Chương 7: Người bạn ở Pháp
Cốc cà phê đã nhìn thấy đáy , Lục Cửu Ân đưa tay gãi gãi đầu cười :” Hôm nay làm tốn thời gian của anh rồi .”
Tống Dịch lắc đầu , trưng nụ cười dịu dàng ra , tay đặt cốc cà phê xuống bàn :” Không hề , cũng đã lâu không gặp em rồi , lần này gặp chúng ta cũng có thể từ từ nói chuyện . Tôi có thời gian .”
” Nhưng tôi không có thời gian .” Giọng nam trầm vô tình vang lên . Lục Cửu Ân và Tống Dịch đồng thời liếc nhìn Hắc Kình Hạo rất khí chất đứng đó , hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu trắng , nhìn rất giống cặp với Lục Cửu Ân đang ngồi .
Lục Cửu Ân trợn mắt há miệng hỏi :” Sao anh lại ở đây ?”. Chẳng phải bây giờ anh đã phải ở trêи máy bay rồi chứ ?
Đi tới bên Lục Cửu Ân , Hắc Kình Hạo kéo ghế ngồi xuống cạnh cô , bộ dạng lạnh lùng gác chân phải lên chân trái , lạnh nhạt nói :” Tại sao cửa hàng của tôi thì tôi không được ở đây ?”.
Không ai là không biết , quán cà phê ở nơi này đã được Hắc Kình Hạo thu mua và đứng tên anh , tại sao chỉ có mình Lục Cửu Ân không biết vậy ?
Lục Cửu Ân mắt phải giật giật vài cái lắc đầu , trước nay người ta nói , giật mắt trái hưởng phúc hưởng lợi còn giật mắt phải là điềm hoạ . Nhưng người ta cũng nói ở hiền gặp lành , cô vốn hiền lành tử tế chắc chắn sẽ không gặp chuyện xấu .
Ba người ngồi chung một bàn , bầu không khí quỷ dị trùm lên khiến Lục Cửu Ân run một cái , rất giả tạo cười nói :” Anh Dịch , đợt tới anh có dự án nào không ?”. Ý là anh có nhận đóng bộ phim nào không .
Người đàn ông nổi tiếng họ Dịch mỉm cười gật đầu :” Có , mong em đón xem , tháng 6 tới sẽ chiếu .”
Sau đó giây tiếp theo , không có sau đó nữa …
Người quản lí của Tống Dịch gọi anh về công ty có việc gấp , anh hết cách bèn tạm biệt nhanh chóng với Hắc Kình Hạo và Lục Cửu Ân mà trở về công ty . Cuối cùng cũng trả lại không gian cho hai người hẹn hò .
Cũng không biết là vì sao , hôm nay Hắc Kình Hạo thật lạ , cái gì cũng không nói , Lục Cửu Ân chỉ biết mím môi , cố gắng chọn từ chính xác hỏi anh :” Hạo , anh với Tống Dịch quen nhau sao ?”.
Hắc Kình Hạo liếc mắt một cái ừ nhẹ :”Là chú của tôi .”
Tống Dịch và Hắc Kình Hạo có quan hệ chú cháu , điều này cũng thực khó tin nhưng Lục Cửu Ân lại tin.
Ngày 23 tháng 9 năm kia , Lục Cửu Ân lần đầu tiên gặp Tống Dịch tại toà nhà chính thức của Lục thị , cô gái mười chín tuổi xinh đẹp , vẻ đẹp mĩ miều lay động lòng người đứng trước ảnh đế Tống Dịch tựa như có hoa nở .
Gặp nhau cũng thật có hoàn cảnh , Lục Cửu Ân mỉm cười đưa tay ra trước , người cúi xuống , giọng nói rất nhẹ nhàng :” Lần đầu gặp anh , em là Lục Cửu Ân .”
Đối với ấn tượng đầu của Tống Dịch anh về Lục Cửu Ân rất tốt , cô là người xinh đẹp có tiền nhưng lại ngoan ngoãn lễ phép , điều này thực sự rất thu hút anh . Lăn lộn trong giới giải trí loại người nên gặp cũng đã gặp mà không nên gặp cũng đã từng gặp .
Giây phút tiếp theo , Lục Cửu Ân lôi từ trong ví của mình ra một tờ 100 tệ cười nói :” Lần trước ở quán cà phê , anh giúp em trả tiền , lần này em xin gửi lại tiền cho anh .”
Cũng không phải người nhà giàu nào cũng giống nhau , Lục Cửu Ân chính là có qua có lại chứ không phải người có tiền là bắt đầu vênh váo , sai sai bảo bảo không ra thể thống gì . Cô sinh ra đã là một sự tuyệt vời nhất của tạo hoá này về vẻ đẹp mà còn tuyệt vời hơn là tính cách dễ gần , có mười người tiếp xúc thì chín người yêu thích , một người còn lại chính là thích nhưng không yêu .
Đối với Lục Cửu Ân , có tiền hay không thì cũng không quan trọng , nhưng có tiền sẽ có lợi hơn . Thực tế , Lục Cửu Ân cô không phải loại tiểu thư bám váy cha mẹ , tiêu tiền vào những việc ăn chơi vô nghĩa , tiền của cô chính là cô tự kiếm được và cô cũng là người tự tiêu .
Tờ 100 tệ đỏ nằm trong tay Lục Cửu Ân phẳng phiu , sạch sẽ , cách Lục Cửu Ân cầm tiền chính là rất nâng niu mà lúc muốn đưa cho Tống Dịch lại là dâng hai tay nên làm anh có chút rốt loạn , vội xua tay cười :” Lục tiểu thư , em nhận nhầm người rồi , tôi đây là lần đầu gặp em , cũng chưa từng bảo em nợ nần tôi gì hết .”
Hàng lông mày thanh tú nhướn nhẹ , nhìn 100 tệ trong tay , Lục Cửu Ân ái ngại gật đầu :” Thật ngại quá , đúng là vậy .”
” Không sao .” Tống Dịch nở một nụ cười ấm áp , sau đó còn mời Lục Cửu Ân đi ăn .
Ngày hôm đó giống như ngày hôm nay , khi mọi chuyện được sáng tỏ , Lục Cửu Ân từ trong kỳ vọng lại chuyển về chờ đợi trong vô vọng , cuối cùng bao năm trời , thứ cô không thể quên chính là giọng nói của Hắc Kình Hạo .
Ngày 23 tháng 9 của sáu năm trước , Hắc Kình Hạo gặp Lục Cửu Ân nói rằng: ‘Tôi giúp cô ấy trả tiền, xin đừng làm khó một cô gái .’
Và ngày sinh nhật của cô gái đó vào sáu năm sau đã sự góp mặt của anh , nhưng lần anh gặp cô ấy sau những năm dài đằng đẵng đó không phải anh nói với cô ấy mà là nói với anh trai cô ấy , vô tình mà lạnh lẽo :” Darius , tu rentres chez toi ?”.
Hắc Kình Hạo nói với Lục Cửu Ân cái gì ? Cô vẫn nhớ rất rõ sau sáu năm anh nói gì :’ Không tệ .’
Chính hai từ ‘ không tệ ‘ này đã đánh gái nhan sắc của Lục Cửu Ân . Làm ơn đi ? Cô lại đại mỹ nhân , thử cho đại mỹ nhân nghe cái từ mà không rõ nghĩa này đánh giá về nhan sắc của cô xem ? Chưa ăn cao góp mười phân thì chắc cũng ăn guốc năm phân rồi .
Không có cái gì là có thể gọi là không tệ được cả . Một là xấu hai là đẹp . Chỉ có mức đó , còn mức trung bình ? Người ta gọi là dễ nhìn , cái từ ‘ không tệ ‘ kia không biết là đánh giá gì ngoài nhan sắc , có phải đánh giá cả tính cách gia thế nhà cô không ?
Mọi chuyện từ sáu năm trước đến sáu năm nay , Lục Cửu Ân cô lúc này nhớ lại đều rất khắc ghi , nở một nụ cười nhẹ nhàng bên môi , cô ngước mắt nhìn người đàn ông ngồi cạnh , chầm chậm hỏi :” Hạo , anh có nhớ em không ?”.
Anh có nhớ em không ? Rất ẩn dụ .
Thế anh có nhớ em của sáu năm trước không ? Đó là ý của Lục Cửu Ân . Anh có nhớ cô gái anh đã trả tiền hộ không ?
Hắc Kình Hạo nghe cô hỏi vậy , anh nhướn mày không cười nói :” Định ngồi đây đến bao giờ ? Đi về , tôi đưa em về .”
Câu trả lời của anh là không có câu trả lời .
Lục Cửu Ân cười , gật đầu sau đó cũng cầm túi xách của mình bước đi cùng Hắc Kình Hạo .
Trêи chiếc xe Bugatti ,không khí thực sự im ắng , Lục Cửu Ân nhìn thành phố trôi trong tầm mắt , mệt mỏi nhẹ nhàng tựa vào cửa sổ chớp mắt một chút .
Tiếng chuông điện thoại của Hắc Kình Hạo vang lên trong bầu không khí im ắng , vì để chuông bé nên không làm cho Lục Cửu Ân tỉnh dậy , Hắc Kình Hạo trả lời điện thoại , bên đầu dây kia thấy được kết nối liền lên tiếng :” Hạo , là tôi .”
Vì điện thoại tự động kết nối với loa trêи xe nên hiện tại là anh đang để loa ngoài , Lục Cửu Ân đang ngủ cũng bị giọng nói quen thuộc làm tỉnh .
Lục Từ Nhiên ngồi trêи ghế ở tầng cao nhất công ti mình , tài liệu trêи bàn lộn xộn cùng vài mảnh giấy rơi dưới sàn , giọng cố hết sức bình tĩnh nói :” Hạo , cậu phải thật bình tĩnh .”
Hắc Kình Hạo ngồi trước vô lăng nhíu mày :” Mau nói .”
Giọng bên đầu dây bên kia từ từ nói :”Lisa , cô ấy chuẩn bị tới Trung Quốc .” Lục Từ Nhiên xoa xoa mi tâm , mày đẹp nhíu lại .
Mùa hè bốn năm trước , tại thành phố Bordeaux của nước Pháp xinh đẹp , Lục Từ Nhiên ngồi trong phòng học nghiên cứu cấu tạo kiến trúc của trường kiến trúc và cảnh quan Bordeaux chăm chú học , năm đó anh đã là sinh viên năm thứ 2 và chuẩn bị bài thi cho năm thứ 3 .
Đối với Lục Từ Nhiên , anh không lựa chọn du học kiến trúc ở các trường ở thành phố lớn mà lại chọn một thành phố cảng quan trọng , nơi sản xuất ra các loại rượu ngon tại Pháp , Bordeaux .
Thành phố xinh đẹp này chính là nơi an tĩnh của anh , Lục Từ Nhiên từ khi tới cho đến lúc trở về luôn yêu mến thành phố này như quê hương thứ hai của mình , một thành phố mà có những con người sống nhiệt huyết , một thành phố vào những buổi sớm đã tập nập tiếng chào nhau , thành phố mà buổi sáng sớm ở góc phố có một cửa hàng bánh mì mà cũng đủ để làm cả khu phố đó ngập tràn trong mùi bánh mới nướng .
Lúc đó , Lục Từ Nhiên học ở trường sau đó ở kí túc xá ở trường chứ không thuê trọ , vì lúc đi anh cũng không có lấy tiền từ cha mẹ mà chỉ lấy thẻ mà mình đã dành dụm bao lâu để tới Pháp sinh sống và học tập .
Thời gian đầu , anh vô cùng cảm thấy chán nản vì cuộc sống này cho tới khi gặp Hắc Kình Hạo . Trước lúc gặp Hắc Kình Hạo , Lục Từ Nhiên đến bữa sáng cũng không có ăn , ngay cả đến chiếc bánh mì cũng để người ta ăn nhẹ đã trở thành bữa chính của anh .
Lục Từ Nhiên anh cứ sống qua ngày như vậy cho tới khi gặp được Hắc Kình Hạo , bây giờ nghĩ lại anh cũng thực sự không biết , rốt cục mình đã sống như thế nào trước đó .
Trong bữa tiệc sinh nhật của cô gái bản địa xinh đẹp , bữa tiệc chỉ mời những người thân quen , đếm ra cũng chưa tới 10 người . Vì cô gái là người chung trường chung lớp với Lục Từ Nhiên , hơn nữa tình cảm cũng được xem là không tồi nên cũng được mời đến bữa tiệc .
Anh là người khá hướng nội , vì có chút khép kín nên khi đi cũng chỉ ngồi một mình một chỗ , thi thoảng mới lấy chút đồ ăn lót dạ .
Mọi người trong bàn tiệc có vẻ khá thân thiết với cô gái , ai nấy cũng bày ra trò chơi lớn , thua thì có hình phạt uống rượu , chỉ có Lục Từ Nhiên và một chàng trai khác là ngồi một góc không tham gia .
Phải , chàng trai mà không tham gia kia chính là Hắc Kình Hạo .
Hai người đàn ông , mỗi người một chỗ đều im lặng , một hai câu cũng không nói , có nói cũng là ừ à , cảm ơn . Nói không tới 5 từ trong một câu .
Bữa tiệc trôi qua hơn nửa , cô gái bản địa mới bắt đầu chú ý đến hai chàng trai đang ngồi bên kia , liền tới bên Lục Từ Nhiên vỗ vai anh một cái , cười tươi dùng tiếng Pháp nói :” Darius , cậu không tham gia cùng bọn tôi sao ?”.
Lục Từ Nhiên cười như không dùng lại tiếng Pháp trôi chảy nói :” Lisa , tôi thực sự không hợp với mấy bữa tiệc này .”
Lisa cười lớn , kéo tay Lục Từ Nhiên , đôi mắt xám tro đầy ý cười kéo anh ra khỏi chỗ ngồi bước tới Hắc Kình Hạo .
Đứng trước Hắc Kình Hạo , Lục Từ Nhiên mới giật mình ngộ ra , hoá ra là cũng có người đẹp tới vậy .
Hắc Kình Hạo ngồi ở một bàn riêng , hai chân vắt chéo thoải mái , âu phục đen phẳng phiu xuống ống quần thẳng tắp tới mắc cá chân lộ ra cổ chân thon dài của người đàn ông , đôi giày da sạch sẽ đặt dưới sàn , tư thế của anh rất nhàn nhã mà ung dung . Đôi tay đều đặt ở trêи chiếc điện thoại đời mới của Apple , cúc tay áo cài rất đúng đắn , cổ áo chỉ chừa lại một cúc trêи cùng là không cài còn lại trở xuống cúc áo đều vào khuôn đẹp đẽ , ở cổ tay sát tay áo lộ ra một chút loé sáng , là chiếc đồng hồ của Pantek Philippe đắt tiền nằm trêи tay anh nhìn rất trưởng thành .
Khuôn mặt đẹp đẽ như điêu khắc , mỹ quan hoàn mỹ rõ ràng , từ đôi mày rậm tới đôi mắt đen láy nhìn thấu được con người , sống mũi cao thẳng tới nhân trung và bờ môi mỏng bạc tình tạo ra khí chất nhàn nhã lạnh lùng . Mái tóc gọn gàng dài chạm tới lông mày được chải chuốt nhìn rất mềm mại . Lúc đó khí chất đều tạo nên vẻ cấm ɖu͙ƈ rõ thấy .
Lisa cười với Lục Từ Nhiên một cái , sau đó quay ra Hắc Kình Hạo gọi anh một tiếng :” Leonard ! Tôi có người muốn giới thiệu cho anh đây .”
Hắc Kình Hạo dường như đang xem gì đó rất chăm chú , lông mày nhíu lại , khí chất lạnh lùng dần lan toả từ từ ngước lên .
Khoảng khắc mà anh ngước lên như ngưng đọng được cả thế giới này . Hai chàng trai đã chạm mắt với nhau , Lục Từ Nhiên dù có lạ lẫm nhưng cũng không tránh mặt Hắc Kình Hạo mà cũng như vậy đối mặt với anh .
Lisa cười , dần giới thiệu hai người với nhau :” Darius , đây là Leonard , học ngành hàng không , người Trung Quốc .”
Cô gái sau đó lại quay sang Hắc Kình Hạo giới thiệu :” Leonard , đây là Darius , học cùng lớp , cùng trường với tớ , là thiên tài của trường tớ mà tớ nói , cậu ấy cũng là người Trung Quốc .”
Khoé môi của cả hai người đàn ông cong lên , cả hai đồng thời chìa tay ra bắt lấy tay nhau , nắm tay siết chặt tình hữu nghị , Lục Từ Nhiên mỉm cười nói :” Chào , tôi là Lục Từ Nhiên , không ngờ có thể gặp người đồng hương ở đây .”
Hắc Kình Hạo gật đầu , mày nhướn đẹp nói :” Chào , tôi là Hắc Kình Hạo .”
Tình bạn đẹp của Hắc Kình Hạo và Lục Từ Nhiên từ đó bắt đầu . Nhưng ngoài hai người ra , chúng ta còn phải kể đến Lisa , cô gái đã giới thiệu hai chàng trai tìm tới nhau và cô ấy cũng đã đơn phương Hắc Kình Hạo thời gian khá lâu , 2 năm .
Lục Cửu Ân ngồi trêи xe có cảm giác không lành , bắt đầu cau mày nhìn Hắc Kình Hạo , không có ý định hỏi nhưng lại rất tò mò , ánh mắt đầy tia lửa cùng tò mò nhắm thẳng vào Hắc Kình Hạo .
Người đàn ông kia vẫn lái xe , xoay vô lăng vô cùng điêu luyện , hai người không nói gì , cuối cùng xe cũng đỗ trước cổng biệt thự nhà Lục gia , Lục Cửu Ân thở dài một tiếng rồi bước xuống xe trở về nhà .
Mười giờ tối , màn đêm buông xuống phủ bầu không khí tĩnh mịch , tiếng nước chảy trong nhà tắm cũng dần được đóng lại , thay vào đó là tiếng cửa mở ra .
Lục Từ Nhiên lấy khăn lau đi mấy giọt nước trêи tóc , nhìn Lục Cửu Ân im lặng một câu không nói liền có chút lạ lẫm , lên tiếng hỏi :” Cửu nhi , em ngủ rồi sao ?”.
Lục Cửu Ân ở sau lớp chăn không đáp lại mà lại văng ra mấy từ rất không liên quan hỏi :” Lisa là ai thế ?”.
Động tác lau tóc dừng lại , Lục Từ Nhiên cau mày , bước tới giường của Lục Cửu Ân , nhẹ nhàng ngồi xuống :” Tại sao em biết Lisa ?”.
” Đó không phải là vấn đề !” Lục Cửu Ân lật chăn ngồi dậy , khuôn mặt nghiêm trọng nhìn Lục Từ Nhiên giống như muốn nói , nếu như anh dám không khai thì em sẽ giết anh .
Lục Từ Nhiên nhìn Lục Cửu Ân trợn mắt với mình anh chỉ cười cười , thành thật nói :” Là bạn của anh và Hạo .”
Lục Từ Nhiên anh không nói dối , đối với anh thì Lisa chỉ là bạn và chắc chắn rằng , Hắc Kình Hạo cũng chỉ coi cô ấy là bạn , có cô ấy là thích Hắc Kình Hạo hai năm không bỏ .
Lục Cửu Ân nghe xong được thở phào nhẹ nhõm , khoan thai đặt lưng nằm xuống giường đi ngủ . Đối với chuyện yêu đương của Hắc Kình Hạo , nhất là cô gái tên Lisa kia , cô không hứng thú , vì dù sao có hàng triệu Lisa đi nữa cũng không thắng được cô .
Buổi sáng đầu tuần , những tia nắng rọi vào cửa sổ xuyên qua tấm rèm trắng chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của Lục Cửu Ân , cô nhíu mày , mãi mới thích ứng được với ánh sáng , dần mở mắt .
Tay vớ lấy chiếc điện thoại đặt ở kệ đầu giường , đưa lên xem giờ .
7:23 A.M.
Lục Cửu Ân nhìn múi giờ , cười một cái sau đó tắt điện thoại , tiếp tục ngủ , trong lòng vui mừng cảm thấy mình quá tuyệt vời , có thể dậy sớm như vậy .
Bình thường , Lục Cửu Ân cô không bao giờ ngủ ít hơn 8 tiếng , có hôm cô còn ngủ một mạch từ 12 giờ đêm cho tới 3 giờ chiều ngày hôm sau mới dậy . Kết quả mới biết cả nhà không ai dám tới gọi cô dậy vì sợ cô đạp vào mặt , ngay cả Lục Từ Nhiên cũng bó tay .
Vì vậy hôm nay Lục Cửu Ân dậy sớm được như vậy cũng là quá xuất sắc , thần quỷ nhập rồi !
Dần dần mê man chìm vào giấc ngủ , Lục Cửu Ân lại giật mình nghe được tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên . Mới đầu, cô mặc kệ ! Sáng sớm chưa kịp mở mắt đã có tên thần kinh gọi , cô không quản !
Tiếp theo sau đó , tiếng chuông tắt đi chưa đầy phút đã là hồi nhạc mới thay thế , cứ thế 3 lần Lục Cửu Ân không nghe điện thoại cũng phải bực tức cầm lên , chửi một trận :” Tên điên nào sáng sớm gọi bổn tiểu thư đấy ?”.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi , phải đến 1 phút sau mới nói :” Lục Cửu Ân ! Tôi nói cho em biết , nếu trong vòng mười lăm phút nữa không có mặt ở công ty, tôi sẽ một hai lời đuổi thẳng cổ em ! “.
Sau đó , Lục Cửu Ân chỉ mơ hồ nghe được tiếng tút tút của điện thoại . Cô cuối cùng cũng gãi đầu nhìn múi giờ trêи điện thoại , sau đó nhìn thứ ngày tháng bên cạnh .
Hôm nay đã là thứ hai !
Lục Cửu Ân từ mơ màng thành tỉnh bơ ngồi thẳng dậy , bên khoé mắt giật giật .
Mấy ngày nay ở chung với Hắc Kình Hạo nhiều nên cô cũng quên luôn mình cũng làm việc ở Hắc thị , còn là trợ lý riêng của anh , cô dù không tốn nhiều công sức để vào công ty lắm nhưng vào mới một hai ngày đã bị đuổi cô thì nhục lắm !
Suy nghĩ thấu đáo , cuối cùng Lục Cửu Ân quyết định nhanh chóng dậy vệ sinh cá nhân , sau đó thay quần áo đến Hắc thị .
Toà nhà Hắc thị , từ tầng 22 , cơ hồ có thể nghe thấy được tiếng của cô gái đang hết sức kêu gào khóc lóc :” Em biết sai rồi ! Làm ơn đừng đuổi em ! “.
Lục Cửu Ân đáng thương , nước mắt đã cạn gần hết nhìn Hắc Kình Hạo bộ dạng lạnh lùng ngồi ở bàn làm việc , tay còn chống cằm rất nhàn nhã , anh thực sự rất đẹp trai …
Không được nghĩ , Lục Cửu Ân thu lại bản tính háo sắc của mình , tiếp tục công việc ăn vạ đã được xảy ra từ 30 phút trước .
Trước lúc đến Hắc thị , Lục Cửu Ân đi lên taxi thì thật đen đủi làm sao mà bắt phải lính mới lái , cậu tài xế không biết đường tới Hắc thị nên đi nhầm vào đường khác , tuyến đường này còn tắc nghẽn giao thông nghiêm trọng , phải mất 20 phút mới thoát khỏi đường đó để tới đường tới Hắc thị . Khi toà Hắc thị đã ở ngay trước mắt thì cô lại nhìn thấy tai nạn giao thông , lần nữa lại tắc nghẽn 20 phút nữa .
Cuối cùng lúc Lục Cửu Ân tới được đây thì cũng đã là 8 rưỡi . Và tất nhiên khi cô đến , đại boss đã nổi điên đòi tống cổ cô đi , Lục Cửu Ân cư nhiên biết Hắc Kình Hạo là người ăn mềm không ăn cứng nên liền lăn ra ăn vạ , cầu xin rất thảm thương .
Nhưng kết quả rất khác dự kiến , Hắc Kình Hạo gương mặt vẫn lạnh như băng nhìn Lục Cửu Ân đáng thương trước mặt , hầu như không có chút biểu cảm dư thừa nào .
Ăn vạ nhiều cũng mệt , rốt cục Lục Cửu Ân cũng bất lực , cô đi tới bên Hắc Kình Hạo , đưa tay ôm lấy anh , người uyển chuyển nhẹ nhàng ngồi trêи đùi anh , giọng lại vừa giận dỗi vừa làm nũng nói :” Thế bây giờ anh có tha thứ cho em không ?”.
Hắc Kình Hạo chuyển tầm nhìn xuống cô gái trong lòng , khoé miệng nâng lên chút ít , từ từ nói :” Không thành tâm !”.
Lục Cửu Ân nhìn Hắc Kình Hạo phun ra ba từ đó , sắc mặt dần đỏ lên nhìn anh , biết mà còn hỏi :” Ý anh là cái nào mới thành tâm ?”.
Tay Hắc Kình Hạo từ chống cằm chuyển sang sờ xuống eo cô gái nhỏ kia , khoé miệng vẫn là nụ cười mê hoặc mờ ảo , giọng ấm trầm vang lên :” Em đang nghĩ cái gì?”.
Da mặt Lục Cửu Ân mỏng manh càng lúc càng đỏ , cô chưa nói thì Hắc Kình Hạo đã nói thay :” Thì là cái đó .”
” Bụp .”
” Anh đừng nên như vậy ! ” Lục Cửu Ân đau khổ nhìn Hắc Kình Hạo , cảm thấy rất hối hận .
Người bên này lại cười rất tươi , tay nhàn nhã đan vào nhau ôm Lục Cửu Ân vào lòng , bình thản nói :” Chứng minh năng lực của em đi .”
Căn phòng tổng giám đốc , trêи mặt bàn là cả núi tài liệu cao hơn Lục Cửu Ân một cái đầu , Hắc Kình Hạo lại dám đối xử với cô như vậy . Anh bắt cô ngồi xem đống tài liệu này thì đến bao giờ cô mới được đi về ? Hay là cô bãi công đi , có được không ?
Hắc Kình Hạo nhìn Lục Cửu Ân mặt méo nhìn đống tài liệu mới không khỏi cười cô một cái , khiêu khích nói :” Hay em nói là năng lực em không đủ để giải quyết tập tài liệu này ?”.
Ngay lập tức , Lục Cửu Ân có phản ứng quay ra nói :” Ai nói là em không thể ?”. Cô đẩy Hắc Kình Hạo ra , nhanh chóng bước xuống , kéo cái ghế ở ngồi đối diện Hắc Kình Hạo , im lặng xem từng tài liệu một , vẻ mắt nghiêm túc suy xét .
Từng nói , Lục Cửu Ân cô không phải ngu dốt chậm chạp mà là lười biếng thôi , cô không phải người thích làm mấy công việc kiểu đi đi lại lại như thế này . Trong tâm trí của Lục Cửu Ân , cô chỉ luôn muốn mình có một công việc nhàn rỗi mà lương cao , tất nhiên Lục Cửu Ân từng nghĩ đến cái nghề biên kịch , nhưng chỉ mới một ngày , cô đã tống ngay cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu .
Làm biên kịch ấy à ? Đúng là sẽ được ngồi viết ở nhà , chăn ấm đệm êm , điều hoà mát rượi nhưng thử nghĩ xem đến lúc phải đi gặp đoàn làm phim để bàn bạc thì sao ? Lúc đó cô không đi có phải mất việc không ? Nói chung là vẫn phải đi lại nhiều lần . Out ngay !
Sau đó cô còn nghĩ đến tiểu thuyết gia , nhưng tất nhiên cô cũng bị tống ngay cái suy nghĩ đó ra , cái nghề này ấy à ? Lục Cửu Ân cô vốn đã cạn vốn ngôn ngữ , còn đòi viết tiểu thuyết ? Một cú nữa lại out ngay .
Thôi thì cuối cùng vì kén chọn mà giờ Lục Cửu Ân cô mới phải ngu ngốc tiếp quản Lục thị , học mấy cái kinh doanh vào đầu . Tuổi trẻ vứt hết vào triết lý học , tất cả vứt hết vào chủ tịch Mao với Mác Lê Nin .
Nhưng Lục Cửu Ân cũng không phải là ấu bất học , lão hà vi * , cô thực ra đã tìm được công việc thích hợp chỉ là không công khai cho cha mẹ mình mà thôi . Với cả , cái nghề cô đang làm đây , lợi hại hơn Lục thị nhiều , có khi còn có thể đe doạ được cả cái Lục thị lớn , có thể một cái vỗ tay làm bay Lục thị …
*Ấu bật học , lão hà vi : Trẻ không chịu học thì về già vô công rỗi nghề .
Trải qua
một ngày làm việc dài đằng đẵng , Lục Cửu Ân vươn vai , hài lòng nhìn tập tài liệu mình đã sắp xếp xong rồi nhìn Hắc Kình Hạo ngồi ở đối diện .
Vì là giờ làm việc nên Hắc Kình Hạo có đeo kính , mắt anh cận không nặng nhưng anh không muốn có bất cứ thứ gì cản trở công việc nên mới đeo kính vào , nhìn anh trông thư sinh lên mấy phần . Mái tóc mềm được chải rẽ ngôi giữa , nhìn rất có tố chất người mẫu , lông mày thi thoảng cau lại làm thêm mất phần lạnh lùng đẹp trai .
Đôi tay của Hắc Kình Hạo rất đẹp , bàn tay lớn mà dày , các ngón tay dài mà thon , nhìn được từng khớp xương , ở cổ tay vẫn đeo chiếc đồng hồ đắt tiền làm anh có mất phần khí chất được đẩy lên .
Lục Cửu Ân giờ đây lại bị Hắc Kình Hạo dùng sắc quyến rũ , cô không còn quan tâm gì ngoài cái người đang ngồi đối diện mình . Người đàn ông này , sao có thể đẹp đến như vậy ?
Hắc Kình Hạo đặt tờ giấy kín chữ xuống mặt bàn , bỏ kính , lấy tay xoa xoa giữa mi tâm sau đó mới liế nhìn người đối diện ngồi ngây ngốc , khoé môi không tự chủ được cong lên đẹp mắt .
” Em đang ngắm tôi à ?”. Hắc Kình Hạo chậm rãi đưa tay chống cằm nhìn Lục Cửu Ân .
Cô gái ngơ ngác ngồi đối nghe Hắc Kình Hạo nói vậy cũng tỉnh luôn khỏi mộng đẹp , không khỏi lườm Hắc Kình Hạo một cái , môi nhỏ chu lên :” Ai thèm ngắm anh .”
” Thực ra cũng không phải ngắm anh …” Lục Cửu Ân không nhịn được lại lên tiếng bổ sung :” Đây là em thưởng thức anh .”
Người ta có nói , thưởng thức không phải là chỉ thưởng thức mùi vị , không phải chỉ thưởng thức mùi hương , mà còn là thưởng thức cái đẹp , thưởng thức sự sủng ái . Có hàng vạn cái thưởng thức , là quyền tự do của con người , là muốn thưởng thức cái gì thì thưởng thức cái đó , chỉ cần thưởng thức không phạm pháp …
” Ờ ” . Hắc Kình Hạo chỉ nhàn nhạt đáp lại , tập tài liệu dày cộp cùng được anh đặt xuống bàn , tay anh cũng đồng thời bỏ chiếc kính đi , vẻ thư sinh mất đi chỉ còn lại sự sắc bén trong đôi mắt anh , đôi mặt sâu thẳm làm Lục Cửu Ân chưa bao giờ hiểu được anh đang nghĩ gì .
*
Làm xong mọi công việc cũng là lúc để đi thưởng thức đồ ăn , lúc làm việc vì quá chăm chú nên Lục Cửu Ân cũng không để ý , bụng cô đã kêu gào đến nỗi như dạ dày cần phải có 100 cái bánh bao mới làm thoả mãn được cô .
Hắc Kình Hạo cũng không hỏi nhiều làm gì , trực tiếp dẫn Lục Cửu Ân đến khu xa xỉ nhất của Thâm Quyến gọi đồ ăn .
Chiếc siêu xe đỗ ở trước cửa tiệm làm không ít người đi đường phải ngoái đầu nhìn lại , thực ra ở khu này , chuyện thấy siêu xe rất bình thường , họ ngoái đầu lại là vì người nào đó từ trêи xe bước xuống rất đẹp trai , đây có thể gọi là thưởng thức .
Nghĩ đến đây , Lục Cửu Ân hận không thể lấy đầu mình đập vào tường , cô sai rồi . Thưởng thức không phải là tự do của con người mà là sự cho phép của bắt nguồn thưởng thức …