Cơ Trưởng, Anh Hôn Em Đi – Chương 43: Ông bố bà mẹ – Botruyen

Cơ Trưởng, Anh Hôn Em Đi - Chương 43: Ông bố bà mẹ

Một buổi chiều mùa hè oi bức cùng những tiếng ve kêu rì rì , ánh nắng mặt trời nằm sau những đám mây làm cho buổi chiều mùa hè trở nên yên bình .

Hôm nay là ngày Lục Cửu Ân xuất viện , đã trôi qua 1 tuần kể từ khi cô từ phòng mổ mạnh khoẻ trở lại , thân thể yếu ớt cũng đã khá hơn một chút nhưng có một vấn đề về sức khoẻ của cô .

Ngoài thiếu máu ra thì chân của Lục Cửu Ân so với các sản phụ khác cũng hồi phục rất kém , hiện tại cũng chưa thể đi lại bình thường nên để có thể thuận lợi xuất viện Lục Cửu Ân đã phải ngồi xe lăn , ngoài những việc đó thì cô cũng chẳng có gì đáng lo cả .

Hắc Kình Hạo từ sáng ở bên cạnh cô , bận bịu gấp quần áo cùng đồ dùng cá nhân của Lục Cửu Ân ở bệnh viện cho vào túi hành lý để mang về ,ngoài đồ của cô thì còn cả đồ của con gái , đối với những việc này Hắc Kình Hạo sau 1 tuần ở bệnh viện đã nắm rõ như lòng bàn tay , chăm con có khi còn nhiều hơn vợ mình .

Từ khi sinh con xong , Lục Cửu Ân rất rảnh rỗi , dành thời gian nằm trêи giường bệnh rất nhiều , cô cũng rất muốn chăm con nhưng tình trạng sức khoẻ không cho phép .Với lại , dù Lục Cửu Ân có muốn tranh bế con thì có khi còn phải xếp hàng đến tận tối mới được ôm con , cô có tranh chăm đứa bé thì cũng sẽ bị cả nhà xua tay đuổi đi một cách ghét bỏ , nhiều khi cô còn hoài nghi đứa trẻ đó có phải là con cô hay không mà cô còn chưa được bế đứa bé ấm tay lúc nào .

Hôm nay , nhân lúc cả nhà từ nơi làm việc đón cô xuất viện , căn bản không có ở cạnh con gái cô nên Lục Cửu Ân nhìn con gái nằm ngủ trong nôi cũng ngứa ngáy khó chịu muốn ôm đứa bé .

Hắc Kình Hạo xếp đồ xong , thấy Lục Cửu Ân đang ngồi bên cạnh con gái , ánh mắt nhìn đứa trẻ đầy yêu thương , anh liền biết cô muốn làm gì :” Em muốn bế con bé sao ?”.

Đáp lại anh chính là một cái gật đầu lia lịa của Lục Cửu Ân :” Con bé nhìn đáng yêu làm sao , em nhìn thấy con liền cảm thấy rất muốn đưa tay bế con .”

Hắc Kình Hạo thấy vậy , bước tới nôi , nhìn đứa trẻ sơ sinh trong nôi chu chu cái miệng , dù thức nhưng đôi mắt vẫn nhắm lại , tuyệt nhiên không hề khóc .

Anh đưa tay bế con , cả bàn tay lớn của anh đã bằng cả người của bé con , đứa trẻ rất ngoan , nằm trêи vai cha không giãy dụa .

Lục Cửu Ân nhìn hai bố con đứng cùng một chỗ , trong lòng cảm thấy rất ấm áp .

Mà cái bế kia của Hắc Kình Hạo rất nhanh đã chuyện sang cho Lục Cửu Ân , tay anh đang bế con đặt con vào vòng tay của mẹ , đứa trẻ không hề nháo , có vẻ như nó biết mẹ nó là ai .

Lục Cửu Ân bế đứa bé trong tay , sự mềm mại của đứa trẻ này khiến lòng cô mềm nhũn , cả người em bé đều thơm ngát mùi sữa khiến tinh thần cô được nhẹ nhàng thả lỏng .

Hắc Kình Hạo thấy cô bế con gái với vẻ mặt hạnh phúc , anh chỉ cười trầm một tiếng , một tay cầm túi xách một tay đẩy xe nhìn trông rất bận bịu .

Ngồi trêи xe lăn , Lục Cửu Ân được anh đẩy ra khỏi cổng bệnh viện , lúc ra cô liền bị cảnh ở bên ngoài bệnh viện làm cho choáng váng , có năm chiếc siêu xe Rolls Royce đời mới đang đỗ ở bên ngoài , những bậc thang cũng được trải thảm đỏ rất ngay ngắn .

Duy Nhan cùng Trương Thanh Thanh đứng ở phía dưới bậc thang cạnh mấy chiếc siêu xe , vẫy tay với cô , hai bà còn che miệng cười không ngớt .Bên cạnh còn có hai ông bố Lục Khương và Hắc Hải cũng đứng bá vai nhau mỉm cười , Lục Từ Nhiên và Tô Vi cũng đứng ở bên cạnh , còn cả Hắc Chân Chân và Hắc Tố Hàn không hiểu sao cũng góp mặt .

Gần như cả nhà đông vui góp mặt ở đây , Từ Bạch Đường cũng đứng ở đó , gật nhẹ đầu tiếp cô xuất viện .

Lục Cửu Ân cười hì một tiếng , nhỏ giọng nói với Hắc Kình Hạo :” Cái này không phải là khoa trương quá rồi đấy chứ ?”.

” Không hề .” Hắc Kình Hạo nhanh chóng trả lời cũng đẩy xe cô xuống , từng bước tới gần người nhà hơn .

Lục Từ Nhiên nhìn thấy Lục Cửu Ân đang bế con gái trêи tay , anh tò mò nhìn gương mặt đứa trẻ .

Không hiểu vì sao lúc Lục Từ Nhiên ngó nghiêng muốn nhìn thì đứa bé nhẹ nhàng né mặt vào ngực mẹ khiến anh hoàn toàn bối rối .

Hắc Kình Hạo thấy vậy không quên giễu cợt anh một câu :” Đến một đứa trẻ sơ sinh cũng biết bác nó là người hóng hớt như thế nào .”

Cả nhà nghe vậy cười cười , Tô Vi đứng bên cạnh cũng vỗ nhẹ mu bàn tay Lục Từ Nhiên , cười khẽ một tiếng .

Trước mặt cả nhà Lục Từ Nhiên bị nói không còn mặt mũi như vậy dĩ nhiên rất tức giận , đe doạ đứa trẻ sơ sinh kia một câu :” Thời Sinh , con nhớ đấy , sau này nếu bị bắt nạt hay gặp bất lợi có tìm bác thì bác cũng sẽ không giải quyết cho con đâu .”

Lúc này cái đầu nhỏ của đứa bé lại quay về phía anh , dùng ánh mắt tròn xoe nhìn anh , nhoẻn miệng cười , nói e e mấy tiếng .

Lục Từ Nhiên bị đứa trẻ này xoay vòng vòng , kinh hãi nói một tiếng :” Ôi trời , đứa trẻ này có thể hiểu được anh nói gì sao ?”.

Gen của nhà này , thực sự không thể coi thường .

Cả nhà thấy anh nói vậy cũng vui mừng vỗ tay mấy cái , Duy Nhan hưng phấn nói :” Bình Sữa Nhỏ của chúng ta thật giỏi nha , hay giờ bà nội nên gọi con là tiểu thiên tài nhỉ ?”.

Mấy ngày nay cái tên Bình Sữa Nhỏ đã được bà nội bé gọi quen miệng rồi , Lục Cửu Ân nhìn đi nhìn lại cũng phải cảm thán rằng cái tên này thực sự rất hợp với con cô .

Bình Sữa Nhỏ nghe bà nội nói vậy thích chí cười lên mấy tiếng e e .

Cả gia đình cũng theo tiếng e e của đứa trẻ mà vui mừng cả buổi .

Cuối cùng Lục Cửu Ân cũng được cả nhà thuận lợi hộ tống cô một cách an toàn về nhà .

Hai vợ chồng trẻ sau một tuần ở viện cuối cùng cũng được trở về nhà , đợt này hai người vẫn trở về Viễn Chi Sơn Trang như thường lệ dù đã có con , Duy Nhan và Trương Thanh Thanh đã nói qua với Lục Cửu Ân rằng cô nên làm quen với cuộc sống của một bà mẹ để chăm con cho tốt rồi mới có thể nhanh chóng đi học .

Lục Cửu Ân dĩ nhiên không phàn nàn gì vì cô cảm thấy Bình Sữa Nhỏ của cô rất ngoan , không hề nháo chút nào .

Thời gian vừa qua , ở Viễn Chi Sơn Trang đã có khá nhiều thứ phải thay đổi , như là trong phòng ngủ chung của Hắc Kình Hạo và Lục Cửu Ân có thêm một chiếc nôi và vài đồ dùng dành cho trẻ sơ sinh .

Phòng ngủ nhỏ trước đây của khách cũng đã bị chuyển thành phòng chơi cho trẻ em với rất nhiều đồ chơi đắt tiền , trong phòng cũng có một cái cũi nằm cho trẻ em .

Hắc Kình Hạo đẩy hai mẹ con cô vào phòng khách , Lục Cửu Ân vẫn bế con trong tay nên không thể tuỳ ý di chuyển xe đẩy theo ý mình nếu muốn di chuyển thì chỉ có thể trông chờ vào chồng cô .

” Ăn gì đó rồi chúng ta đi tắm nhé .” Hắc Kình Hạo nhẹ giọng nói sau đó đẩy cô vào phòng ăn , không ngờ ở trong này lại có thể gặp thím Trần .

Lục Cửu Ân nhìn thím Trần đang bê món canh cá tới đặt ở trêи bàn , bà xoa xoa tay cười cười với hai người :” Cô chủ , cậu chủ hai người về rồi , mau nếm thử món canh của tôi nấu nào .”

Trêи bàn ngoài canh cá ra thì còn có rất nhiều món ăn , đều là những món tốt cho phụ nữ sau sinh , tráng miệng còn có sữa chua do chính tay thím Trần tự làm nữa .

Hai người rất nhanh chóng ngồi vào bàn ăn , ăn hết những món ăn này , Lục Cửu Ân nhìn thím Trần , gật đầu cười với bà :” Cảm ơn thím , đồ ăn rất ngon .”

” Cô chủ quá khen , sau này cô chủ thích tôi đều sẽ làm cho cô chủ nếm qua .” Thím Trần thấy cô hài lòng về đồ ăn mình nấu , miệng cười không ngừng .

Bình Sữa Nhỏ trong vòng tay Lục Cửu Ân đang ngủ say , Hắc Kình Hạo thấy vậy liền đứng dậy , đưa tay bế Bình Sữa Nhỏ từ trong lòng cô ra , anh nhỏ giọng nói :” Con bé ngủ rồi , anh cho con lên phòng trước đã .”

Lục Cửu Ân ừ một tiếng , đợi lúc Hắc Kình Hạo xoay người đi thì cô bắt đầu bài tập đi của mình như mọi ngày .

Dạo này cô vẫn đang trong quá trình phục hồi , vết mổ đã không còn đau như trước nhưng vẫn có cảm giác nhói, chân dù không đi lại được nhưng cô vẫn đang kiên trì tập luyện bài phục hồi , hôm nay Lục Cửu Ân lại lấy hết can đảm , xoay bánh xe ra phòng khách , trước mắt là một khoảng nhà rộng , Lục Cửu Ân dùng sức , từ từ đứng lên .

Chân cô quả nhiên đã không còn nặng như trước nhưng vẫn có cảm giác rất đau đớn , giống như phía dưới vết mổ đang bị xé làm hai mảnh , Lục Cửu Ân kêu lên một tiếng , nhấc chân đi .

Mỗi một bước chân cô đi đều vô cùng đau đớn không khỏi khóc thành tiếng , Lục Cửu Ân không có điểm tựa mờ mịt bước đi , mỗi ngày cô đều cô gắng đi lại để vết mổ lành nhanh hơn nhưng có vẻ rất khó khăn .

Tiếng khóc của Lục Cửu Ân đã khiến cho Hắc Kình Hạo đang từ tầng trêи đi xuống thu hút , anh biết vợ anh lại đang lén lút sau lưng anh tập luyện , thực ra lúc cô tập đi như thế này cô đều không cho anh nhìn , Hắc Kình Hạo cũng không nghĩ cô sẽ đau đến mức này , trái tim anh quặn lại nhớ lại hình ảnh ngày hôm sau khi Bình Sữa Nhỏ ra đời .

Buổi tối hôm đó , thuốc tê ở vết mổ bắt đầu hết tác dụng , những cơn đau đớn cứ thế kéo đến , Lục Cửu Ân yếu ớt không chống cự nổi nên đã ngất lịm đi ngay trước mắt anh , lúc cô tỉnh lại chỉ có khuôn mặt với làn da tái nhợt cùng đôi mắt đầy uỷ khuất nhìn anh .

Khoảnh khắc ấy Hắc Kình Hạo cảm thấy đau hơn bao giờ hết , anh không thể thấu hiểu nỗi đau của cô vì anh không trải nghiệm nó nhưng nếu có thể anh sẵn sàng thay cô chịu đựng những việc đó , lúc nhìn cô như vậy trong đầu anh chỉ hiện lên hàng ngàn câu hỏi vì sao , vì sao người phụ nữ anh yêu lại phải chịu đau đớn như vậy ?

Từng bước chân anh trở nên gấp gáp bước xuống , Lục Cửu Ân khua tay loạn xạ , bước đi chập chững , trong một khắc đau đớn cô đứng không vững liền mất thăng bằng ngã , may mắn Hắc Kình Hạo đã ở bên , kịp thời đỡ lấy cô , Lục Cửu Ân cứ thế rơi vào cái ôm của anh .

Hai người đứng một lúc , Hắc Kình Hạo mới lên tiếng :” Anh giúp em tập đi .”

Gương mặt Lục Cửu Ân trở nên kinh ngạc :” Sao cơ ?”.

” Anh nói anh sẽ là điểm tựa cho em , giúp em tập đi .” Hắc Kình Hạo lặp lại những lời bản thân vừa nói .

Lục Cửu Ân cảm thấy mình có lẽ đã nghe nhầm rồi nhưng rốt cục cô vẫn ừ một tiếng .

Hai người ở phòng khách , tập đi như một đứa trẻ , bàn tay nhỏ của Lục Cửu Ân đặt lên cánh tay của Hắc Kình Hạo , anh đứng trước mặt cô , dìu cô từng bước còn Lục Cửu Ân dùng hết sức lực , cố gắng chịu đau để vững vàng bước đi .

Ngón tay cô bấu chặt trêи cánh tay anh , giống như muốn đem mọi cơn đau từ vết mổ chuyển sang cho anh , Hắc Kình Hạo bị cô bấu không kêu lấy một câu giúp cô từ từ bước đi .

Cuối cùng, lúc hai người kết thúc thì Lục Cửu Ân cũng đã có thể nhẹ nhàng đi lại chậm chạp .

Cùng lúc này trêи nhà truyền đến một tiếng khóc của trẻ sơ sinh , Lục Cửu Ân ngồi trêи sô pha , hoang mang nhìn Hắc Kình Hạo .

Anh thấy vậy lập tức chạy lên trêи tầng , khoảng mười phút sau anh mới xuống trở lại , trêи tay đang bế Bình Sữa Nhỏ đang mếu máo .

Lục Cửu Ân nghiêng người , hỏi anh :” Con làm sao thế anh ?”.

Hắc Kình Hạo vừa đặt Bình Sữa Nhỏ vào tay cô vừa nói :” Con bé vừa đi vệ sinh , anh đã thay tã rồi , có vẻ giờ con bé đang đói .”

Lục Cửu Ân ồ một tiếng , nhìn Bình Sữa Nhỏ trong tay mình đang tròn mắt nhìn mình , bàn tay nhỏ không hiểu sao lại sờ vào ngực cô , khuôn mặt như vậy cũng hướng về phía ngực cô , cái miệng chu chu muốn ăn .

Hắc Kình Hạo thấy vậy , ngồi xuống cạnh cô :” Con bé đói rồi , chắc mẹ cũng đã nói qua với em , thời gian này em sẽ phải trực tiếp cho con ăn sữa mẹ .”

” Tức là con bé sẽ uống sữa của em trực tiếp sao ?” Lục Cửu Ân ngạc nhiên , cô không có kinh nghiệm trong việc này , trước đây mỗi lần con cô uống sữa thì Duy Nhan và y tá sẽ giúp cô dùng máy hút sữa hút sữa ra bình rồi cho em bé uống .

Hôm nay là lần đầu Lục Cửu Ân cho em bé uống sữa .

Tay chân cô có chút luống cuống , Hắc Kình Hạo thấy vậy giúp cô vén áo lên , còn tận tình đem cởi áօ ɭót hộ cô .

Bình Sữa Nhỏ thấy đồ ăn ngay trước mắt , theo bản năm nắm lấy rồi hé miệng uống .

Cảm giác hơi đau nhói truyền tới làm Lục Cửu Ân phải cau mày , khuôn mặt cô nhăn nhó vẹo vọ nhìn Hắc Kình Hạo :” Đau quá , anh có thể giúp em hút sữa không ?”.

Hắc Kình Hạo lắc đầu :” Em cố một chút , mẹ nói thi thoảng cũng cần cho con uống trực tiếp không thể lúc nào cũng hút sữa được .”

” Nhưng mà nó rất đau đấy !”, Lục Cửu Ân vẫn nhăn nhó nói .

Anh ở bên cạnh cô cũng hết cách .

Rốt cục thì Lục Cửu Ân vẫn phải chịu đựng cơn đau đấy suốt mười lăm phút đồng hồ , lúc con cô chịu nhả ra thì cô liền phát hiện con bé đã ngủ .

Hắc Kình Hạo nhanh chóng bế Bình Sữa Nhỏ ra khỏi người Lục Cửu Ân mà Lục Cửu Ân cũng kêu lên một tiếng rồi xoa xoa chỗ ngực đang nhói lên , cô đem quần áo mặc lại chỉnh tề rồi cũng cùng Hắc Kình Hạo đi lên .

Vì chân của cô vẫn khó đi lại nên Lục Cửu Ân mỗi bậc cầu thang bước lên đều khá khó khăn nhưng cô vẫn bước lên được .

Cho con ăn no xong , việc cô muốn làm bây giờ là đi tắm , sữa từ trong người cô cứ tiết ra , căng đầy làm Lục Cửu Ân rất nóng , cả người đều rất khó chịu , mấy ngày ở bệnh viện vì vết mổ nên đã không tắm cũng đủ khiến cô sợ muốn chết rồi .

Tuy nói là đi tắm thực tế vẫn chỉ là lau qua người , lúc lau qua xong Lục Cửu Ân vẫn không tài nào cảm thấy đỡ khó chịu , cô bước ra khỏi phòng tắm uống liền mấy cốc nước rồi mới tới cạnh giường nằm .

Hắc Kình Hạo nằm trêи giường , laptop anh để trêи giường , văn kiện cũng quăng đầy trêи đó , Lục Cửu Ân nằm xuống giường , nhìn bên trái là Hắc Kình Hạo , bên phải là Bình Sữa Nhỏ , cô với chiếc nôi bên cạnh , đưa tay xoa mặt con bé , Bình Sữa Nhỏ có phản ứng lại , ʍút̼ tay chụt chụt hai tiếng rồi lại ngủ ngon .

Thấy đứa trẻ nằm trong nôi rất ngoan , lúc này Lục Cửu Ân mới nhắm mắt nghỉ ngơi .

***

Khoảng bốn tháng sau , lúc này chân của Lục Cửu Ân đã có thể đi lại bình thường , vết mổ cũng đã hết đau , cô bây giờ đối với việc chăm con đã rất quen thuộc .

Sáng nay cũng như mọi ngày , Lục Cửu Ân dậy sớm , ngồi trêи giường dùng máy vắt sữa cho con để cái bình sữa đầy rồi cô mới đứng lên , lúc này vừa là lúc Bình Sữa Nhỏ thức dậy , con bé vừa định kêu một tiếng đã bị Lục Cửu Ân bế lên , cho bình sữa vào miệng con bé .

Bình Sữa Nhỏ thấy đồ ăn dâng tận miệng , thích thú cười một tiếng rồi nhanh chóng uống hết cả bình sữa .

Uống xong liền đi vệ sinh , Lục Cửu Ân bây giờ cũng đã rất thành thạo , đặt con bé xuống thay tã cho con một cách chuyên nghiệp .

Thay xong tã thì Bình Sữa Nhỏ cũng đã tỉnh , con bé được đặt nằm ở trong nôi , xung quanh có rất nhiều đồ chơi , nào là thú nhồi bông , nào là quả bóng kêu chíp chíp cũng có , Bình Sữa Nhỏ rất ngoan tự cầm đồ chơi lên chơi .

Lục Cửu Ân ở bên cạnh cũng không nỡ để con phải nằm một mình nên tay cũng cầm một quả bóng , cô cùng con chơi đùa một lúc thì Bình Sữa Nhỏ lại lăn ra ngủ , Lục Cửu Ân thở dài một tiếng , cất đồ chơi của bé con đi rồi lại ở trêи giường đọc sách .

Từ lúc chân cô khoẻ lại thì Hắc Kình Hạo cũng lại trở lại công ty để làm việc , cô cùng với Bình Sữa Nhỏ cả ngày ở nhà với nhau rất nhàm chán , mấy việc cô làm lúc ở với Bình Sữa Nhỏ quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thay tã rồi cho con bé ăn .

Dù cuộc sống trôi qua yên bình nhàm chán nhưng Lục Cửu Ân đối với cuộc sống bình yên này rất hưởng thụ , hết đọc sách dành cho mẹ bầu thì lại đọc sách về quản trị kinh doanh .

Năm nay vì sinh con nên cô vẫn chưa thể chính thức đi học được nhưng tầm năm sau khi Bình Sữa Nhỏ tròn một tuổi thì cô có thể đi học rồi .

Với tình hình hiện tại , cả nhà cũng đều đang có cho rất nhiều niềm hi vọng vì Bình Sữa Nhỏ của cô đặc biệt ngoan ngoãn , quấy khóc cũng ít , mà nếu có khóc thì cũng không khóc lâu , điều này khiến cả nhà an tâm hơn về Bình Sữa Nhỏ vì con bé không phải là một đứa trẻ ương bướng cứng đầu .

Đọc sách cho tới tầm xế chiều thì Bình Sữa Nhỏ lại tỉnh giấc , dĩ nhiên là do cái bỉm đã đầy , Lục Cửu Ân gấp sách , chầm chậm thay tã cho Bình Sữa Nhỏ ,giọng nói dỗ dành :” Ngoan nào , mẹ thay bỉm cho Bình Sữa Nhỏ của mẹ nhé .”

Bình Sữa Nhỏ được mẹ cưng chiều , cười lên một tiếng , còn biết vỗ tay , Lục Cửu Ân mỉm cười , thay tã xong thì Lục Cửu Ân càng ngạc nhiên hơn .

Bình Sữa Nhỏ nằm trong chiếc nôi lớn , con bé đột nhiên vỗ tay vào nhau , chậm rì rì dùng hết sức nhấc cánh tay lên , xong kéo theo cả người , lật một cái .

Lục Cửu Ân thấy hành động này của con bé , kϊƈɦ động hô lên một tiếng , tay nhanh chóng bế Bình Sữa Nhỏ lên xoay một vòng :” Ôi , Bình Sữa Nhỏ thật giỏi lại có thể biết lật người rồi .”

Cô rất vui mừng , tin chắc rằng Hắc Kình Hạo nếu thấy được cảnh này cũng sẽ rất vui .

Tối đến, Hắc Kình Hạo trở về , mang theo một chút đồ ăn vẫn còn đang nóng , Lục Cửu Ân bế Bình Sữa Nhỏ trêи tay , cô cầm tay con bé vẫy vẫy Hắc Kình Hạo , còn dùng giọng trẻ con giả giọng của Bình Sữa Nhỏ :” Cha về rồi , cha mua gì cho con thế ? “.

Hắc Kình Hạo thấy Lục Cửu Ân làm vậy , chỉ lắc lắc đầu , chỉ tay vào mấy hộp đồ ăn còn nóng nói :” Đây là đồ ăn anh mua ở chỗ Mỳ Thành Đô nổi tiếng cho em .”

” Ở đó chẳng phải đông lắm hay sao ?” . Lục Cửu Ân nghe tới đây , giật mình đứng lên .

Hắc Kình Hạo gật gật đầu :” Rất đông ,anh xếp hàng một lúc mới có thể mua được .”

Cô thấy vậy , nhanh tay mở hộp mì ra , mì bên trong rất thơm , một bát cũng rất to , trong bát đủ các loại thịt cùng sủi cảo nhân phong phú , Lục Cửu Ân cười :” Nơi này rất nổi tiếng , anh thực sự đứng đợi được luôn sao ?”.

Hắc Kình Hạo lắc đầu :” Anh nhờ Trần Hàn đứng xếp hàng giúp , cậu ta cũng muốn mua về nhà cho mẹ nên tiện thì mua luôn mì cho chúng ta .”

Nghe vậy cô gật gật đầu , Hắc Kình Hạo thấy cô bế Bình Sữa Nhỏ trong tay , anh đưa tay muốn bế con thì Lục Cửu Ân lắc đầu lùi ra sau một bước .

Gương mặt Hắc Kình Hạo khó hiểu nhìn cô , Lục Cửu Ân cười gian một cái rồi đặt con xuống ghế sô pha , giọng đầy tự hào nói :” Anh không biết đâu , hôm nay Bình Sữa Nhỏ vô cùng giỏi đấy .”

Hắc Kình Hạo không hiểu gì nhìn vào con gái mình , Bình Sữa Nhỏ như hiểu ý mẹ , lần nữa lặp lại động tác lật người khi nãy , tuy có chút khó khăn nhưng bé con vẫn thành công lật người .

Cha bé thấy vậy , vẻ mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên :” Bình Sữa Nhỏ biết lật người rồi sao ?”.

Lục Cửu Ân cười cười , bế Bình Sữa Nhỏ lên thơm vào má con bé một cái :” Phải , Bình Sữa Nhỏ của chúng ta đã biết lật rồi .”

Hai người nhìn nhau , đều rất vui vẻ , Bình Sữa Nhỏ không hiểu gì , vỗ vỗ tay kêu lên mấy tiếng .

Ngày hôm sau là đám cưới của Tống Dịch và Hắc Kiều Đinh , do hôn lễ bị hoãn vì chiếc bụng bầu của cô lộ rõ nên họ quyết định rời lịch xuống tận bây giờ , lúc này Tống Triết Giản đã được 7 tháng , có thể miễn cưỡng rời bố mẹ một chút mà không quấy khóc vậy nên để hôn lễ này được diễn ra nhanh chóng thì Hắc Kiều Đinh đã để Duy Nhan trông con cho cô .

Hôn lễ này cũng khá nhỏ , được tổ chức ở khách sạn của Hắc gia , không có báo chí hay phóng viên , chỉ có người nhà , họ hàng và bạn bè .

Hôn lễ diễn ra được một lúc , lúc này MC vẫn đang nói về cô dâu chú rể gặp nhau ra làm sao thì Hắc Kình Hạo và Lục Cửu Ân mới tới .

Lục Cửu Ân trêи tay khoác tay Hắc Kình Hạo bước vào nơi diễn ra hôn lễ , Hắc Kình Hạo thì bế Bình Sữa Nhỏ , đằng sau là trợ lí Trần Hàn đang xách một chiếc túi lớn ở trong túi đựng rất nhiều đồ em bé .

Duy Nhan thấy hai người tới , bà vẫy vẫy tay cho họ ra chỗ cạnh mình ngồi , Lục Cửu Ân thấy bà , gật đầu mỉm cười , cùng Hắc Kình Hạo bước tới chỗ Duy Nhan .

Lúc họ ngồi được xuống ghế thì vừa vặn cũng đã đến lúc hôn lễ chính thức bắt đầu , Hắc Hải từ phía cánh cửa lớn dắt tay Hắc Kiều Đinh bước về phía Tống Dịch đang đứng ở cạnh MC , tiếng nhạc du dương vang lên , Lục Cửu Ân thoáng nhìn ra chỗ tiếng nhạc thì thấy Đường Thế Miêu , cô không khỏi kinh ngạc một phen .

Lúc này trong cả hội trường đều náo nhiệt một phen , Hắc Hải trao Hắc Kiều Đinh cho Tống Dịch , nước mắt ông đã rưng rưng nhưng ông cũng chỉ gật đầu , giao phó con gái mình cho anh .

Giây phút đứng ở hôn lễ này , Hắc Kiều Đinh đã hoàn toàn cảm nhận được , tình yêu chú cháu của hai người đã được đơm hoa như ý nguyện , cô rất hạnh phúc , đây chính là khoảnh khắc Hắc Kiều Đinh hạnh phúc nhất trong những năm ở bên Tống Dịch .

Trong tiếng vỗ tay của mọi người , cùng tiếng lời thề vang lên , cô dâu chú rể hôn nhau trong những niềm chung vui của mọi người .

Dưới sự chúc phúc của mọi người , Hắc Kiều Đinh và Tống Dịch đi từng bàn một kính rượu để cảm ơn , rất nhanh đã tới bàn của Lục Cửu Ân và Hắc Kình Hạo , vì hai cô gái đều là những bà mẹ nên không uống rượu , chỉ thay vào đó là nước trái cây .

Hắc Kình Đinh cầm cốc nước trái cây cụng ly với Lục Cửu Ân , cô mỉm cười :” Cảm ơn mẹ của Bình Sữa Nhỏ đã đến chung vui .”

” Chị cũng phải thật hạnh phúc đấy nhé , mẹ của Giản Giản .” Lục Cửu Ân cũng mỉm cười , thực lòng chúc phúc cho Hắc Kiều Đinh .

Duy Nhan trong tay đang bế Triết Giản đi tới , Triết Giản ở trong lòng bà ngoại rất ngoan , cũng không hề

nháo , khi cậu bé thấy mẹ mình , ánh mắt vô cùng sáng , đưa tay đòi mẹ bế .

Hắc Kình Đinh cười cười , nhéo má thằng bé :” Tiểu Giản hôm nay thật ngoan , đừng quấy mẹ , mẹ xong việc tối sẽ về bế con .”

Tống Triết Giản nghe vậy thì chỉ xụ mặt xuống , không đòi mẹ bế nữa , cậu bé đánh mắt trái phải , cuối cùng ánh mắt dừng ở Bình Sữa Nhỏ đang uống sữa trong lòng Hắc Kình Hạo , ánh mắt cũng sáng như sao , đưa tay về phía cô bé bập bẹ mấy tiếng .

Duy Nhan thấy vậy , che miệng cười :” Giản Giản nhà ta mới từng này tuổi đã biết yêu thương em gái rồi , chắc sau này lớn lên , hai đứa sẽ rất dính nhau .”

Lúc này Bình Sữa Nhỏ cũng đã ăn xong , đôi mắt tròn xoe nhìn Triết Giản đang nhìn mình , cô cũng kêu lại một tiếng , chân tay khua loạn xạ muốn được bố bế đến chỗ anh trai .

Hắc Kình Hạo không có biện pháp nên cũng bế Bình Sữa Nhỏ tới cạnh Tống Triết Giản , hai đứa trẻ được ở gần nhau , kêu mấy tiếng rồi đưa tay khua lên loạn xạ , không ngờ Bình Sữa Nhỏ dù tay chân yếu ớt , khua khoắng linh tinh lại trúng mặt của Giản Giản khiến khuôn mặt xinh trai kia lại có một vết bầm ở trêи mặt .

Thấy như vậy , cả nhà đều sững sờ , Lục Cửu Ân sững sốt đứng dậy , giật lại Bình Sữa Nhỏ trong tay Hắc Kình Hạo :” Anh sao lại đứng đờ ra như vậy , con gái chúng ta lại đánh người , anh mau xem Giản Giản có bị làm sao hay không đi .”

Hắc Kình Hạo không nói gì , chỉ cười :” Em có gì mà phải hoảng , con gái chúng ta biết tự vệ là chuyện tốt .”

Lục Cửu Ân thực sự hết nói nổi với anh , thở dài đem Bình Sữa Nhỏ ngồi xuống .

Duy Nhan thấy vậy cũng chỉ cười :” Các con đừng lo , trẻ con đùa nhau thôi , không có gì nghiêm trọng .”

Vừa nói bà còn vừa xoa xoa chỗ mặt mà Giản Giản bị Bình Sữa Nhỏ đánh , quả nhiên là thằng bé không khóc chút nào , cũng không có biểu hiện gì bị đau đớn .

Cuối cùng thì cả nhà cũng thở phào nhẹ nhõm , Hắc Kiều Đinh cùng Tống Dịch vẫn tiếp tục đi tiếp rượu bàn khác cho tới khi kết thúc bữa tiệc đã là 5 giờ chiều .

Buổi chiều , Hắc Kình Hạo và Lục Cửu Ân trở về nhà , Lục Cửu Ân bảo Hắc Kình Hạo để ý con để cô đi tắm mà anh cũng chỉ ừ ờ rồi đặt con ở ghế sô pha , bản thân ngồi ở bàn cao làm việc .

Bình Sữa Nhỏ nằm ở trêи ghế buồn chán chơi đồ chơi , thi thoảng cầm được thứ gì thú vị thì cô bé kêu lên một tiếng , cô bé chơi một mình được một lúc thì quay trái phải tìm bố , lúc này không thấy ai thì cũng không khóc nhưng có vẻ vì buồn chán nên Bình Sữa Nhỏ chơi trò lật người .

Bình Sữa Nhỏ sau khi biết lật người liền là cao thủ của trò này , lật người rất giỏi , hôm nay cô bé cũng lật mấy vòng trêи ghế , nhưng do sô pha nhỏ nên Bình Sữa Nhỏ đang lật thêm vòng nữa thì lại bị ngã xuống đất .

Đây chính là lần đầu tiên Bình Sữa Nhỏ bị ngã , cô bé chớp mắt được 1 lúc thì mới thấy đau , cuối cùng mếu máo , không nhịn được gào khóc to mấy tiếng .

Cùng lúc này tiếng khóc đã thu hút sự chú ý của Lục Cửu Ân đang đi từ tầng trêи xuống , nghe thấy tiếng con gái mình khóc , Lục Cửu Ân vội vã chạy xuống nhà thì phát hiện Bình Sữa Nhỏ đang nằm úp mặt dưới đất khóc , dù có tấm thảm lót nhưng đối với một đứa trẻ vẫn là rất đau .

Trong lòng Lục Cửu Ân như bị hàng ngàn cây kiếm đâm vào , cô xót xa chạy đến ôm bé lên , dỗ dành :” Bình Sữa Nhỏ ngoan đừng khóc , không đau nữa , mẹ ở đây rồi mà .”

Được mẹ ôm , Bình Sữa Nhỏ không gào khóc to nữa nhưng vẫn thút thít , uỷ khuất chui vào người mẹ nằm , đôi mắt sưng đỏ cùng hàng nước mắt trông rất thảm , Lục Cửu Ân càng thương con hơn .

Cô đi tới phòng ăn , thấy Hắc Kình Hạo đang ngồi làm việc rất chăm chú , hơn nữa lại còn nghe điện thoại , lúc này cô thực sự rất giận người đàn ông này .

Lục Cửu Ân bước đến trước mặt anh , Hắc Kình Hạo vẫn còn đang cùng người bên đầu dây kia nói chuyện , cô thấy vậy liền gạt điện thoại từ tay anh ra , cao giọng nói :” Công việc có thể quan trọng hơn con anh sao ?”.

Hắc Kình Hạo không kịp hiểu chuyện gì thì Lục Cửu Ân đã nói tiếp :” Em nói anh trông con anh lại bỏ mặc con một mình ở ghế sau đó lúc con ngã thì không tới đỡ còn ngồi đây làm việc sao , tai anh bị điếc hay sao mà con khóc mà không nghe thấy ?”.

Lục Cửu Ân giống như càng nói càng tức , cô mắng xối xả vào mặt anh , lúc nói xong thì bỏ đi , mặc kệ Hắc Kình Hạo .

Lúc cô rời đi , Hắc Kình Hạo chỉ thở dài một tiếng , nhặt điện thoại lên , đầu dây bên kia là giọng của Hàng Siêu Quân , anh ta huýt sáo một tiếng :” Vợ anh thực khủng , không ngờ không nể mặt anh chút nào mà mắng anh như vậy .”

Hắc Kình Hạo hừ một tiếng , trực tiếp cúp máy .

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.