C23
11h hơn 2 cô cháu đến cầu giấy, nó quay lại:
– Giờ đi ăn gì đi. Cháu hơi đói
– Uhm, đi thẳng đi…lên chợ đêm chơi. Nhiều món ngon lắm!
Cô háo hức. Sau khi ra trường, về Hải Phòng. Lấy chồng, đi làm. Cuộc sống mưu sinh cứ kéo cô đi, không còn quay lại hà nội lần nào. Hôm nay, đang hít thở bầu không khí chốn cũ. Bao kỉ niệm ùa về. Khiến cô xúc động lắm. Ngồi sau chỉ đường cho nó chạy ra Phố Huế. Gửi xe rồi 2 cô cháu đi lượn. Nó cũng nghe nói vê phố đi bộ đêm Hà Nội rồi. Nhưng k nghĩ rộng và đông như vậy
– Í…kìa…đi…
Nàng kéo tay nó chạy lại cái hàng rong đang xào nấu món gì đó.
– Cho em 2 hộp ạ!
– 20 hay 25k? ( Anh bán hàng vẫn đang làm cho khách khac, k ngẩng lên, hỏi)
– Dạ, 2 hộp 20 ạ.
– Đợi chút nha!
Nó nhìn thì là ngô xào. Có mùi như tôm. Nàng mới giải thích
– Ngô xào thập cẩm. Có tép, hành phi, hành hoa. Ngon lắm. Hồi học trên này, Út hay ăn. Cay cay, chua ngọt.
Hết Ngô xào rồi chè thập cẩm, lại mua củ đậu. Cứ đi 1 đoạn là lại ăn. Nó càng ngày càng nể khoản ăn vặt của phụ nữ. Ăn cơm thì chỉ 1 bát là no. nhưng ăn vặt thì như có thể nuót cả thế giới vào bụng. Nhìn Út tíu tít vào các hàng quán, sạp nhỏ, nó chỉ cầm mấy túi đồ ăn đi theo. Đứng sau đợi kệ cho Út vào hỏi mua. Bỗng, nó thấy có thằng gầy quắt đang dùng 1 thứ sắc lẻm đang cắt cái túi xách của Út. Nó túm tóc thằng đó giật ngược ra sau, chân đá quét. Bốp, thằng trộm vặt đang thực hiện công việc quen thuộc thì thấy bay ngược ra sau, chưa kịp phản ứng thì dưới chân truyền cơn đau dữ dội. đến khi đập xuống đất thì nó đã ngất đi mà chả hiểu chuyện gì.
– Á…á….
Xung quanh mấy cô gái đứng đó hét toáng lên khi thấy đánh nhau. Vân quay lại khi nghe tiếng ' ự ' rồi thấy thằng gầy quắt bay ngược đàng sau. Minh đứng đó mắt híp lại sắc lạnh. Nàng vội nhìn lại túi xách thì thấy có vết cắt, nàng kiểm tra thì ví tiền với điện thoại vẫn còn. Nàng hiểu ra là thằng kia móc đồ của nàng…
– Lui ra, có ch gì đấy?
Có 1 thằng béo, tóc gẩy line với 3 thằng bặm trợn xăm trổ trên dưới 30 rẽ đám đông đi vào hỏi.
– Nó rạch túi lấy đồ của em ( Vân đứng ra nói)– Có mất gì k? ( Thằng béo hỏi cô)
– Không a ạ. May mà cháu e thấy nên ngăn kịp thời.
– Đcm mày không mất mà đã đánh người. Chúng mày định làm loạn khu này ah??
Nó quét mắt nhìn 4 thằng này. Nhìn 4 thằng này thì chắc chắn cũng ăn thịt người nhiều rồi. chắc quen mui. Nhưng ăn ng già trẻ em hay ai nó k biết. Nó kéo tay Vân ra sau lưng nó. Nhìn thằng béo nó nói
– Thế ông anh thích gì?
– Đm mày đánh người thì bồi thường, thế mà phải hỏi ah? ( Thằng béo nhổ bọt ngay chân nó )
– Biến! ( Nó thấy máu đang nóng lên rồi
– Ơ Đcm con chó con này…Đcm m này
Thằng béo nhảy vào đấm nó. Nó k lùi mà tiến, thằng béo trong mắt nó quá chậm. Nó lách qua cú đấm. Nó đấm thẳng vào yết hầu thằng béo, tiếp tục theo đà nó gập tay giáng củi trỏ vào ngực vào thằng béo. Thằng béo tay ôm cổ tay đè ngực gục xuống. Chưa xong,lướt qua thằng béo nó nhảy vào chém vào cổ thằng đứng gần nhất, chân đạp vào bụng thằng thứ 2, thằng còn lại vừa thò tay ra sau định rút đồ thì nó đã lướt đến trước mặt cộng với cú đấm vào mạng sườn. Không dừng lại 1 giây, cứ thế chọn chỗ hiểm và hại của 3 thằng nó đấm, củi trỏ. Khi nó lùi lại thì 4 thằng cộng với thằng trộm đã nằm cuộn như tôm. Chúng nó đang chịu cơn đau mà từ khi bố mẹ sinh ra đến giờ mới được nếm. Đau sâu, mà còn khó thở. Cơn đau cứ díu dít dập dờn cực kì khó chịu.
Vân tròn mắt nhìn nó. Quá nhanh, hiểm, độc. Chưa đầy 1 phút nó giải quyết 4 thằng, 4 thằng kia chưa kịp động vào nó đã nằm đo đất.
Nó kéo tay Vân đi
– Đi thôi, ở lại rách việc
– Ư
Cô líu ríu theo nó. Nhìn nó đi trước thật to lớn. đám đông xung quanh vội rẽ ra cho nó đi. Màn vừa rồi quá nhanh khiến nhiều ng chưa kịp móc đt quay. Nhìn nó đi tới, theo bản năng mọi ng đều tránh.
Nó cầm tay cô đi ngược ra chỗ lấy xe. Rồi 2 cô cháu lại phóng đi….
– Đi đâu giờ Út?
– Hả….?
– Đi đâu?
– Ah…đi đâu
– Ơ…ngáo rồi. trên này cháu biết đường đâu!
– ….lên cầu Long Biên đi
– Êu…mới thất tình tí đã nhảy cầu ah?
Bốp..nàng tát vào vai nó: Điên ah! Cảnh đêm đẹp lắm!!!
Rồi nàng chỉ nó đường đi, hơn 1h đêm có 2 đứa dở hơi lên cầu chơi. Nó dựng xe, ngồi 1 bên tựa vào xe, nhìn Út đang bám vào cầu nhìn ra xa. Cứ thế, 1 lúc lâu nó ra đứng cạnh nàng Nhìn thấy nước mắt nàng chảy dài trên má. Nó nhẹ nhàng kéo vai nàng, ôm xiết nhẹ bờ vai nàng. Nàng ngả đầu vào vai nó…
– Có ch j thì nói ra sẽ nhẹ lòng. Giống cháu đều nói với Ông, Ông đều lắng nghe vào chỉ cho cháu nên như nào mới tốt, thế nào k nên…
– Cháu là đàn ông, k hiểu được đâu
– Út coi cháu như 1 ng bạn chia sẻ, tâm sự thôi. Đâu cần phân biệt nam nữ.
– Bao năm qua, Út sống cố gắng là 1 người k cần có tài nhưng phải có đức. Kể cả là đạo làm con, đạo làm vợ…nhưng Út thấy mệt. XH giờ giả tạo lắm. Cố gắng gồng lên, bỏ qua mọi bất công ngoài XH, công việc đè áp, chỉ hướng về gia đình, về ngôi nhà có vk có ck. Nhưng đến gia đình cũng phản bội út.
Nó bước ra sau Vân,bàn tay to bè của nó nhẹ lau nước mắt cho nàng. Nó hôn lên mái tóc của nàng rồi vòng tay ôm bụng nàng. Nàng cầm nhẹ tay nó, ngả đầu vào lồng ngực nó. Nàng nhắm mắt lại, dòng nước mắt chảy ra
– Minh bảo Út nên làm như nào? ( khi có 1 bờ vai để tựa, có lồng ngực ấm áp để rúc vào, nàng thấy thật an toàn, vô thức nàng hỏi nó như thể nó còn lớn hơn nàng)
– Người ngoài thì có thể tỉnh táo hơn, nhưng cũng k thể quyết dịnh hộ. Vì chính Minh k trải qua những ch như này bao giờ. Theo quan điểm và góc nhìn riêng của Minh, ch này dứt khoát thì tốt hơn. Đến mức độ này, nếu níu giữ thì Vân cũng có khúc mắc trong lòng, chú Tùng nếu ở bên Vân thì vẫn có lòng hướng về mẹ con ng kia. Mà lại khổ thêm người thứ 3 và đứa bé. Đứa bé k thể k có bố. Theo Minh thì buông đi, nhẹ cho mình, giải thoát cho chú Tùng. Mà mẹ con ng kia cũng đỡ khổ. Vân còn trẻ, có thể làm lại mà. Dù sao 2 ng cũng chưa có ràng buộc về con cái. Đó âu cũng là cái may…..
Nó cứ chậm rãi, giọng nó trầm trầm, ổn trọng…Vân biết nó nói k sai chút nào. Chỉ là k ngờ nó quá trẻ mà suy nghĩ kín kẽ và quyết đoán đến vậy. Nàng vô thức xiết chặt 2 bàn tay nó…
2 ng đứng trên cầu, nàng ngả vào ngực nó, nó tì má vào tóc nàng…