Sáng hôm sau , Lục Cửu Ân và Hắc Kình Hạo trở lại bệnh viện thăm Hắc Kiều Đinh ,vì Hắc Kiều Đinh đẻ thường nên vẫn phải cần ở lại bệnh viện để phục hồi .
Hai người tới bệnh viện , so với dáng vẻ tiều tuỵ hôm qua thì sắc mặt của Hắc Kiều Đinh đã tốt hơn , không còn dáng vẻ đau đớn nữa , cô thậm chí còn cười nhiều hơn .
Đứa trẻ mà hôm qua Hắc Kiều Đinh sinh ra rất mạnh khoẻ , hơn nữa lại đặc biệt trầm tính ngoan ngoãn , ngoài lúc mới sinh khóc oà thì cũng không còn lần nào khóc nữa .
Hắc Kình Hạo và Lục Cửu Ân bước tới nôi em bé được đặt bên cạnh giường của Hắc Kiều Đinh , đứa trẻ đang ngủ say , vô cùng im lặng , vì là do đứa bé mới sinh nên vẫn chưa nhìn ra được nét rõ ràng lắm nhưng qua con mắt của Lục Cửu Ân thì đứa bé này giống bố nó nhiều hơn giống mẹ .
Lục Cửu Ân ngồi ở bên cạnh , tò mò nhìn đứa trẻ ngủ ở trong nôi , nhỏ giọng hỏi :” Vậy chị đã quyết định đặt tên con là gì chưa , theo họ chị hay là họ chồng chị ?”.
” Theo họ chồng chị , hôm qua cả nhà đã ngồi suy nghĩ rồi , tên thằng bé là Tống Triết Giản , ý nghĩ rất đơn giản , Triết trong triết học thể hiện sự thông minh và Giản trong ý nghĩa thể hiện sự mạnh mẽ .” Hắc Kiều Đinh mỉm cười trả lời câu hỏi của Lục Cửu Ân .
” Nghe thực êm tai !”. Lục Cửu Ân cảm thán , nghe cách đặt tên của Hắc Kiều Đinh liền cảm thấy đứa trẻ này sinh ra với rất nhiều sự kì vọng của mọi người , thông minh , khoẻ mạnh , là điều ai cũng muốn .
Hắc Kiều Đinh gật đầu :” Mới đầu lúc còn chưa có con , chị còn đã nghĩ sẵn mấy cái tên trong đầu cơ nhưng lại không dùng đến , vậy nên tốt nhất em đừng nghĩ sẵn tên , đợi đến lúc nhìn thấy mặt đứa trẻ hẵng có ý đặt tên .”
” Hiện tại em cũng chưa có nghĩ tên cho con , dù sao cũng chưa biết là sẽ đẻ con trai hay gái mà .” Lục Cửu Ân từ lúc có con đến giờ cô thực sự cũng chưa từng nghĩ tới việc này , dù sao cũng chưa biết giới tính đứa trẻ nữa .
Hai người ở lại nói chuyện đến tầm trưa thì về lại nhà , cứ như vậy an nhàn trôi qua ngày .
Thời gian trôi đến ngày 21 .
Ngày hôm nay chính là sinh nhật của Hắc Kình Hạo ,Lục Cửu Ân cả ngày rất vui vẻ không biết cô nghĩ gì mà nhảy nhót múa hát cả ngày không chán , Hắc Kình Hạo ở bên cạnh cũng không hiểu chuyện gì , chỉ lắc lắc đầu .
Ăn sáng xong , Hắc Kình Hạo như mọi ngày lại đi làm , trợ lý Trần ở bên ngoài vẫy tay với Lục Cửu Ân , cô gật đầu nhìn anh ta qua cửa sổ .
Thời gian vừa qua , Hắc Kình Hạo vì vụ việc nữ trợ lý kia làm tổn hại đến vợ anh nên anh liền đuổi cô ta đi tuyển người mới vào , người lần này vào là một người đàn ông , tác phong rất nhanh nhẹn , việc gì cũng làm được , vô cùng hoàn hảo , anh ta chính là trợ lý Trần – Trần Hàn .
Đối với việc mỗi ngày Trần Hàn tới Viễn Chi đón Hắc Kình Hạo đi làm Lục Cửu Ân cũng đã sớm quen , đặc biệt rất tín nhiệm chàng trai này .
Lục Cửu Ân mỉm cười , nhìn Hắc Kình Hạo thong thả đeo chiếc đồng hồ đắt tiền , từ trong nhà bước tới trước cửa , Lục Cửu Ân đi đằng sau hỏi han :” Hôm nay mấy giờ anh về thế ?”.
” Không biết nữa , có lẽ sẽ muộn , công ty hôm nay cần họp , cha sẽ đến kiểm tra vào hôm nay.” Hắc Kình Hạo nói như không , ở trước cửa nhàn nhã đi chiếc giày da đắt tiền .
” Anh về sớm nhé .” Lục Cửu Ân nhìn anh , ánh mắt chứa đầy sự vui vẻ .
Anh nhìn cô gật đầu , lúc đi hai người không quên hôn tạm biệt một cái .
Chiếc xe từ từ nổ máy đi khỏi tầm mắt của cô , Lục Cửu Ân từ cửa sổ nhìn chiếc xe , chán nản dựa vào cửa kính thở dài .
Việc Hắc Kình Hạo đi sớm về muộn luôn diễn ra mỗi ngày , dù đây là chuyện thường xuyên nhưng cô vẫn không cách nào cảm thấy vui vẻ , anh đi thì nơi này trở nên rất lạnh lẽo , không một ai .
Viễn Chi Sơn Trang rộng như thế này nhưng chỉ có cô và Hắc Kình Hạo ở , ở nơi này cách biệt với thành phố nên cũng không có mấy người lui tới đây , thậm chí cũng không có một chiếc xe nào đi qua cả .
Nơi này chỉ tiện cho công việc của Hắc Kình Hạo khi anh còn đang bận rộn với việc ở hãng hàng không , sau khi Lục Cửu Ân có thai anh đã hạn chế đi công tác xa hơn chính vì thế mà Viễn Chi Sơn Trang đối với đường tới công ty anh cũng khá xa .
Lục Cửu Ân một mình ở đây , hết đọc sách lại đến ra vườn tưới cây , nhàn rỗi ở nhà , cuộc sống cũng rất yên bình .
Nhưng hôm nay là một ngày rất đặc biệt , là sinh nhật của Hắc Kình Hạo , cô cần phải chuẩn bị sinh nhật cho anh , đây chính là việc khiến cô vui vẻ cả ngày nay .
Hắc Kình Hạo rời đi được ba mươi phút thì Lục Cửu Ân cũng đặt xe rời khỏi Viễn Chi Sơn Trang , nơi cô đến đầu tiên trong ngày là một tiệm bánh nổi tiếng .
Tiệm bánh này nổi tiếng không chỉ vì những chiếc bánh có giá đắt đỏ mà còn là vì chiếc bánh được các thợ làm bánh tỉ mỉ trang trí rất đẹp đẽ .
Nghe nói tiệm làm bánh này là nơi của một thợ làm bánh nổi tiếng ở Pháp , ông từng làm bánh ở khách sạn 5 sao ở Châu Âu và được các nhà ẩm thực đánh giá rất tốt , tiệm bánh làm ăn rất tốt , đầu tiên là ở Pháp rồi lan tới các nước Châu Âu khác rồi tới Trung Quốc .
Lục Cửu Ân vì tiếng tăm của nơi này nên đến đây , cô nhìn tiệm bánh lớn được trang trí đẹp đẽ trước mặt , vui vẻ đi vào.
Vừa bước vào tiệm bánh , mùi bánh mới ra lò đã khiến Lục Cửu Ân rất thích thú, cô đi tới chiếc tủ bánh, nhân viên rất nhiệt tình tư vấn cho cô .
Nói qua nói lại một hồi , Lục Cửu Ân đã đặt một chiếc bánh sinh nhật cho Hắc Kình Hạo , cô đưa thẻ thanh toán tiền cho cô nhân viên , còn viết cả địa chỉ nơi cần giao vào cho nhân viên sau đó rời khỏi tiệm bánh .
Cô đi taxi tới một trung tâm thương mại , đi vào một siêu thị lớn ở đó mua đồ trang trí sinh nhật , cô còn mua cả thiệp sinh nhật cùng bóng bay , nến để thổi bánh , ngoài ra còn mua thêm cả nguyên liệu làm mỳ nữa .
Mua xong đồ , nhìn đồng hồ đã là mười hai giờ trưa , Lục Cửu Ân đi xuống sảnh của trung tâm thương mại , ở đây có một cửa hàng bán hoa , cô mua một bó hoa hồng rồi mới trở về Viễn Chi Sơn Trang .
Về tới nhà , Lục Cửu Ân ăn đồ còn thừa từ tối qua ở trong tủ lạnh , ăn xong thì nhanh chóng một mình treo chữ ” Chúc mừng sinh nhật ” lên trêи tường , chính giữa phòng khách .
Lục Cửu Ân tự mình thổi bóng , thổi được mười quả đủ sắc màu mới thôi , cô nhìn trước mắt mình thành quả mình vừa làm , chữ chúc mừng sinh nhật mỗi chữ đều được xếp kiểu so le , bên cạnh còn có mấy quả bóng bay đủ sắc màu , ở dưới còn bày mấy hộp quà trông rất bắt mắt .
Xong việc trang trí ở phòng khách , Lục Cửu Ân ngồi vào đàn piano đã lâu rồi cô không động , tập đi tập lại bài chúc mừng sinh nhật một cách nhuần nhuyễn rồi mới rời đàn đi vào phòng bếp .
Cô đem điện thoại mình kết nối với loa ở phòng khách , bật một bài hát nhẹ nhàng , vừa ngân nga hát theo vừa bận rộn trong bếp .
Đến buổi tối , cơm canh cũng đã xong , căn nhà cũng được cô trang trí xong , ngoài cửa giờ này có tiếng chuông , Lục Cửu Ân vội vàng đi ra mở cửa , là nhân viên giao bánh , nhân viên giao bánh giao bánh cho Lục Cửu Ân xong cũng lịch sự gật đầu :” Chúc quý khách ngon miệng .” Nói xong mới rời đi .
Cô đem chiếc bánh kem để vào trong tủ lạnh , bản thân nhanh chóng đi lên nhà tắm rửa gội đầu mất ba mươi phút rồi đi ra , cô thay một chiếc váy đen dài che kín chân , phía dưới đi một đôi giày búp bê màu đen đế thấp , mái tóc xoăn nâu hạt dẻ được búi nửa đầu , đằng sau dùng một chiếc kẹp tóc hình lông vũ để giữ cho tóc không bị rơi .
Lục Cửu Ân thay xong quần áo thì trang điểm nhẹ , cô chỉ đánh một lớp son mỏng và chuốt mi chứ không đánh phấn .
Sau khi trang điểm xong vẻ đẹp của cô càng ngày càng rõ rệt , Lục Cửu Ân hài lòng nhìn mình trong gương rồi bước xuống nhà .
Cô lấy từ trong tủ bếp ra hai cái nến thơm , đặt ở trêи bàn ăn sẵn , lấy từ trong tủ đựng đồ hai chiếc ly cùng bình chiết rượu đặt ở trêи bàn ăn .
Cô nhìn đồng hồ đã là bảy giờ tối , dù hơi muộn so với mọi ngày nhưng Lục Cửu Ân không loạn , ngồi đợi Hắc Kình Hạo trở về .
Thời gian trôi ngày càng nhanh , đến tám rưỡi tối Hắc Kình Hạo mới trở về .
Lúc anh trở về trong nhà không hề bật đèn , tối om cả nhà , cái gì cũng không nhìn rõ , Hắc Kình Hạo cởi giày , lông mày nhíu lại , gọi tên Lục Cửu Ân :” Ân ?”.
Anh không thấy ai đáp lại , trong lòng có chút hoảng hốt , cô đang mang thai chắc là sẽ không chạy linh tinh mà ở nhà có phải là gặp chuyện hay không ?
Hắc Kình Hạo bước vào nhà , sờ vào công tắc điện trước cửa , đèn tách một tiếng được bật lên .
Tiếng đàn piano êm dịu vang lên , Lục Cửu Ân mặc một chiếc váy đen , chiếc bụng bầu vẫn nhô rất rõ điều này không làm cô mất đi sự xinh đẹp mà còn khiến cô có phần trở nên rất quyến rũ .
Ánh mắt Lục Cửu Ân giống như pha lê nhìn vào từng phím đàn , ngón tay đàn trêи phím như múa lượn xinh đẹp .
Bản nhạc chúc mừng sinh nhật quen thuộc vang lên , theo giọng hát êm dịu của Lục Cửu Ân hoà vào với nhau .
Giọng hát của cô không tính là hay như ca sĩ nhưng nghe lại rất tình cảm , dạt dào tình yêu đối với người mà cô muốn hát tặng , vì thế mà bài hát trở nên rất êm ái , động lòng người .
Hắc Kình Hạo nhìn người con gái trước mắt , anh quả thực kinh ngạc vì điều này , anh không phải là chưa từng trải qua sinh nhật nhưng đối với sự bất ngờ lần này lại cảm thấy có một cảm xúc rất khác .
Chẳng lẽ đây chính là xúc động ?
Bài hát kết thúc , Lục Cửu Ân ôm bụng , chầm chậm đứng lên tiến về phía anh , Hắc Kình Hạo nhìn gương mặt vô cùng diễm lệ của cô mỉm cười , anh đưa tay ôm cô vào lòng , thì thầm vào tai cô nói nhỏ bằng tiếng Pháp :” Em à , em không biết em bây giờ xinh đẹp đến thế nào đâu .”
Lục Cửu Ân cười cười , đẩy vai anh cũng đáp lại với anh bằng tiếng Pháp :” Thật sao ? Được anh khen xinh đẹp là vinh dự của em đấy , ngài Leonard .”
Hai vợ chồng đùa giỡn với nhau tạo nên một khung cảnh ấm áp , Lục Cửu Ân hôn nhẹ lên má anh , kéo tay anh đi vào phòng ăn , trêи bàn đã dọn sẵn hai đĩa steak và một bát mì trường thọ ,còn có hai cây nến thơm đã được thắp sẵn , không khí vô cùng lãng mạn .
Lục Cửu Ân mỉm cười kéo ghế ngồi vào rót cho Hắc Kình Hạo một ly rượu còn bản thân thì chỉ uống nước trái cây .
Dưới ánh nến mờ ảo , gương mặt Lục Cửu Ân quả là hoạt sắc thiên hương ,xinh đẹp đến nỗi khiến người khác phải lay động .
Hắc Kình Hạo tối hôm nay đối với cô không thể rời mắt , người phụ nữ này của anh đã vốn rất xinh đẹp , thường ngày cô đã đẹp như vậy rồi tới hôm nay cô còn trở nên đẹp hơn nữa , đối với vẻ đẹp trước kia không còn là một mà là một kiểu đẹp khác .
Lục Cửu Ân thấy anh có chút ngẩn người , từ nãy tới giờ cứ luôn ngắm cô làm cô có chút xấu hổ , cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí có chút ngượng ngùng :” Mì trường thọ hôm nay là em tự làm , anh ăn thử xem .”
Anh ừ một tiếng , ánh mắt nhìn cô có biết bao nhiêu là nóng bỏng :” Em có muốn ăn không ? Anh không ngại chia sẻ tuổi thọ của mình cho em đâu , tiểu phiền phức của anh .”
“…” Người đàn ông này thật không hiểu sao , dạo này đầu óc có chút vấn đề gì mà phát ngôn câu nào liền muốn đánh anh câu đó .
” Không cần đâu , mời anh tự nhiên ăn .” Lục Cửu Ân khoé miệng giật giật , cười không ra cười khóc không ra khóc .
Hắc Kình Hạo nhìn cô , khoé miệng nâng lên , bắt đầu cầm đũa ăn , không ngờ anh ăn mỳ như vậy , một đũa liền hết được cả sợi dài , Lục Cửu Ân nhìn vậy vô cùng trầm trồ vỗ tay , sau đó cô liền hồi hộp hỏi anh :” Ngon chứ anh ?”.
Anh liếc mắt nhìn cô , cắn nửa quả trứng rồi mới nói :” Tạm ổn .”
Được rồi cô thừa nhận rằng người đàn ông này không thích khen người khác lắm .
Ăn xong cơm tối , Lục Cửu Ân lấy từ trong tủ lạnh ra chiếc bánh kem , mở hộp bánh ra , bên trong là một chiếc bánh hình trái tim khoảng 35 cm , trêи mặt bánh vẽ Hắc Kình Hạo được mô phỏng bằng nét vẽ hoạt hình dễ thương , ở bên cạnh là dòng chữ ” Sinh nhật vui vẻ ” .
Lục Cửu Ân để bánh ở bàn ngoài phòng khách , đem dao dĩa cùng đĩa ra để trước mặt Hắc Kình Hạo , cô đem cả bó hoa hồng mới mua sáng nay ra cho anh , vô cùng vui vẻ nói :” Hạo , chúc anh sinh nhật vui vẻ , mong rằng sinh nhật hằng năm của anh sẽ luôn có em .”
Nói xong Lục Cửu Ân đặt bó hoa hồng cạnh chiếc bánh sinh nhật , cô ngồi bên cạnh anh đợi anh cầm dao cắt bánh .
Hắc Kình Hạo cầm dao định cắt bánh thì Lục Cửu Ân liền lên tiếng:” Đợi đã !”.
Động tác cắt bánh của anh dừng lại trêи không trung , Lục Cửu Ân đừng dậy , đem nến số 27 cắm lên bánh rồi mới bảo anh :” Anh thổi nến đi , với ước nữa , điều ước sẽ thành sự thật đấy .”
” Em tin mấy lời nói đó sao ?”. Hắc Kình Hạo chế giễu IQ của cô .
Lục Cửu Ân cười nhạt một tiếng :” Nếu anh không ước thì cũng không sao , em có thể ước hộ , có phải anh muốn ở bên cạnh em chứ gì , yên tâm điều này anh không ước thì anh cũng sẽ mãi được ở bên em mà , đừng lo .”
Nghe cô nói vậy , Hắc Kình Hạo đưa tay kéo cô vào lòng , để đầu cô tựa lên vai mình , anh trầm giọng nói :” Anh sẽ không ước gì cả , vì thay vì ước anh sẽ dùng chính hành động của mình để em luôn ở bên anh , tiểu phiền phức à .”
Lục Cửu Ân tròn mắt ngạc nhiên , lúc này nến cũng đã được Hắc Kình Hạo thổi tắt , anh cầm dao bắt đầu cắt bánh .
Anh cắt một miếng bánh nhỏ , đem đặt trêи đĩa , cầm dĩa , từng miếng bón cho Lục Cửu Ân ăn tận miệng .
Lúc họ ăn xong cũng đã là mười một giờ ,Lục Cửu Ân thu dọn đồ đạc , chỉ Hắc Kình Hạo ra chỗ mấy hộp quà bảo anh mở quà ra xem , trong lúc đó cô sẽ lên thay quần áo .
Hắc Kình Hạo ngồi trêи sô pha , tuỳ tiện gật đầu , lúc Lục Cửu Ân lên thì mới tới gần hộp quà sắc màu kia , anh cầm hộp quà được gói nơ lên đặt trêи bàn , mở ra là một chiếc cà vạt có thêu hình hoa hồng .
Trong hộp quà có một tấm thiệp , anh mở ra đọc thử , bên trong không viết gì nhiều chỉ có vỏn vẹn ba chữ ‘ Em yêu anh ‘. Dù ngắn gọn nhưng nhìn dòng chữ nắn nót trêи thiệp sinh nhật , đôi môi anh vẫn nâng lên nhẹ nhàng .
Mấy phút sau , Lục Cửu Ân mặc một chiếc áo khoác hồng dài đến đầu gối bước xuống , trêи tay cô cầm chiếc áo đen kiểu dáng giống áo cô đang mặc , cô khoác lên cho Hắc Kình Hạo rồi kéo tay anh đi ra khỏi nhà .
Lúc ra khỏi nhà , Trần Hàn đã đỗ chiếc xe BMW ở trước cổng , anh ta nhìn sếp mình rồi nhìn Lục Cửu Ân gật đầu .
Lục Cửu Ân không nói gì , chỉ mỉm cười , cùng Hắc Kình Hạo ngồi lên xe . Chiếc xe bắt đầu lăn bánh rời khỏi Viễn Chi Sơn Trang đi vào thành phố .
Hắc Kình Hạo nhìn cô , không nói gì , anh muốn xem cô định dẫn anh đi đâu .
Tầm mười lăm phút sau chiếc xe BMW đã đỗ trước một quán cà phê nhỏ , trong quán không có ai nhưng vẫn đang bật đèn , Lục Cửu Ân nắm lấy tay Hắc Kình Hạo , cô ôm bụng đẩy cửa bước vào bên trong quán cà phê .
” Anh có biết đây là đâu không ?”. Lục Cửu Ân mỉm cười , đôi mắt híp thành hình trăng khuyết nhìn anh .
Hắc Kình Hạo đối với nơi này có nhớ gì đó , anh nhìn xung quanh gật đầu :” Là quán cà phê gần trường trước đây anh học .”
” Không chỉ vậy đâu .” Lục Cửu Ân đi chậm rãi trong quán cà phê , bước tới quầy thanh toán , sờ vào tờ menu của quán cười rộ lên , cô nhìn Hắc Kình Hạo , ánh mắt đầy sự vui vẻ .
” Anh có lẽ không nhớ đây là nơi nào nhưng em lại nhớ rất rõ , luôn luôn nhớ về nơi này vì đây chính là nơi em biết yêu là gì .”
Hàng lông mày của Hắc Kình Hạo nhướng lên , anh bước tới bên cô , ôm bả vai cô , nhẹ giọng hỏi :” Đây là nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau sao ?”.
Lục Cửu Ân gật đầu , lấy từ trong túi áo ra tờ một trăm tệ , đưa cho Hắc Kình Hạo :” Chính ở nơi này , anh đã giúp em trả tiền cà phê , tuy bảy năm trước không phải là tờ một trăm tệ này nhưng em và anh tại nơi này vẫn luôn giống nhau .”
” Bảy năm trước , em là học sinh sơ trung , anh là sinh viên , ở nơi này anh trả cho người nhân viên kia một trăm tệ sau đó liền rời đi , bộ dáng rất tiêu soái , lúc đó hai chúng ta là người dưng , em không biết anh là ai nhưng lại thích anh , anh không biết em là ai cũng không thích lại em .” Lục Cửu Ân hoài niệm nhớ lại kí ức ngày hôm đó , kí ức đó sâu đậm tới nỗi cô có thể kể liền mạch cho anh nghe .
Hắc Kình Hạo vẫn nghe cô nói , anh không lên tiếng , cô nhìn anh , nói tiếp :” Bảy năm sau , vẫn là ở nơi này , vẫn là em và anh , nhưng với một mối quan hệ hoàn toàn khác , em là vợ anh và anh là chồng em , chúng ta ở nơi này, mọi thứ vẫn vẹn nguyên như lần đó chỉ khác rằng tờ 100 tệ em đang cầm đây không phải tờ tiền năm đó của anh .”
” Vậy nên em mới gặp anh lần đầu đã yêu rồi sao ?”. Hắc Kình Hạo cười , đưa tay vuốt tóc cô .
Lục Cửu Ân cũng không ngượng ngùng , kiên định gật đầu :” Phải , đó là chuyện của bảy năm trước , còn một lần nữa khiến em lại phải yêu anh đó là lần chúng ta gặp lại nhau ở sân bay sau sáu năm kể từ lần gặp mặt đó , lúc đó em còn không chắc anh là người năm ấy nhưng em vẫn yêu anh .Anh đã khiến em rơi vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên tới tận hai lần .”
Anh không nói gì , lẳng lặng nhìn nơi này , quán cà phê này rất gần học viện hàng không trước đây anh học , hôm nào quá bận bịu mà không có tiết học anh sẽ ra đây ngồi uống cà phê và làm tài liệu học , năm anh gặp Lục Cửu Ân thì là năm anh đi du học , rời xa Thâm Quyến lâu như vậy , bọn họ cứ như vậy mà không gặp nhau .
Khi gặp lại Hắc Kình Hạo đối với Lục Cửu Ân chỉ là em gái của bạn thân mình , đối xử với cô tốt hơn những người phụ nữ ở ngoài kia , vì cô luôn cho anh một cảm giác an tâm lạ kỳ khi ở bên cô .
Hai người quả thực là tình một đêm , là những người lẽ ra phải là vô tình lướt qua nhau , nảy sinh mối quan hệ xong ngày hôm sau dậy sẽ không còn lại gì với nhau nhưng anh đã không thể làm như vậy , lúc đó Hắc Kình Hạo cũng đã có một chút tình cảm với cô , anh không nỡ làm như vậy với cô .
Chính vì cái sự không nỡ đó mà Hắc Kình Hạo ngày hôm sau đã trở lại khách sạn chăm sóc cô , anh biết khi đưa ra lựa chọn này anh đã không thể quay đầu , đối với cô sẽ phải chịu trách nhiệm .
Nhưng trách nhiệm ngày hôm ấy đã không còn nữa , bây giờ anh đang ở bên Lục Cửu Ân , đứng bên cạnh cô không phải vì trách nhiệm mà là vì anh thực sự yêu cô .
Không nói không có nghĩa là yêu mà là vì không có lời nói nào diễn tả được tình yêu của anh đối với cô.
Lục Cửu Ân cùng Hắc Kình Hạo đi xung quanh quán cà phê một lúc rồi lại trở về Viễn Chi Sơn Trang .
Về đến nhà , Lục Cửu Ân và Hắc Kình Hạo cùng bước vào phòng tắm chung , từ khi có thai , Lục Cửu Ân ít khi tắm chung với anh vì sợ anh chê bụng mình lớn .
Hôm nay cô cũng không hiểu mình lấy được dũng khí từ đâu mà có thể đồng ý vào phòng tắm với anh .
Hai người lớn ngồi trong bồn tắm , Hắc Kình Hạo vào trước cô , Lục Cửu Ân không được tắm lâu nên vào sau , lúc cô ngồi vào Hắc Kình Hạo chỉ đặt mắt lên cái bụng lớn của cô , đột nhiên trêи tấm da trắng nõn nà đó có cái gì đó di chuyển .
Gương mặt của Hắc Kình Hạo ngạc nhiên , anh nhìn cô cũng đang nhìn bụng mình ,anh hỏi :” Con vừa đạp em sao ?”.
Lục Cửu Ân cũng hơi ngạc nhiên gật đầu :” Hình như là vậy , trước đây con ngoan lắm mà , đâu có đạp nhỉ ?”.
” Em sắp sang tháng thứ 6 của thai kỳ rồi phải không ?”. Hắc Kình Hạo đưa tay vuốt nơi đứa trẻ vừa đạp , không ngờ thai nhi bên trong lại đạp một cái vào lòng bàn tay anh .
Hai người chớp mắt nhìn nhau , Lục Cửu Ân cười một tiếng :” Có vẻ đây là một đứa trẻ nghịch ngợm , em cảm thấy nó rất biết cách trị anh rồi đây .”
” Có phải nó là con trai hay không , lại có thể đánh bố mình như vậy ?”. Hắc Kình Hạo tự hỏi một câu , có chút khó chịu nói , dù sao thì từ khi có thai Lục Cửu Ân và anh cũng chưa làm cái việc kia lần nào , trong lòng anh có chút bứt rứt khó chịu .
Hắc Kình Hạo nhìn Lục Cửu Ân , đôi mắt đầy nóng bỏng , anh ôm lấy cô , cơ thể trần trụi áp sát vào nhau , Hắc Kình Hạo thì thầm nhỏ vào tai cô :” Hay là em …”
Anh chưa kịp nói hết câu Lục Cửu Ân đã đẩy anh ra , chậm rãi đứng lên rời khỏi bồn tắm , cô quấn khăn tắm quanh mình , nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ :” Đừng nghĩ em không biết anh định nói gì , tự mình giải quyết đi , em còn đang là thai phụ đấy .”
Nói xong cô quay đi , không hề ngoảnh lại nhìn anh một cái .
Hắc Kình Hạo đen mặt , thở dài một tiếng .
Lúc Hắc Kình Hạo ra khỏi nhà tắm đã là một tiếng sau , Lục Cửu Ân nằm trêи giường đọc sách , nhìn anh ,chẹp miệng một tiếng :” Hắc tổng thật sung sức .”
Gương mặt anh trở nên khó coi , Hắc Kình Hạo cao giọng quát một tiếng :” Lục Cửu Ân !”.
Lục Cửu Ân cười hì hì , tắt đèn trốn vào chăn ngủ .
Anh cũng không có biện pháp trị cô , chỉ lắc đầu sau đó nằm xuống giường , một lúc sau mới cất tiếng :” Ngày mai anh sẽ bay sang Pháp .”
Lục Cửu Ân xoay người , đối mặt với anh , theo ánh trăng từ bên ngoài ngắm khuôn mặt của anh , đôi mắt anh vẫn nhắm nhưng anh lại đang nói chuyện với cô , nhìn rất lười biếng .
” Anh đi mấy ngày ?”. Lục Cửu Ân nhỏ giọng hỏi lại .
” Có lẽ là 1
tuần .” Hắc Kình Hạo lười biếng đáp lại .
” Hay là em đi cùng anh nhé ?” Lục Cửu Ân mỉm cười , nói tiếp :” Dù sao em cũng luôn muốn đi sang Pháp , đây là một dịp tốt .”
Hắc Kình Hạo dĩ nhiên không đồng ý cho cô đi :” Không được , em đang mang thai , đến đó nếu xảy ra việc gì anh sẽ hối hận .”
” Không đâu , em sẽ rất ngoan ngoãn , dù sao đến đó cũng chỉ có thể bám anh được thôi mà , ngôn ngữ thì em rất sành sõi còn về sự an toàn của em , chẳng phải đã có anh rồi sao ?”. Lục Cửu Ân cố thuyết phục anh , dù sao cô cũng thật sự muốn đi, cô không muốn ở lại Viễn Chi Sơn Trang một mình hay là đi ăn bám Hắc gia với bố mẹ ruột đâu .
Hắc Kình Hạo không đáp lại , cô thấy vậy cũng không nói gì nữa , chìm vào giấc ngủ .
Buổi sáng hôm sau , lúc Hắc Kình Hạo tỉnh dậy thì thấy Lục Cửu Ân đang xếp quần áo vào vali , trong chiếc vali lớn không chỉ có quần áo của anh mà còn có cả mấy chiếc váy của cô .
Lục Cửu Ân xếp đồ , thấy anh tỉnh dậy liền cười một tiếng chào anh :” Chào buổi sáng , em đang xếp đồ , còn ba tiếng nữa là giờ khởi hành , anh có thể ngủ thêm nha , chút nữa em sẽ gọi anh dậy .”
” Ai cho em tự quyết định thế ?”. Hắc Kình Hạo không tức giận với cô nhưng anh vẫn nghiêm giọng hỏi , dù sao cô cũng là thai phụ , chẳng nhận thức được nguy hiểm gì cả .
” Hôm qua em hỏi anh có thể cho em đi không , anh không trả lời , được rồi , em liền cho anh im lặng là đồng ý , anh đã đồng ý rồi thì cũng đừng hòng qua cầu rút ván .” Lục Cửu Ân xếp xong vali , cô chậm rãi đứng lên , xoa xoa hai tay vào nhau .
Hắc Kình Hạo thật hết cách với cô , anh mở điện thoại định gọi cho trợ lý Trần thì Lục Cửu Ân liền ngăn cản :” Đợi đã , anh gọi cho cậu ấy làm gì ?”.
” Em có định đi hay không .Nếu không đặt vé thì đi bằng niềm tin sao ?”. Hắc Kình Hạo mất kiên nhẫn nói .
Lục Cửu Ân cười hì hì :” Được rồi , mời anh , cứ tự nhiên .”
Cuộc điện thoại kết thúc , thông báo tin nhắn xác nhận đặt vé được gửi về máy Lục Cửu Ân , cô nhìn qua một lượt , mỉm cười .
Đối với việc hôm nay được đi với Hắc Kình Hạo du lịch cũng không phải là lần đầu tiên nhưng cảm giác lại rất khác , đợt tới Hải Nam là cô bị anh đưa tới đó , đợt đi Bắc Kinh thì là một mình cô tới đó , bây giờ thì hai người có thể đi chung một chuyến bay tới Pháp , đất nước mà anh đã từng quen thuộc đợt anh còn là sinh viên .
Lục Cửu Ân luôn muốn tới đây , cô muốn tới đây cũng là vì một phần khung cảnh và cuộc sống ở Pháp , một phần cũng là vì muốn hiểu thêm về Hắc Kình Hạo hơn .
Còn ba tiếng nữa là tới giờ máy bay cất cánh , dĩ nhiên cơ trưởng trong chuyến bay lần này chính là Hắc Kình Hạo .
Hai người chậm rãi ăn sáng xong thì đi sửa sang quần áo , Lục Cửu Ân xem dự báo thời tiết ở Pháp trong điện thoại rồi mặc quần áo mùa đông vào người , Hắc Kình Hạo cũng mặc sơ mi trắng , khoác ở ngoài quân phục của hãng hàng không , đôi vai rộng cùng chiếc chân thẳng , đối với bộ đồ rất ăn hợp .
Hắc Kình Hạo đội chiếc mũ có hình đôi cánh lên mái tóc đen để tuỳ ý rũ xuống hàng lông mày kia trong sự ngỡ ngàng của Lục Cửu Ân .
Nhìn bộ dáng ngây ngốc của Lục Cửu Ân , Hắc Kình Hạo chỉ cười không nói gì , đem tay cô cầm lên , cùng cô bước ra khỏi nhà , một tay cầm vali , tay còn lại nắm tay cô .
Hai người khởi hành thuận lợi tới sân bay .
Ra tới sân bay , hai người cũng không vào phòng chờ hạng thương gia ăn thêm gì nữa , Hắc Kình Hạo vì là người của phi hành đoàn nên phải ra sớm , anh cũng dắt cô theo cùng , người trong phi hành đoàn nhìn anh , gật đầu chào .
Mọi người trong phi hành đoàn với nhau có chút xa cách , Lục Cửu Ân tò mò hỏi anh :” Sao mọi người làm việc với nhau mà lại khách sáo như vậy ?”.
Hắc Kình Hạo đưa hộ chiếu của anh và cô cho nữ tiếp viên , đợi nữ tiếp viên trả lại hộ chiếu , anh mới trả lời :” Mỗi một chuyến bay sẽ là một phi hành đoàn khác nhau nên mọi người không thân thiết với nhau .”
” Em cứ tưởng sẽ phân riêng biệt các nhóm với nhau chứ ?”. Lục Cửu Ân mơ hồ hỏi .
” Không đâu , sẽ khác .” Hắc Kình Hạo đáp lại cô , lên tới máy bay , anh trực tiếp ngồi vào ghế lái phía giữa , các phi công còn lại lần lượt ngồi vào ghế bên cạnh .
Những người trong phi hành đoàn rất lễ phép với anh . Từ tiếp viên cho tới phi công , họ cũng không tò mò về Lục Cửu Ân ngồi cạnh anh .
Máy bay được các kĩ thuật viên ở sân bay kiểm tra xong mới cho các vị khách lên ngồi , khi mọi người đã lên đây đủ , Lục Cửu Ân đứng dậy định trở về chỗ thì Hắc Kình Hạo không đồng ý , anh kéo tay cô để cô ngồi ở ghế cho tiếp viên trưởng ở đằng sau suốt chuyến bay .
Cũng may nữ tiếp viên trưởng thấy cô là thai phụ cũng không gì , không những cho cô ngồi ở ghế của mình còn đem cho cô một cái dây an toàn dài hơn để cô cài qua ngực.
Thi thoảng Hắc Kình Hạo sẽ quay ra hỏi cô có khát không muốn uống gì không hay đói hay không , còn đặc biệt dặn dò tiếp viên trưởng chăm sóc cô hộ anh .
Cô gái cũng vui vẻ đồng ý , lúc Lục Cửu Ân tỉnh ngủ vì buồn vệ sinh thì chính nữ tiếp viên cũng dắt cô đi .
Tầm giữa chuyến bay , Hắc Kình Hạo đứng lên , đem công việc giao cho các phi công ở bên cạnh đi tới bên Lục Cửu Ân , anh ngồi ở phía cuối ghế được ngả thành giường , đem chân cô xoa bóp nhẹ nhàng :” Em có mệt hay không ? Có muốn trở lại chỗ ngồi của mình không?”.
Lục Cửu Ân lắc đầu :” Em ổn mà , anh cứ tập chung lái đi , có gì em sẽ nói với anh sau .”
Hắc Kình Hạo ừ một tiếp , nhìn nữ tiếp viên dặn dò vài câu rồi mới trở lại làm việc .
Máy bay bay từ sáng tới tận tối , đi xuyên màn đêm đen bị mây che phủ .
Lục Cửu Ân ngắm nhìn gương mặt chăm chú làm việc của anh , mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ .