Cơ Trưởng, Anh Hôn Em Đi – Chương 44: Mọi chuyện đã qua – Botruyen

Cơ Trưởng, Anh Hôn Em Đi - Chương 44: Mọi chuyện đã qua

Ngày hôm sau khi Hắc Kình Hạo tỉnh giấc trong cơn buồn ngủ , anh nhíu mày nhìn những tia nắng từ cửa sổ chiếu vào căn phòng , mơ hồ thấy được bóng lưng của Lục Cửu Ân cùng với gương mặt rạng rỡ của đứa trẻ sơ sinh trước mắt đứng ngược với ánh nắng .

Chính vì hình ảnh này , Hắc Kình Hạo đã thức giấc từ giấc ngủ , hiện giờ anh đã hoàn toàn tỉnh táo .

Lục Cửu Ân bế Bình Sữa Nhỏ trêи tay , thấy Hắc Kình Hạo đã thức giấc , cô không cười chỉ nhẹ nhàng rời đi , cô vẫn còn đang giận anh .

Điều này khiến Hắc Kình Hạo thực sự đau đầu , anh đưa tay xoa xoa mi tâm , từ trêи giường bước xuống , anh đi theo từng bước chân của Lục Cửu Ân đi xuống cầu thang .

Dưới nhà đã được dọn sẵn một bàn đồ ăn đủ món ngon , thím Trần thấy hai người bước xuống gật đầu cười :” Cậu chủ , cô chủ .”

Lục Cửu Ân trong tay vẫn bế Bình Sữa Nhỏ , ngồi xuống bàn ăn , từ việc Bình Sữa Nhỏ của cô bị ngã từ ghế xuống hôm qua đã thực sự là cho cô khϊế͙p͙ sợ , từ sáng tới giờ không dám rời con gái nửa bước , đến khi ăn cũng vẫn bế con gái nhỏ trêи tay .

Hắc Kình Hạo ngồi đối diện cô , thấy cô bảo vệ Bình Sữa Nhỏ như vậy , bản thân anh sao có thể không trách mình , nếu anh để ý con bé hơn có lẽ Lục Cửu Ân sẽ không giận anh rồi cùng anh chiến tranh lạnh như thế này .

Hai người ngồi cùng một bàn ăn một câu cũng không nói giải quyết hết đồ ăn .

Lúc ăn xong , Hắc Kình Hạo như thường lệ sẽ phải đi làm , anh bước ra tới cửa thì quay đầu nhìn Lục Cửu Ân vẫn đang ở phòng khách xem tivi , Bình Sữa Nhỏ ở bên cạnh đang ʍút̼ tay , hai người rất bình thản , đối với việc anh đi làm hết sức không để tâm .

Thường ngày , khi anh đi làm Lục Cửu Ân cùng con gái sẽ ra tiễn anh nhưng hôm nay lại khác mọi hôm , anh hiểu cô đang muốn bỏ anh khỏi mắt .

Mà Hắc Kình Hạo anh là ai cơ chứ , dĩ nhiên anh cũng không nhún nhường , trực tiếp mở cửa bước ra khỏi nhà .

Chuyện này cứ diễn ra đến hết một tuần , lúc này Hắc Kình Hạo đã không thể chịu được sự lạnh nhạt đến từ vợ mình , cuối cùng anh cũng phải nhún nhường trước cô .

Ban đêm trùm xuống căn phòng ngủ tĩnh mịch , Bình Sữa Nhỏ nằm ở trong nôi đã say giấc từ giờ nào , đứa trẻ hướng mặt về cửa sổ , mặt trăng chiếu vào làm khuôn mặt tròn xinh xắn của cô bé hiện rõ trong đêm tối .

Con gái đã ngủ say , Hắc Kình Hạo thấy Lục Cửu Ân ở bên cạnh con gái cũng đang định nằm xuống liền kéo tay cô , Lục Cửu Ân cũng không giãy dụa , theo anh đi lên thư phòng .

Thư phòng rộng lớn , ánh trăng ngoài cửa sổ soi sáng từng hành động của hai người họ , Hắc Kình Hạo thở dài một tiếng , nói câu đầu tiên trong 1 tuần qua giữa hai người :” Em có thể đừng giận anh nữa được không ?”.

Lục Cửu Ân nghe anh nói vậy , cô không hề ngạc nhiên , chỉ nhìn thẳng vào mắt anh nói :” Hạo , hôm đó em đã nói anh trông con bé nhưng anh thì sao , anh không trông con bé còn để con bé ngã như vậy , dù sao đó cũng chỉ là đứa trẻ , sao có thể không đau cho được , em giận anh chính là vì anh không quan tâm đến con .”

” Không phải là như vậy .” Hắc Kình Hạo nhẹ giọng nói , anh thừa nhận hôm đó là anh sai , anh không chú ý đến con gái nên con bé mới ngã như vậy , Hắc Kình Hạo xoa xoa mi tâm , anh không muốn xé to chuyện này ra nữa .

” Lục Cửu Ân , em nghe anh nói , hôm đó là anh sai vì đã không để ý con để con bé ngã như vậy nhưng không phải là anh không quan tâm đến con , dù sao anh sai , anh vẫn có thể sửa chữa , em cũng đừng chiến tranh lạnh với anh như vậy , dù gì chúng ta cũng là vợ chồng , có gì nên nói với nhau được không ?”.

Lục Cửu Ân tròn mắt nhìn anh , cô gật đầu , ừ một tiếng :” Em hiểu , lẽ ra em nên nghe anh nói lúc đó .”

” Vậy em hết giận anh rồi chứ ?”. Hắc Kình Hạo hỏi cô , anh kéo tay cô ôm vào lòng .

Cô không nói gì chỉ dựa đầu vào lồng ngực của anh , dù cô giận cô cũng sẽ lắng nghe anh chứ không oán trách anh nữa .

***

Thấm thoát trôi qua được 1 năm , lại một kỳ Nguyên Đán nữa đến , năm nay tháng 1 Lục Cửu Ân dành cả tuần để ở Lục gia , tháng 12 vừa rồi là đám cưới của Tô Vi và Lục Từ Nhiên , hiện tại mọi thứ đang rất yên bình , ai cũng rất hạnh phúc .

Năm nay cô ở Lục gia cùng Hắc Kình Hạo , Bình Sữa Nhỏ cũng đã được 9 tháng , cái miệng bi bô đã nói được mấy từ còn biết bò đi khắp nơi , mỗi ngày có Bình Sữa Nhỏ đều không lo nhàm chán .

Trương Thanh Thanh cùng Lục Khương cũng rất yêu thích bé con , cả ngày đều ở nhà chăm em bé không màng chuyện làm ăn , họ giống như thay Lục Cửu Ân chăm sóc con .

Tối hôm nay là ngày cuối Lục Cửu Ân ở lại Lục gia , ngày mai cô sẽ cùng Hắc Kình Hạo tới nhà ngoại của anh .

Trong bữa ăn , Bình Sữa Nhỏ liên tục được Trương Thanh Thanh đút cháo cho ăn , con bé vui vẻ vỗ tay , cười với bà ngoại , miệng luôn bi bô nói :” Ngon ngon !”.

Lục Khương ngồi ở bên cạnh vẻ mặt mỉm cười rất hạnh phúc , Lục Từ Nhiên thấy vậy , chuyển mắt sang Lục Cửu Ân hỏi cô :” Năm nay em sẽ thi đại học phải không ?”.

” Phải , em sẽ học đại học Thâm Quyến , ngành quản trị kinh doanh , tháng 5 sẽ nộp hồ sơ thi đại học .” Lục Cửu Ân cắt miếng thịt ở trong đĩa , đưa lên cho Hắc Kình Hạo ở bên cạnh ăn thử , cô nhìn anh thấy anh gật đầu rồi mới ăn .

Tô Vi thấy cô nói vậy liền mỉm cười :” Đại học Thâm Quyến rất tốt , học xong có bằng liền rất an tâm .”

Lục Cửu Ân cũng gật đầu , cười với Tô Vi và Lục Từ Nhiên :” Đừng nói chuyện của em nữa , hai người cưới nhau được 1 tháng rồi , bao giờ thì định có con thế ?”.

Nghe Lục Cửu Ân nói vậy , Trương Thanh Thanh cùng Lục Khương cũng nhìn lên , Trương Thanh Thanh lau miệng cho Bình Sữa Nhỏ , đồng tình lên tiếng :” Phải đấy Tiểu Nhiên Tử , Tiểu Vi bao giờ các con mới định cho mẹ bế cháu đây ? “.

Lục Từ Nhiên họ khụ một tiếng chỉ vào Bình Sữa Nhỏ :” Chẳng phải mẹ có cháu rồi sao .”

” Làm sao có thể giống , con nhìn xem , Bình Sữa Nhỏ của em gái con sắp lớn đến nơi rồi , con cùng Tiểu Vi cũng phải cùng nhau cố gắng .” Lục Khương phụ hoa cùng mẹ Lục .

Thấy cha mẹ mình hưởng ứng như vậy , Lục Cửu Ân cũng liền gật đầu :” Phải đấy anh trai của em , anh cùng chị Tô Vi cưới nhau cũng được lâu rồi , lễ cưới dù mới diễn ra nhưng hai người yêu nhau cũng được một thời gian , chuyện cần làm cũng đã phải làm , nếu làm rồi thì phải có kết quả , chả lẽ , Từ Nhiên , anh có …”

Nói đến đây , Lục Cửu Ân quay nhìn Hắc Kình Hạo lắc đầu thở dài .

Hắc Kình Hạo ở bên cạnh bóc tôm cho cô , cũng cười cười .

Trương Thanh Thanh cùng Lục Khương nghe cô nói vậy dĩ nhiên cũng hiểu , Lục Khương đập bàn một cái , hỏi nhỏ :” Con trai , chẳng lẽ cái đó , con …”

” Không hề ! Con rất khoẻ !” Lục Từ Nhiên ngay lập tức cướp lời ông , thanh minh cho bản thân , cái miệng của em gái anh thực sự là tầm bậy mà .

Lục Cửu Ân thấy anh như vậy che miệng cười cười .

Bữa ăn cuối cùng kết thúc trong rôm rả , tối rồi ai cũng về phòng người nấy .

Sáng hôm sau Lục Cửu Ân và Hắc Kình Hạo phải rời đi sớm , chín giờ sáng họ rời khỏi Lục gia, Lục Khương đứng ở cửa vẫy tay chào con gái , ông không khỏi than thầm một tiếng , con gái ông lấy chồng khi còn trẻ như vậy , lại là một bà mẹ trẻ , nghĩ tới thực vất vả nhưng thấy con gái hạnh phục như vậy ông đã có thể yên tâm .

Trêи đường đi tới nhà bà ngoại , Lục Cửu Ân nhìn Bình Sữa Nhỏ nằm trong lòng mình ngủ ngoan , thời gian cô đang mang thai con bé hiện lên trong đầu cô giống như một bộ phim mà cô lại là nhân vật chính ở đó , khoảng thời gian cô mang thai Bình Sữa Nhỏ vô cùng hạnh phúc.

Nhưng khi cô hạ sinh Bình Sữa Nhỏ , hạnh phúc ấy đã nhân đôi .

Hắc Kình Hạo thấy người ngồi cạnh mỉm cười, anh nắm lấy tay cô, nhỏ giọng hỏi :” Sao em cười ?”.

” Không có gì .” Lục Cửu Ân lắc đầu , rồi lại gật đầu ,cuối cùng cô không khỏi than một tiếng với anh :” Thời gian thực sự trôi quá nhanh .”

Hắc Kình Hạo không nói gì , bàn tay nắm chặt tay cô hơn .

Chiếc xe đang đi cũng từ từ dừng lại , Lục Cửu Ân bế Bình Sữa Nhỏ bước xuống, Hắc Kình Hạo đứng cạnh ôm vai cô , sánh bước cùng cô vào căn biệt thự lớn trông có vẻ cũ kĩ .

Lúc mở cửa ra , đón họ là Duy Nhan , Duy Nhan thấy hai người đến liền mừng rỡ , bà nhìn Bình Sữa Nhỏ đang ngủ những lời nói hoan nghênh đều thu lại , nhẹ giọng đưa họ vào trong nhà .

Bên trong căn biệt thự cũng không có thứ gì đặc biệt , căn biệt thự cũng đã khá cũ , so với đại biệt thự Hắc Điển ở Hàng Châu cũng không quá khác nhau .

Hai người bước vào phòng khách thì thấy có một người phụ nữ trung niên và một bà lão đang nói chuyện với nhau , ở bên cạnh còn có hai cô gái , ngồi ở chiếc bàn dài bên cạnh là Từ Bạch Đường .

Ba người vào khiến cho mọi người ở trong phòng đều ngước nhìn , Lục Cửu Ân mỉm cười , gật đầu chào mọi người , Hắc Kình Hạo cũng làm động tác giống cô .

Những người trong phòng nhìn Bình Sữa Nhỏ trong tay Lục Cửu Ân giọng cũng nhỏ lại , hai cô gái là con gái của chị gái Duy Nhan -Duy Tôn , Từ Bạch Đường là con cả của bà .

Hai cô gái là em gái của Từ Bạch Đường , là hai chị em sinh đôi , người chị tên Từ An Huyền , người em là Từ An Minh .

Bà lão ngồi ở giữa ghế là bà ngoại của Hắc Kình Hạo , cũng chính là mẹ của mẹ chồng Lục Cửu Ân – Duy Liên Hoa .

Duy Liên Hoa nhìn Lục Cửu Ân , bà có một khuôn mặt phúc hậu , đối với cái nhìn của bà , Lục Cửu Ân cô không hề phản cảm .

Hai vợ chồng cùng nhau bế Bình Sữa Nhỏ ngồi xuống ghế đối diện Duy Liên Hoa , Duy Nhan nhỏ giọng nói với Lục Cửu Ân :” Đưa mẹ Bình Sữa Nhỏ nào, mẹ để con bé lên phòng ngủ .”

Lục Cửu Ân không từ chối , cô đặt Bình Sữa Nhỏ vào tay Duy Nhan , không quên gật đầu cảm ơn bà :” Con cảm ơn mẹ .”

Duy Nhan bế Bình Sữa Nhỏ nhanh chóng bước lên tầng .

Duy Liên Hoa nhìn Lục Cửu Ân , bà từ nãy không nói gì , giờ mới lên tiếng :” Con bé được mấy tuổi rồi ?”.

” Thưa bà ngoại , con bé được 9 tháng rồi ạ .” Lục Cửu Ân lễ phép trả lời câu hỏi của bà .

Bà thấy vậy gật đầu cười cười :” Con bé rất xinh đẹp , vậy tên chắt của bà là gì ?”.

Bà lão hiền lành trước mắt khiến Lục Cửu Ân cảm thấy gần gũi hơn bao giờ hết , cô nhìn Hắc Kình Hạo rồi lại nhìn bà :” Dạ , tên của con bé là Hắc Thời Sinh ạ .”

Nghe đến đây bà lão chỉ cười rồi cũng không nói gì , có lẽ cũng đã có suy tính của mình .

Buổi trưa hôm đó , Lục Cửu Ân cùng Hắc Kình Hạo ăn cơm ở nhà bà ngoại rồi đến tối họ mới trở về .

Dạo gần đây là sắp đến Nguyên Đán nên gia đình nhỏ của họ rất bận rộn , chạy từ nhà này sang nhà kia , đến giờ lại chuẩn bị từ Thâm Quyến bay tới Quảng Châu .

Một tuần lễ sau , Lục Cửu Ân và Hắc Kình Hạo đi tới Quảng Châu , lần này không chỉ có hai người bọn họ mà còn có cả Bình Sữa Nhỏ .

Bình Sữa Nhỏ lần đầu được đi tàu , cứ đảo mắt nhìn tứ phía , trông rất thích chí với mọi vật xung quanh .

Lúc tàu lăn bánh , Lục Cửu Ân bế Bình Sữa Nhỏ cho cô bé nhìn cảnh vật ở bên ngoài cửa sổ , Bình Sữa Nhỏ vui vẻ cười tít mắt vì cảnh lạ bên ngoài .

Năm nay là năm thứ hai Lục Cửu Ân cùng Hắc Kình Hạo trở về Quảng Châu , Bình Sữa Nhỏ thì là năm đầu tiên nếu tính từ lúc cô sinh đứa trẻ .

Lẽ ra năm nay cô có thể ở nhà vì Hắc Kình Hạo nói với cô rằng cô không cần phải đi nên ở nhà chăm con sẽ tốt hơn nhưng dĩ nhiên Lục Cửu Ân không đồng ý , khăng khăng đòi đi tới Quảng Châu .

Dù sao thì ở Quảng Châu cũng có ông bà nội , cả gia đình ở đó , bây giờ cô đã là một phần của gia tộc này , không thể lấy lí do ở nhà chăm con mà không tới góp mặt trong lễ Nguyên Đán được , hơn nữa cô cũng phải mang Bình Sữa Nhỏ đi khoe với mọi người chứ .

Lúc tới đến Quảng Châu , thời tiết của nơi này vẫn như vậy , so với Thâm Quyến vẫn ấm áp hơn rất nhiều , thực sự là vô cùng dễ chịu , ở đây không thay đổi gì cả , người đưa đón gia đình nhỏ của cô vẫn là chàng trai trẻ đó ,mà nơi họ tới dừng chân vẫn là căn đại biệt thự Hắc Điển kia .

Về tới đại biệt thự , lúc mở cửa dĩ nhiên đón hai người đầu tiên vẫn là cái bóng to lớn của Cacao , nó nhìn thấy Lục Cửu Ân liền lao vào người cô , Hắc Kình Hạo đưa tay chắn giữa cô và Cacao .

Cacao cụp tai kêu ử một tiếng rồi quay người đi về phía Trác Mặc .

Trác Mặc cười cười , tay ôm hai con chó con , mấy con chó con ở dưới chân cũng đang cào loạn xạ , trông anh rất bận bịu , Vani thì ở bên cạnh ɭϊếʍ lông cho chó con .

Mấy chú chó con thấy người lạ , kêu lên mấy tiếng rồi cũng sủa gâu mấy tiếng , trông rất dễ thương .

Lục Cửu Ân nhìn mấy chú chó con , vừa bước vào nhà vừa hỏi Trác Mặc :” Vani cũng đẻ rồi sao ?”.

Trác Mặc gật đầu :” Năm trước Vani đột nhiên mang thai sau khi em cho nó về từ trạm thú y , bên trạm thú y xảy ra sơ xuất nên Vani mới bị dính bầu , họ cũng đòi bồi thường nhưng em thấy dù sao cũng không phải chuyện gì lớn , không nên để bé xé ra to . Kết quả thì chị cũng thấy đó chị dâu .”

Lục Cửu Ân mỉm cười :” Bồi thường cũng không có ích gì dù sao thì nó cũng phải đẻ .”

Trác Mặc gật đầu , bây giờ mới nhìn thấy Bình Sữa Nhỏ đang nằm trong tay Lục Cửu Ân , anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trẻ thơ của con bé thì không ngờ lúc này Bình Sữa Nhỏ lại tỉnh dậy , hai chú cháu mắt đối mắt với nhau .

Lục Cửu Ân cười , ngạc nhiên nhìn Trác Mặc rồi trêu cậu :” Bình Sữa Nhỏ thấy chú đẹp trai nên liền mê trai tới mức đang ngủ liền thức sao ?”.

Câu này vừa phát ra , Hắc Kình Hạo đã đen mặt , giật con gái từ tay Lục Cửu Ân bế lên :” Em đừng nói linh tinh .”

” Cũng đâu phải là không đúng .” Lục Cửu Ân mỉm cười , bước vào trong phòng khách , Cacao cũng bước đằng sau , hai chân nhảy lên với với cô .

Trong phòng khách Hắc Huyền đang cùng Hắc Lư Tài ngồi uống trà , bên cạnh còn có Duy Nhan và Hắc Hải ,Hắc Chân Chân và Hắc Tố Hàn cũng ngồi cạnh nhau chơi điện tử , Trác Huy Cẩn thì ngồi dưới thảm vuốt ve một con chó con lông trắng , năm nay không có Hắc Kiều Đinh và Tống Dịch nhưng nhìn chung vẫn khá đông đủ .

Trác Huy Cần đưa mắt nhìn thấy Lục Cửu Ân và Hắc Kình Hạo , còn có Bình Sữa Nhỏ , cô mỉm cười , tay vẫn bế chó con đứng lên :” Anh họ , chị dâu , hai người về rồi . “

Hai người gật đầu bước tới ghế ngồi xuống , Lục Cửu Ân lễ phép chào hai người lớn nhất đang ngồi ở trước mặt :” Ông nội , bà nội , chúng con về rồi đây .”

” Về là tốt rồi .” Hắc Lư Tài cười tít mắt , ông nhìn thấy Bình Sữa Nhỏ trong lòng liền mềm mại thành vũng nước .

Bình Sữa Nhỏ nhìn thấy ông nội thì liền thích thú cười lên mấy tiếng , mấy cái răng sữa nhỏ dễ thương lộ ra khiến cho Trác Huy Cẩn đang đứng cạnh cũng cảm thấy dễ thương , cô ngồi xuống cạnh Lục Cửu Ân , nhẹ giọng hỏi :” Chị dâu , em có thể bế con bé được không ?”.

” Được chứ !”. Lục Cửu Ân không do dự đặt bình sữa nhỏ vào tay Trác Huy Cẩn .

Động tác bế của Trác Huy Cẩn có chút luống cuống nhưng khi ngửi được mùi sữa nhàn nhạt trêи người đứa bé ,cô liền cảm thấy rất an toàn .

Trác Mặc đứng bên cạnh cũng đưa tay muốn bế Bình Sữa Nhỏ , Bình Sữa Nhỏ dù nằm trong lòng Trác Huy Cẩn rất ngoan nhưng đối diện với mỹ nam như Trác Mặc có vẻ vẫn là thích hơn .

Cô bé đưa tay , đòi Trác Mặc bế , Trác Mặc cũng nhanh tay bế lại đứa bé từ tay Trác Huy Cẩn .

Bình Sữa Nhỏ nằm trong vòng tay anh , cái mắt vẫn chớp chớp nhìn khuôn mặt của Trác Mặc không rời mắt , đối với mỹ nam trước mắt rất thích thú .

Lục Cửu Ân thấy con gái mình còn chưa lớn đã mê trai liền cười cười , dùng khuỷu tay va nhẹ vào cánh tay Hắc Kình Hạo ngồi cạnh :” Anh có thấy con gái anh sau này rất có tương lai cưới chồng đẹp trai xong liền quên chúng ta hay không ?”.

Hắc Kình Hạo nhướng mày :” Đợi con bé lớn anh nghĩ nó liền biết thế nào mới thực sự là đẹp trai .”

Anh thực sự lại tự luyến rồi , Lục Cửu Ân lắc đầu mấy cái , hết nói nổi với người đàn ông này .

Cả buổi chiều vì có sự góp mặt của Bình Sữa Nhỏ nên mọi người đều tập trung ở phòng khách chơi với đứa trẻ , đến giờ ăn cơm thì Bình Sữa Nhỏ lại đi ngủ , mọi người luyến tiếc tạm thời rời xa con bé để đi ăn cơm .

Lục Cửu Ân bế Bình Sữa Nhỏ đặt trêи giường xong thì xuống dưới nhà ăn cơm , lúc cô ngồi vào bàn , Hắc Huyền đã hỏi :” Tên của con bé là gì ?”.

Trác Mặc thấy bà hỏi cũng tò mò muốn nghe :” Đúng rồi chị dâu , em nghe anh họ gọi con bé là Bình Sữa Nhỏ , không phải tên thật đâu chứ ?”.

” Phải .” Lục Cửu Ân gật đầu , đặt bát cơm xuống bàn rồi mới nói :” Con bé tên là Hắc Thời Sinh , tên gọi ở nhà là Bình Sữa Nhỏ .”

Trác Huy Cẩn nghe vậy liền lên tiếng :” Em cảm thấy cái tên Bình Sữa Nhỏ còn thích hợp hơn là cái tên Thời Sinh .”

Hắc Kình Hạo gắp một miếng sườn cho Lục Cửu Ân , không nói câu gì , dù sao lúc Lục Cửu Ân đặt tên cho Bình Sữa Nhỏ thì cô cũng đã giải thích với anh, cái tên này thực sự có rất nhiều ý nghĩa , rất thích hợp với con gái anh .

Cả nhà ăn cơm , thi thoảng vẫn có mấy câu hỏi đến từ mọi người trong nhà hỏi qua về Bình Sữa Nhỏ , tới bà nội khó tính cũng rất yêu thích con bé , có thể thấy Bình Sữa Nhỏ may mắn được làm bảo bối của cả nhà .

Sau khi ăn cơm xong mọi người lại ngồi lại với nhau để nói chuyện trêи trời dưới biển , Lục Cửu Ân và Hắc Kình Hạo ở trong bếp cùng nhau cắt hoa quả đợi đến khoảnh khắc giao thừa .

Lục Cửu Ân cầm hai quả bơ , đem bơ cùng sữa đổ vào máy xay , xay được thành sinh tố bơ thơm ngon , Hắc Kình Hạo cầm lên uống thử , gương mặt không biểu cảm gì lắm .

Một lát sau , Hắc Kình Hạo mới lên tiếng :” Khẩu vị của em , có phải là càng ngày càng tệ đi hay không ?”.

Lục Cửu Ân hả một tiếng rồi nhìn cốc sinh tố bơ , cô chưa uống thử mà anh đã dám uống , nhưng nghe anh nói vậy Lục Cửu Ân cũng rất không tình nguyện thử cầm cốc sinh tố bơ lên uống , mùi vì ngọt ngào xông tới , pha thêm chút bơ thơm thơm , vô cùng ngon , vậy mà người đàn ông này lại dám chê cô .

” Em cảm thấy là do vị giác anh tệ mới đúng , em cảm thấy sinh tố bơ rất ngon .” Vừa nói Lục Cửu Ân vừa cầm cốc uống sạch , Hắc Kình Hạo đứng cạnh lắc đầu .

Đến tầm gần nửa đêm thì Bình Sữa Nhỏ thức giấc , Lục Cửu Ân bế Bình Sữa Nhỏ xuống nhà , mọi người đang ngồi mỗi người một góc liền xúm lại ôm con bé .

Bình Sữa Nhỏ được mọi người cưng chiều , cuối cùng cũng bi bô nói mấy từ :” Mẹ !”.

Dù phát âm không quá chuẩn nhưng cũng rất êm tai , Lục Cửu Ân ngồi cạnh , cầm con thỏ bông mà Bình Sữa Nhỏ yêu thích lắc qua lắc lại , mỉm cười :” Mẹ đây .”

Hình ảnh hai mẹ con cùng nhau chơi đùa khiến cả căn nhà cũng trở nên ấm áp theo , Trác Huy Cẩn vỗ tay chơi ú oà với Bình Sữa Nhỏ .

Bình Sữa Nhỏ cũng rất vui vẻ , nói thêm được mấy từ :” Cô !”.

Cả nhà vì chuyện Bình Sữa Nhỏ chịu nói mà vui vẻ , ai cũng muốn được con bé gọi tên , Bình Sữa Nhỏ rất vâng lời nói mấy chữ mình đã giỏi , từ ông bà , anh chị đều gọi được chỉ riêng có cha con bé là con bé chưa chịu gọi .

Cả nhà vì chuyện Hắc Kình Hạo bị con gái ghét bỏ mà cười anh , Hắc Kình Hạo cũng không có biện pháp chỉ đành trưng bộ mặt lạnh lùng ra .

Đến nửa đêm , pháo hoa trêи trời bắt đầu xuất hiện , đủ loại màu rực rỡ , lại giống năm trước , mọi người lại ra ngoài vườn ngắm pháo hoa rực rỡ , Hắc Kình Hạo bế Bình Sữa Nhỏ trong tay , Bình Sữa Nhỏ nhìn pháo hoa trêи trời rất thích mắt , vui vẻ cười lên mấy tiếng .

Pháo hoa trêи bầu trời nổ đôm đốp , lấn át mọi âm thanh xung quanh , chỉ còn tiếng pháo mang đầy niềm vui cùng sự hồi hộp đón năm mới đến , tiếng gió thổi vi vu bên tai chào đón khoảnh khắc tươi đẹp này .

Lúc này ở bên tai Hắc Kình Hạo có một giọng nói non nớt cất lên :” Cha .”

Hắc Kình Hạo nhìn Bình Sữa Nhỏ đang mỉm cười lộ cái răng sữa xinh xinh ,cái tay vỗ vỗ vào nhau trông rất dễ thương , anh hôn nhẹ lên cái má phúng phính của cô bé , nhẹ giọng đáp lại :” Cha đây .”

Lục Cửu Ân đứng ở bên cạnh anh , hai tay ôm lấy anh , cùng anh ngắm pháo hoa .

Khoảnh khắc mọi người nhận ra năm mới đã tới không phải là mùng 1 mà là khoảnh thời gian ngắm pháo hoa , những chuyện cũ trong năm như những tia sáng kia , ùa về trong tâm trí mỗi người rồi lại tan biến vào hư không chỉ để lại những làn khói mờ ảo .

Năm mới đã đến , mọi chuyện trong năm qua đều là những kỷ niệm khó quên , Lục Cửu Ân đã có một gia đình hoàn mỹ mà cô luôn mong muốn , cô hạnh phúc hơn bao giờ hết vì đã được ở bên cạnh người cô yêu .

Tiếp theo đây , những điều đón chào cô trong năm mới cô đều sẽ tiếp nhận , bước tới tương lai phía trước không hề ngần ngại , vì ở cạnh cô đã có đứa trẻ xinh đẹp do cô và anh tạo ra , là sinh mệnh đáng quý nhất của cô .

***

Tháng bảy trời ỏi bức , nắng nóng , Lục Cửu Ân hôm nay sẽ chính thức bước vào phòng thi để thi đại học .

Không ngờ thời gian lại có thể trôi qua nhanh đến thế , Bình Sữa Nhỏ bây giờ đã có thể tự đi , còn có thể nói được mấy từ , con bé đã 1 tuổi và Lục Cửu Ân giờ cũng đã 22 tuổi .

Sau 1 năm ở nhà chăm con và chuẩn bị bài để thi đại học , với sự dẫn dắt của chồng cô và mấy gia sư được anh giới thiệu Lục Cửu Ân rất tự tin vào bản thân có thể làm

được .

Buổi sáng hôm nay , khi trời còn đang tờ mờ sáng Lục Cửu Ân đã thức giấc , cô đánh thức người nằm cạnh dậy khiến anh không khỏi ngạc nhiên :” Em dậy sớm như vậy làm gì ?”.

Dù hôm nay 9 giờ cô mới vào thi  nhưng cô dậy sớm như vậy là cũng có lí do , Lục Cửu Ân cười :” Kì thi đại học khốc liệt như nào anh cũng biết rồi đấy , Viễn Chi khá xa đại học Thâm Quyến vì vậy chúng ta hãy đi từ sớm , tránh tắc đường luôn .”

Hắc Kình Hạo không có lí do từ chối , anh thức dậy theo cô , hai người cùng đánh răng rửa mặt thì đồng hồ đã điểm bảy rưỡi .

Bình Sữa Nhỏ vì những tiếng động cha mẹ gây ra nên cũng dụi mắt tỉnh dậy , thấy cả hai người đều không có ở trêи giường , Bình Sữa Nhỏ cũng không hoảng , dùng cái ghế mà cha mình đã để ở cạnh giường cho tự trèo xuống .

Dù mới một tuổi 2 tháng nhưng Bình Sữa Nhỏ đi cũng không khó khăn lắm , không phải là quá thành thạo nhưng khi bước đi cũng không còn ngã nữa mà đã vững chân .

Bình Sữa Nhỏ đi tới cầu thang , nhìn những bậc thang thì cũng không đi xuống , đứng ở trêи tầng gọi lớn :” Bố , bố , bố .”

Hắc Kình Hạo ở tầng dưới nghe tiếng con gái liền bỏ cốc cà phê trêи tay xuống nhanh chóng chạy lên với cô bé .

Bình Sữa Nhỏ đứng ở cầu thang , mới ngủ dậy nên mặt hơi lấm lem nhưng khuôn mặt vẫn rất xinh xắn , so từ lúc năm mới đến bây giờ nhìn cũng đã lớn hơn nhiều , từng đường nét trêи khuôn mặt cũng dần rõ ràng , đôi mắt to tròn cùng hai cái má phúng phính nhìn không khác bánh bao là mấy , cái môi xinh xinh chúm chím màu đỏ , cô bé xinh đẹp như một thiên thần .

Hắc Kình Hạo đưa tay bế Bình Sữa Nhỏ , vừa bế lên anh đã hôn vào má cô bé :” Chào buổi sáng , Bình Sữa Nhỏ của cha .”

Bình Sữa Nhỏ ghét bỏ lau lau khuôn mặt, chỉ nói đúng một từ :” Mặt .” Ý của bé chính là muốn rửa mặt .

Hắc Kình Hạo cười đem cô bé vào phòng tắm đánh răng rửa mặt , lúc đi ra thì ở dưới phòng ăn đã có mấy đĩa trứng ốp với dăm bông , Lục Cửu Ân đã ăn xong , cô đang ở trêи phòng ôn bài .

Anh đặt Bình Sữa Nhỏ ngồi vào ghế bên cạnh , đem một bát hoa quả dầm đưa cho con bé , từng thìa một đút cho con bé ăn , bé con rất ngoan , lúc ăn xong còn có thể tự lấy yếm lau miệng .

Hai cha con ăn xong thì cũng đã đến giờ xuất phát từ nhà tới trường đại học , Lục Cửu Ân vội vã mang chiếc giày thể thao vào chân , chạy ra xe , Hắc Kình Hạo và Bình Sữa Nhỏ đã đợi sẵn ở ngoài .

Từ Viễn Chi Sơn Trang tới đại học Thâm Quyến không tính là quá xa nhưng cũng phải mất mười lăm phút mới tới .

Lục Cửu Ân nhìn từng bạn học trẻ tuổi bước vào , theo không khí trang nghiêm đều rất áp lực , cô bước xuống xe , thấy sự áp lực ngày càng lớn liền không nhịn được quay lại nhìn hai cha con .

Hắc Kình Hạo cùng Bình Sữa Nhỏ ở trêи xe đều mỉm cười với cô , Bình Sữa Nhỏ vẫy tay với cô , lớn giọng nói từng từ bập bẹ :” Mẹ , cố , lên !”.

Những câu từ này như tiếp sức cho Lục Cửu Ân , cô mỉm cười gật đầu , tự tin bước chân vào cổng trường đại học lớn kia.

Dù có là bao nhiêu gian lao và thử thách , dù có áp lực hay mệt mỏi , cô cũng không sợ nữa vì ở bên cạnh cô đã có những người mà cô yêu thương nhất .

Đi qua quỷ môn quan một lần rồi , còn có điều gì có thể đáng sợ hơn chứ ?

Tuổi trẻ , cô cần phải sống cho đáng những gì mà mình có được và sống để nhận lại những thứ xứng đáng .

Ngày hôm ấy nắng to , không chỉ ngày hôm đó mà những ngày tiếp theo ông trời đều rất ủng hộ Lục Cửu Ân .

Ngày nhận kết quả , Lục Cửu Ân khóc nấc lên vì mừng rỡ , cô ôm lấy Hắc Kình Hạo và Bình Sữa Nhỏ , trong lòng tự có suy nghĩ mà không ai có thể đoán được .

Lục Cửu Ân , 22 tuổi đã trúng tuyển đại học Thâm Quyến . Mọi chuyện cuối cùng cũng đã qua !

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.