Bộ dáng tức giận của Lục Cửu Ân làm Hắc Kình Hạo mỉm cười , không ngờ chỉ vì nữ trợ lý kia mà vợ của anh liền biến thành một bình dấm .
Thấy anh không trả lời mình , Lục Cửu Ân cũng chỉ bĩu bĩu môi , không nhắc chuyện này nữa .
Cô đem hộp canh mở ra từng ngăn , ngăn đầu tiên là rau xào với nấm hương , ngăn thứ hai có cơm trắng và trứng ốp , ngăn cuối là hộp canh sườn hầm với khoai tây và cà rốt .
Hắc Kình Hạo tự tay đem chiếc ghế sô pha đã lót sẵn đệm êm cho cô , kéo để cho cô ngồi xuống rồi bản thân mình mới tới bên đối diện ngồi .
Hộp canh mới được mở ra , trong căn phòng thoáng chốc đã toàn mùi đồ ăn thơm phức , Lục Cửu Ân xếp ba hộp đồ tới trước mặt anh , từ ngăn dài bên cạnh hộp có canh lấy ra một đôi đũa đưa cho Hắc Kình Hạo .
Dù trước đây cũng đã tuỳ ý nấu ra cho bản thân một bát cơm thịt , hương vị không phải quá khó ăn nhưng lần đó nấu cho bản thân , hoàn toàn khác lần nấu ăn cho người mình yêu này , Lục Cửu Ân tưởng tượng nếu anh dám chê đồ cô nấu cô có nên bỏ anh mà đi hay không .
Hắc Kình Hạo nhìn gương mặt chăm chú của Lục Cửu Ân đang nhìn mình , ánh mắt anh hạ xuống , gắp một miếng sườn trong canh ra đặt lên trêи cơm .
Sau đó anh dùng đũa rút xương và thịt miếng sườn ra , miếng xương thịt nằm ngay ngắn trong hộp rác dưới chân còn miếng thịt đã nhanh chóng đi vào miệng anh .
Lục Cửu Ân thấy anh đã ăn thịt liền hồi hộp hỏi :” Ngon không anh ?”.
Anh ngoài trả lời ngon ra thì còn lựa chọn nào khác sao ? Hắc Kình Hạo gật đầu , trầm ổn phát ra mấy chữ :” Ngon .”
Quả thực là rất ngon , hương vị không hề khó ăn , Hắc Kình Hạo mấy ngày nay vì công việc nên ăn uống cũng không điều độ , cơm ở công ty anh cũng không phải là khó ăn nhưng anh cảm thấy mình thực sự là không có thời gian để có thể động đũa .
Hôm nay tiểu phiền phức mang cơm đến cho anh , Hắc Kình Hạo trong lòng vui mừng không để ra mặt nhưng hành động lại được chứng thực bởi việc anh đã ăn sạch cơm cô mang đến .
Húp đến gần cuối hộp canh , Hắc Kình Hạo buông hộp canh xuống , quan tâm hỏi cô :” Em ở nhà đã ăn cơm chưa thế ?”.
Lục Cửu Ân gật đầu gần như là ngay lập tức , cô cười cười :” Ở nhà anh hay ở nhà mẹ cũng đều không chết đói được , ngược lại còn sợ bản thân em quá thừa cân đây .”
” Béo một chút cũng tốt , hiện tại em ăn là tốt cho hai người .” Hắc Kình Hạo đem canh uống hết sau đó lại trở lại với công việc .
Đến buổi chiều hai người mới ở công ty anh trở về , xuống đến chân cửa công ty lại liền gặp cô trợ lý mới nóng bỏng của Hắc Kình Hạo .
Không hiểu cô ta cùng người phụ nữ trung niên kia nói cái gì , vài phút sau người phụ nữ kia liền tức giận động tay động chân với cô ta .
Cô trợ lý nóng bỏng yếu ớt như vậy sao có thể đánh trả người phụ nữ trung niên , cô tay liên tục che mặt không ngừng hét lên :” Mụ điên này , mau dừng lại .”
Lục Cửu Ân nghe cô ta chửi , làm bộ không biết gì , xoay người định trở vào trong công ty đợi Hắc Kình Hạo lấy xe từ hầm lên , ai ngờ người trợ lý này liền thấy cô , mặc kệ là ai cô ta cũng phải kêu cứu :” Này ! Cứu tôi với .”
Nữ trợ lý thấy cô , một người phụ nữ mang thai không hiểu đầu óc bị đánh cho có vấn đề mà còn dám cầu cứu cô , cô ta nhìn Lục Cửu Ân , ánh mắt như vớ phải phao cứu sinh , liên tục tiến nhanh về phía cô , người đàn bà kia thì túm tóc trợ lí đi theo về phía Lục Cửu Ân tay vẫn cầm túi đánh , miệng chửi rủa không ngừng .
” Con hồ ly tinh đáng chết dám quyến rũ chồng tao , hôm nay tao cho mày chết !”. Người đàn bà trung niên cầm túi đánh thẳng vào mặt cô ta .
Nữ trợ lý vài bước dài đã đi tới Lục Cửu Ân , kéo vai cô khiến cả người cô ngửa ra đằng sau , người phụ nữ kia mặc kệ là cô ta túm được ai , ra sức đánh mắng , không ngờ chiếc túi nặng trịch ấy lại đập thẳng vào chiếc bụng bầu của Lục Cửu Ân .
Dù cô có che tay trước bụng rồi nhưng từ bụng vẫn truyền đến một cơn đau nhói âm ỉ .
Thấy bản thân đánh nhầm người phụ nữ mang thai , người đàn bà cũng dừng lại xem xét tình hình , thấy Lục Cửu Ân đau đến nỗi ngã khuỵ xuống , bà ta sợ phải mất tiền bồi thường liền muốn chạy trốn , nhưng đi chưa được hai bước đã bị hai người đàn ông to cao giữ lại .
Hắc Kình Hạo đã lấy xe lên , từ trong xe bước ra dìu Lục Cửu Ân lên xe , ánh mắt anh lạnh lùng liếc qua nữ trợ lý , anh không trực tiếp ra tay , chỉ để vợ vào xe sau đó quăng ra mấy chữ :” Xử lí theo quy tắc cũ .” Nói xong anh đạp ga nhanh hết tốc độ chạy tới bệnh viện .
Lúc vào tới bệnh viện , Lục Cửu Ân được đưa vào phòng khám ngay , cũng may mắn cô chỉ bị động thai nhẹ , không ảnh hưởng tới đứa trẻ lắm chỉ là bác sĩ khuyên cô nên ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày .
Nằm trêи giường bệnh quen thuộc , Lục Cửu Ân hít sâu một hơi , hít ra thở vào mùi thuốc sát trùng vốn đã quen , cô thầm oán trách bản thân khi mang thai thật sự có duyên với cái bệnh viện .
Hắc Kình Hạo đứng bên cửa sổ , vừa nghe điện thoại vừa nhìn Lục Cửu Ân , lúc cúp máy anh vẫn luôn vâng vâng dạ dạ với đầu dây bên kia sau đó mới cúp .
Ánh mắt hai người giao nhau , vẻ mặt của Lục Cửu Ân vô cùng bất đắc dĩ cười cười :” Em cảm thấy bản thân khi mang thai thật sự đã doạ cả nhà một phen .”
Hắc Kình Hạo im lặng , không lên tiếng phủ nhận .
Một lát sau , người đàn ông trầm lặng kia mới trầm giọng nói :” Anh thực sự không biết có nên cho em đi ra ngoài không nữa .”
Lúc cô đi ra ngoài không ngã thì cũng là vô tình này vô tình kia , nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy mọi chuyện đều rất đen đủi , để giữ cho an toàn thì Lục Cửu Ân thực sự nên chỉ ở trong nhà .
Cô nghe Hắc Kình Hạo nói vậy , bản thân liền cảm thấy buồn bực , nếu không cho cô ra ngoài thì anh định giảm lỏng cô ư .
Thật sự là Hắc Kình Hạo có suy nghĩ như vậy .
” Em cũng không phải là búp bê sứ , mặc dù có nhiều chuyện nguy hiểm xảy đến với em nhưng nó vẫn trong tầm kiểm soát mà phải không ? “. Lục Cửu Ân cố trấn an Hắc Kình Hạo , nói những điều mình nghĩ cho anh nghe .
Dù Hắc Kình Hạo vẫn lo lắng cho cô biết bao nhưng cũng không phản đối lại lời này của cô vì chính bản thân anh cũng không muốn phải giam lỏng hay làm gì cô cả .
Lục Cửu Ân ở trong bệnh viện mấy hôm thì cũng hết tuần , lúc cô cùng Hắc Kình Hạo trở về Viễn Chi Sơn Trang đang là 29 , sáng mai hai người sẽ xuất phát từ Thâm Quyến tới Quảng Châu .
Tối hôm đó , Lục Cửu Ân vô cùng bồn chồn , sắp xếp chút quần áo vào vali liền nhảy lên giường nằm đợi Hắc Kình Hạo .
Đợi anh làm việc xong thì đã quá nửa đêm , hai người tắt đèn , Lục Cửu Ân tuỳ tiện hỏi anh một câu :” Lão gia có phải là khó tính lắm không ?”.
Lúc hỏi câu này , Lục Cửu Ân rất thấp thỏm , xoay người đối mặt với anh .
Hắc Kình Hạo không trả lời ngay , phải một phút sau anh mới chậm rì rì nói :” Ông sẽ không gây khó dễ với thai phụ đâu.”
Nói xong thì hai người đều đã chìm vào mộng đẹp .
* * *
Nhà ga Thâm Quyến sáng 30 vô cùng đông đúc , ai ai cũng mua chuyến tàu này để trở về quê hương ăn Nguyên Đán , dĩ nhiên Lục Cửu Ân và Hắc Kình Hạo không phải là ngoại lệ .
Do nhà ga vô cùng đông đúc nên hàng người đều chen lấn nhau đi vào ga , Hắc Kình Hạo do lợi thế chiều cao , một tay ôm Lục Cửu Ân , một tay xách đồ vô cùng thuận lợi vượt dòng người tiến vào ga .
Người kiểm vé tàu soát vé cho hai người họ rồi cúi đầu chào , những hành khách còn lại chưa được lên tàu thì hai người đã được lên trước .
Lần này tới Quảng Châu bằng tàu , Lục Cửu Ân vô cùng trông mong , từ khoang hạng nhất nhìn dòng người đang chạy đi chạy lại từ cửa sổ .
Cô lại nhìn tới Hắc Kình Hạo đang cầm báo đọc trước mắt , cười hì hì :” Em với anh cưới nhau rồi nhỉ .”
Hàng lông mày anh hơi nhướn lên , ánh mắt vẫn đặt trêи tờ báo kia , cô lại có trò gì đây ?
Lục Cửu Ân lại chu chu môi , ngón tay chọc vào tờ báo của anh :” Em đang về nhà chồng ra mắt đó , excuse me , Leonard ?”.
Hắc Kình Hạo không chịu nổi nữa , ánh mắt vô cùng miễn cưỡng kéo lên nhìn người trước mặt :” Đây cũng không phải là đi nghỉ mát , không phiền em phải dùng tiếng anh .”
” Em biết rồi , Leonard, anh cũng đừng giận như vậy chứ .” Lục Cửu Cửu mỉm cười , không nói tiếng anh nữa nhưng vẫn gọi tên quốc tế của Hắc Kình Hạo khiến lông mày người kia không khỏi giật lên hai cái .
Khoang hạng nhất của toa tàu đặc biệt rộng rãi và sạch sẽ , ghế của khoang này rộng rãi có sẵn chăn gối , còn có thể ngả thành giường nằm . Cả toa tàu cùng không có nhiều người , đến khi tàu lăn bánh thì cũng chỉ có một đôi nữa cũng ở trêи toa tàu cùng họ .
Lục Cửu Ân nghiêng đầu , nhìn cặp đôi của hàng ghế sau , dù chỉ nhìn lén một chút nhưng vẫn bị người đàn ông ngồi đó phát hiện , cô thấy vậy liền nhanh chóng thu mắt gượng gạo .
Người đàn kia có gương mặt của người Trung Quốc chính gốc nhưng đi với anh ta lại là một người phụ nữ ngoại quốc , người đàn ông đó thấp giọng nói tiếng Đức với người phụ nữ ngoại quốc kia , Lục Cửu Ân biết một chút tiếng Đức nghe loáng thoáng được cuộc đối thoại của hai người , người đàn ông kia nói dứt lời liền đứng dậy .
Từ chỗ của anh ta cách cô hai hàng ghế , người đàn ông này bước tới chỗ Lục Cửu Ân , nhỏ giọng chào cô bằng tiếng Trung :” Xin chào .”
Lục Cửu Ân giật mình , có chút không hiểu , nhưng vẫn đáp lại :” À vâng , xin chào .”
Người đàn ông này nhìn khá được , trong mắt anh ta đầy sự đào hoa , ánh mắt anh ta nhìn cô đánh giá một lượt từ đầu đến chân , ánh mắt rất trần trụi khiến Lục Cửu Ân không khỏi rùng mình ho nhẹ hai tiếng .
Cuối cùng ánh mắt anh ta dừng trêи chiếc bụng lớn của Lục Cửu Ân , thấy cô là thai phụ , anh ta chỉ ho khẽ , sau đó nhìn người đối diện , cười gượng gạo rời đi :” Thật xin lỗi , làm phiền cô rồi .”
Phút chốc không khí lại trở nên im ắng , Lục Cửu Ân nhìn múi giờ trong điện thoại , gật đầu thoải mái vươn người ngả ghế ra nằm .
Từ Thâm Quyến đi tàu tới Quảng Châu cũng chỉ mất gần 2 tiếng , có thể đi từ đây một mạch chạy tới Quảng Châu không dừng lại , Lục Cửu Ân nằm xuống , khẽ liếc mắt nhìn Hắc Kình Hạo đã gập tờ báo để xuống ghế , anh cũng đưa mắt nhìn cô , giọng anh trầm dễ nghe so với tiếng ù ù trêи khoang tàu quả thật khác một trời một vực .
” Em ngủ đi , nằm thấp một chút kẻo nghiêng bụng khó chịu .”
Lục Cửu Ân gật gật đầu , chậm rãi nhắm mắt ngủ .
Tới lúc tỉnh dậy , tàu cũng đã ngừng lăn bánh , trong khoang hạng nhất truyền tới giọng nói ấm áp của nữ tiếp viên , Lục Cửu Ân mở mắt nhìn xung quanh , thấy Hắc Kình Hạo đang lấy hành lí , ánh mắt anh vẫn đang đặt trêи người cô .
Lục Cửu Ân tỉnh dậy Hắc Kình Hạo trong tay đã cầm hành lí , nâng ghế cho cô ngồi dậy .
Hai người ngồi ở khoang hạng nhất nên không phải lo lắng chen chúc nhau để xuống tàu .
Xuống tới ga tàu , Lục Cửu Ân dụi mắt , vươn vai một cái nhìn bầu trời Quảng Châu tươi đẹp , khác với ở Thâm Quyến tuyết dày đặc Quảng Châu mới chỉ bước vào đầu xuân , thời tiết vẫn rất mát mẻ dễ chịu .
Dù cả hai thành phố lớn Thâm Quyến và Quảng Châu đều thuộc tỉnh Quảng Đông nhưng sang tới nơi này lại giống như một bầu không khí khác .
Ra đến ngoài ga tàu , một chiếc xe BMW đời mới đã đợi họ sẵn ở ngoài , một chàng trai trẻ tuổi cúi đầu chào Hắc Kình Hạo sau đó cung kính cầm lấy hành lí từ tay anh để vào cốp xe .
Hắc Kình Hạo chủ động mở cửa cho Lục Cửu Ân , anh cầm tay cô , để cô bám vào tay mình bước vào xe sau đó anh mới vòng ra ghế bên cạnh cô ngồi .
Chiếc xe dần lăn bánh di chuyển kéo theo tâm trạng hồi hộp của Lục Cửu Ân , cô cầm tay Hắc Kình Hạo , lắc lắc :” Anh nói phải làm sao bây giờ ? Lỡ ông nhìn em không thuận mắt thì sao ?”.
Câu hỏi này Hắc Kình Hạo anh đã trả lời , thấy cô lại hỏi , tâm trạng lại bắt đầu bối rối cũng chỉ liền nói lại mấy chữ :” Ông không làm khó thai phụ .”
Gương mặt Lục Cửu Ân đã xuất hiện đầy lo lắng , cô thở dài một hơi , nhìn xuống bụng mình vuốt vuốt , còn thì thầm nhỏ với đứa trẻ còn chưa phát triển hết trong bụng :” Nhờ con hết đấy , mong ông nội đừng làm khó mẹ .”
Thấy hành động này của cô , Hắc Kình Hạo chỉ biết lắc đầu .
Hai người mất gần ba mươi phút để di chuyển tới Đại biệt thự Hắc Điển, Lục Cửu Ân nhìn căn biệt thự trước mặt , lông mày nhướn lên , so với trí tưởng tượng của cô thì còn to hơn rất nhiều .
Đại biệt thự Hắc Điển nằm ở một nơi cách không quá xa trung tâm thành phố nhưng nơi này cũng đủ yên tĩnh để nghĩ dưỡng , bốn bề xung quanh đều không có căn nhà dân nào , cách đó hơn 500 mét mới có một toà chung cư .
Lục Cửu Ân được Hắc Kình Hạo đỡ xuống xe , cô vẫn đang trố mắt nhìn xung quanh , biệt thự này to bằng ba cái Viễn Chi Sơn Trang cộng lại , trước cổng biệt thự còn có một đài phun nước hình con rồng , điêu khắc thật sự tinh tế , ở cổng lớn để hai con sư tử bằng đá ngậm ngọc trong miệng .
Biệt thự lớn có 4 căn nối liền kề , bề ngoài vẫn là kiến trúc cổ đại phương Tây . Mỗi căn đều có số tầng khác nhau .
Vì bậc thang ở nơi này khá cao , Hắc Kình Hạo vô cùng cẩn thận nắm tay cô từng bước tiến vào nhà .
Lục Cửu Ân cùng Hắc Kình Hạo nhìn nhau , anh cười cười trấn an cô rồi đưa tay mở cửa .
Cánh cửa mở ra , người chưa thấy đã chỉ thấy một bóng nâu vọt tới trước mắt cô , cái tai vểnh lên , cái đuôi dễ thương vẫy vẫy , miệng thè lưỡi thở phì phò vô cùng dễ thương .
Là một con chó ngao Tây Tạng .
Chú chó ngao mừng quẫy đuôi , đem Hắc Kình Hạo vây quanh anh , có vẻ một lát sau nó mới cảm nhận được sự hiện diện của Lục Cửu Ân , ngẩng cổ lên sủa một tiếng đầy uy nghiêm :” Gâu !”.
” Cacao ! Lại đây !” . Từ trong nhà truyền tới một giọng nam cao .
Giọng nói vừa dứt thì lại thêm một chú chó lớn với bộ lông vàng chạy tới , là chú chó shiba dễ thương .
Nối tiếp sau chó thì là người , một người con trai trông khoảng 17 tuổi bước ra , một tay cầm thức ăn cho chó , tay còn lại cầm bát khuôn mặt đầy non nớt nhìn hai người .
Một lát sau , người con trai này liền ngạc nhiên thốt lên :” Anh họ !”.
Chú chó shiba cùng chú chó ngao Tây Tạng đi vòng vòng Lục Cửu Ân ngửi ngửi , cô cũng đưa tay xuống vuốt vuốt bộ lông mượt mà của hai con chó.
Trác Mặc nhìn thấy chiếc bụng bầu của Lục Cửu Ân rồi nhìn Hắc Kình Hạo , cậu cười cười , hoảng hốt gọi hai con chó trở lại bên mình .
” Anh họ , đây là chị dâu sao ?” . Trác Mặc , đưa mắt nhìn Lục Cửu Ân , ánh mắt rất tự nhiên không hề có chút dò xét .
Hắc Kình Hạo chỉ gật nhẹ đầu , tay nắm tay cùng Lục Cửu Ân bước vào nhà .
Trắc Mặc đi theo phía đằng sau , còn kéo theo hai con chó , cả người cả chó bước đi trông vô cùng hài hước .
Vào đến gian phòng khách lớn , Lục Cửu Ân nhìn thấy cha mẹ Hắc cùng vợ chồng Tống Dịch đã ngồi bên trong , bên cạnh Tống Dịch còn có một cô gái cũng tầm 17 tuổi đang vui vẻ nói chuyện với anh .
Khi Lục Cửu Ân bước vào , Duy Nhan đang xem tivi liền chú ý đến cô , bà nhìn cái bụng lớn của cô , che miệng cười thầm rồi đứng lên từ trêи ghế nhiệt tình đi với bên cô :” Tiểu Ân và A Hạo đến rồi sao , hai đứa có mệt không ? Mau vào đây ngồi nghỉ .”
” Con không sao .” Lục Cửu Ân vẫn trưng một nụ cười bên môi, theo Duy Nhan tới bên ghế sô pha ngồi .
Cô ngồi bên trái Duy Nhan , Hắc Kình Hạo liền ngồi ngay cạnh cô , Duy Nhan vỗ vỗ tay Lục Cửu Ân hỏi han :” Con đã ăn gì chưa , có cần ta làm gì cho con ăn tẩm bổ không ?”.
Lục Cửu Ân vốn quen với sự nhiệt tình của Duy Nhan , cô không hoảng hốt , chỉ nhẹ nhàng từ chối :” Con không đói , lúc lên tàu chồng con đã mua ít bánh cho con ăn chống đói rồi .”
Duy Nhan gật gật , không hỏi cô về chủ đề này nữa .
Trác Mặc ở đằng sau , mắt vẫn nhìn bụng Lục Cửu Ân đầy tò mò , cuối cùng cậu không nhịn được mà hỏi :” Chị dâu , chị có thai sao ?”.
Cậu hỏi xong liền thấy bản thân mình vừa lỡ hỏi một vấn đề ngu ngốc , liền đưa tay che miệng .
” Anh thật là ngu ngốc mà .” Trác Huy Cẩn lên tiếng , cô chính là cô gái đang ngồi cạnh Tống Dịch mà Lục Cửu Ân thấy lúc nãy .
Lục Cửu Ân cũng không bối rối , gật đầu trả lời câu hỏi của Trác Mặc :” Đã 5 tháng rồi .”
Trắc Mặc và Trác Huy Cẩn đồng thời à lên một tiếng , Trác Huy Cẩn từ chỗ của Tống Dịch chạy qua bên Lục Cửu Ân , cười ranh mãnh :” Chị là vợ của anh họ em sao ?”.
Hắc Kình Hạo có vẻ biết sự nghịch ngợm của cô bé này , tay anh liền ôm vai Lục Cửu Ân che chở cô :” Huy Cẩn , đừng trêu chị dâu em .”
” Em còn chưa làm gì mà ?”. Trác Huy Cẩn bĩu môi , giơ ngón cái về phía Lục Cửu Ân :” Chị thật sự là thần thánh phương nào giáng xuống , lại có thể chỉnh được anh họ em .”
Nói dứt lời liền chạy chối lên trêи tầng .
Cacao và Vani ở bên cạnh Trác Mặc , cứ trưng bộ mặt như đang cười ra nhìn Lục Cửu Ân .
Lục Cửu Ân đưa mắt nhìn hai chú chó , thấy hai đôi mắt trong suốt tròn xoe đang nhìn mình , cô vỗ vỗ tay gọi bọn chúng .
Hai đứa thấy vậy liền lao về phía Lục Cửu Ân , nhất là Cacao , người vốn đã to béo còn muốn nhảy lên người Lục Cửu Ân nằm , may mắn Hắc Kình Hạo ở bên cạnh , chó còn chưa chạy tới đã bị anh gạt ra , giọng nghiêm khắc :” Trác Mặc , quản cho tốt chó của em .”
Trác Mặc giật giật lông mày , trong lòng thầm thấy Hắc Kình Hạo vô lí . Chẳng phải là chị dâu tự gọi hai chú chó của anh đến sao ?
Lúc này Hắc Kiều Đinh bụng bầu tròn tám tháng nhìn Lục Cửu Ân , tầm mắt cũng đặt ở bụng cô :” To vậy mà mới 5 tháng thôi sao .”
Lục Cửu Ân cười khì khì :” Bụng chị còn to hơn em mà .”
Hai bà bầu nhìn nhau bật cười .
Lúc này từ gian phòng bếp bước ra một người đàn bà khoảng 50 tuổi , dáng vẻ quyền quý , bà nhìn Hắc Kình Hạo cùng Lục Cửu Ân ngồi chung một chỗ , ánh mắt đầy uy nghiêm :” Không chút phép tắc , trở về liền ngồi như vậy , không biết mở miệng chào bề trêи sao ?”.
Gương mặt Lục Cửu Ân đầy ngạc nhiên , Hắc Kình Hạo nhìn cô có vẻ sợ nên vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô , nói thầm bên tai cô :” Đây là bà nội , bà hơi khó tính một chút , em mau chào bà .”
Người đàn bà này là Hắc Huyền , lão thái gia của Hắc gia , chính là vợ của lão gia trong miệng Lục Cửu Ân .
Thấy bà có vẻ không thích mình lắm, Lục Cửu Ân hơi bối rối , chậm rãi ôm bụng đứng lên chào bà :” Con chào bà nội .”
Hắc Huyền hừ một tiếng , xoay người chỉ Lục Cửu Ân :” Đi vào bếp phụ giúp ta việc này một chút .”
Cả nhà nhìn nhau , không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt , Hắc Huyền trước đến nay luôn khó tính , nhất là đối với Hắc Kình Hạo , việc liên quan đến anh bà đều rất nghiêm khắc , con dâu trước đây về nhà luôn bị làm khó như thế này, thậm chí như con cháu trong nhà là Hắc Kiều Đinh cũng hay bị bà làm khó .
Duy Nhan lo lắng nhìn Lục Cửu Ân , bà cũng là con dâu nhà họ Hắc , cũng đều biết Hắc Huyền đang muốn làm khó Lục Cửu Ân , liền đứng ra bảo vệ cô :” Thưa mẹ , Tiểu Ân còn đang mang thai , hay là để người giúp việc làm thôi là được rồi .”
” Ngồi xuống , con đừng có quản chuyện này !”. Hắc Huyền cao giọng quát Duy Nhan sau đó xoay người đi vào trong bếp .
Lục Cửu Ân nhìn Hắc Kình Hạo , anh chỉ biết lắc đầu , ý muốn nói anh cũng hết cách .
Cô thở dài một hơi , bước đằng sau Hắc Huyền .
Đi vào phòng bếp lớn , Lục Cửu Ân nhìn xung quanh , còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Hắc Huyền đưa một tờ giấy đã ghi đầy chữ đưa cho cô , bà nói :” Ra ngoài vườn thu hoạch hết loại quả này đi rồi đem vào đây cho ta .”
Trêи tờ giấy ghi đầy loại quả với số lượng lớn , nào là táo , lê , cam , dâu , cà chua , khoai tây ,… cùng hàng loạt những loại quả khác . Thu hoạch ít nhất là 1kg .
Lục Cửu Ân đi theo Hắc Huyền , từ phòng bếp đi ra ngoài vườn , đi một đoạn nữa thì có một nhà kính , cô cùng bà đi vào , Hắc Huyền lấy cho cô một cái rổ , chỉ từng luống cây nói :” Đây là ngôi vườn của ta , trồng rất nhiều loại củ quả , con cứ theo danh sách thu hoạch hết đống quả này giúp ta rồi hẵng vào ăn cơm nhé.”
Nghe thật êm tai , Lục Cửu Ân còn chưa phản ửng thì Hắc Huyền đã rời đi để lại một mình cô ở trong nhà kính .
Lục Cửu Ân vuốt vuốt bụng , mệt mỏi đi tới từng luống cây để thu hoạch quả .
Thu hoạch được đầy một rổ ,đằng sau cô đã truyền đến giọng nói quen thuộc :” Có cần anh giúp em không ?”.
Lục Cửu Ân quay mặt nhìn Hắc Kình Hạo , anh đang sắn tay áo , hạ người cùng cô hái quả .
” Sao anh lại vào đây thế ?” . Lục Cửu Ân ngạc nhiên hỏi , xoa đôi tay bẩn của mình vào nhau phủi phủi :” Anh mau đứng lên đi , nơi này bẩn lắm !”.
Hắc Kình Hạo mỉm cười , so với ánh nắng mặt trời càng thêm ấm áp , anh đứng lên , cầm tay Lục Cửu Ân , nhẹ nhàng dùng sức kéo cô đứng lên .
Anh phủi đất trêи quần áo cho cô , phủi cả đất bụi lấm lem trêи gương mặt nhỏ , nhẹ nhàng đặt lên má cô một nụ hôn .
Mắt Lục Cửu Ân trợn to , đỏ mắt lắp bắp :” Anh sao lại …”
Hắc Kình Hạo không để cô tiếp thu nụ hôn của mình , kéo tay cô rời khỏi nhà kính .
Trong lòng Lục Cửu Ân không khỏi run nhẹ , cô nhìn luống cây , nhìn rổ cà chua mình đã thu hoạch , lắc lắc tay Hắc Kình
Hạo :” Đợi đã , em còn chưa thu hoạch xong ! Bà sẽ nổi giận mất .”
” Không cần làm nữa !”. Hắc Kình Hạo vừa nắm tay cô vừa nói :” Năm nào mà nhà có con dâu hay con rể cũng đều bị bà làm khó , em không cần phải nghe lời bà quá mức như thế , tự chăm lo cho bản thân là được , em hiểu chứ ?”.
” Là sao vậy cơ chứ ?”. Lục Cửu Ân nghi hoặc hỏi .
” Thứ bà thử thách em chính là bản lĩnh của em và khả năng của em , em đã thu hoạch được hết cà chua rồi , năng lực của em bà sẽ tự hiểu rõ , còn bản lĩnh thì em có dám chống lại bà không ?”. Hắc Kình Hạo sải bước trở lại phòng khách .
Hắc Huyền ngồi ở phòng khách uống trà , cười :” Thật không có phép tắc , ta cho con đi canh chừng vợ con chứ có cho con giúp vợ sao ?”.
Duy Nhan nhìn bộ dạng lấm lem của Lục Cửu Ân , có chút xót xa , bà cầm khăn đến lau mặt cho cô , ân cần :” Con có mệt không , ăn chút gì nhé ?”.
Năm đó Duy Nhan bà cũng từng bị làm khó như thế này , thậm chí còn phải trải qua vô vàn bài thử thách của Hắc Huyền , trải qua xong không ngờ bà mới biết ngay từ đầu muốn bước qua những bài này không phải là ngoan ngoãn làm theo những gì Hắc Huyền bảo mà còn phải có bản lĩnh tự đứng lên từ chối những yêu cầu vô lí của bà .
Lục Cửu Ân đang mang thai , vì ngồi lâu để thu hoạch cà chua nên lưng có chút ê mỏi , Hắc Kình Hạo biết cô mệt , xin phép cả nhà đưa cô lên nghỉ ngơi .
Phòng của Lục Cửu Ân và Hắc Kình Hạo là phòng ngủ lớn nhất trong căn biệt thự nối từ căn sảnh chính sang , bên trong rộng đến nỗi còn có cả một cây đàn piano , còn có cả phòng tắm lớn riêng .
Hắc Kình Hạo mở túi hành lí ra , lấy cho Lục Cửu Ân một bộ đồ thoải mái , sau đó bảo cô đi tắm rửa .
Cô cũng không nói gì , nhanh chóng vào phòng tắm rửa . Mười lăm phút sau đã liền tắm xong.
Lúc đi ra , trong phòng đã trống không , Lục Cửu Ân lắc lắc đầu ngồi xuống giường , đem chăn kéo kín người .
Vừa tới đến biệt thự này , Lục Cửu Ân đã cảm giác được xương cốt mình như rã rời sau chuyến đi trêи tàu , dù chỉ kéo dài có 2 tiếng nhưng cô vẫn không tránh khỏi có chút mệt , thêm việc bị bà nội làm khó dễ , hái cà chua gần nửa giờ đồng hồ , đối với phụ nữ mang thai như cô quả là cực nhọc .
Cánh cửa phòng đang đóng được mở ra , Hắc Kình Hạo bước vào phòng , trong tay cầm một ly trà gừng đưa cho Lục Cửu Ân , anh trầm giọng :” Em uống đi , mẹ đang ở dưới bếp làm canh cá , bảo rằng muốn bồi bổ em , giờ thì uống tạm cái này cho ấm người .”
Lục Cửu Ân dù không thích trà gừng lắm nhưng vẫn đưa tay nhận lấy cốc từ Hắc Kình Hạo , nhỏ giọng cảm ơn anh .
” Em đừng trách bà , bà tuy nghiêm khắc nhưng sau khi gây khó dễ em vẫn rất thương em .” Hắc Kình Hạo đột nhiên nói .
Lục Cửu Ân hớp một ngụp trà , mùi gừng xông thẳng lên cổ họng , rất khó ngửi , cô mù mờ hỏi lại :” Ý anh là ?”.
” Cốc trà em đang uống là do bà pha .” Hắc Kình Hạo nhàn nhạt nói , sau đó đưa tay lấy cốc trà từ trong tay Lục Cửu Ân , uống thử một ngụm , đôi môi cong lên :” Đây là hương vị ngày xưa anh hay uống .”