Từ Giáng Sinh tới Tết Nguyên Đán cũng chỉ cách nhau có 2 tháng , thời gian cứ lại nhanh chóng như vậy mà đã trôi qua một năm , trong một năm nay chuyện vui có mà buồn cũng có nhưng năm mới thì mọi người đều muốn vui , đều muốn may mắn sẽ đến nên sẽ không ai muốn phải nhắc lại những chuyện không hay .
Thai kì của Lục Cửu Ân đã ở tháng thứ 5 , bụng cô bây giờ cũng đã tròn không khác quả bóng là bao , vừa căng lại vừa tròn , cơ thể cũng có những chỗ thay đổi , cảm giác mang thai mang đến cho cô nhưng thay đổi lớn , từ thái độ tới sinh hoạt cũng thay đổi .
Như việc lúc nào cơ thể cũng cảm thấy nặng và nóng cũng đủ cho cô cáu gắt liên tiếp với Hắc Kình Hạo , anh thì đi làm về mệt mỏi nghe Lục Cửu Ân cằn nhằn dĩ nhiên là rất khó chịu hai người cứ vậy mà lại hay nảy sinh cãi vã .
Những chuyện cãi vã nhỏ nhặt cũng có thể dẫn đến tình cảm không còn được như ban đầu , Hắc Kình Hạo thì lại hay bận công việc ở công ty hay đi sớm về muộn có những hôm không về nhà khiến cho Lục Cửu Ân đa nghi , liệu anh có phải đã có người khác?
Gần đến giao thừa , Lục Cửu Ân biết năm nay sẽ phải đón giao thừa bên nhà chồng nên mấy ngày này quyết định về Lục gia thăm cha mẹ .
Lục Cửu Ân trở về Lục gia , người ra mở cửa là Lục Từ Nhiên , thấy em gái trở về anh cũng mừng rỡ , nhìn xuống cái bụng lớn của Lục Cửu Ân trong lòng lại liền thấy xúc động , nghẹn ngào .
Anh có cảm giác như vậy vì người em gái mà anh cho là bé bỏng của anh giờ đây đã lớn cũng đã có gia đình nhỏ của riêng mình , không còn là Lục Cửu Ân bé bỏng ngây thơ ngày xưa mà luôn bám theo anh như cái đuôi để anh che chở nữa .
Cha mẹ Lục nhìn thấy Lục Cửu Ân trở về , vác theo chiếc bụng lớn không tránh khỏi có chút kinh ngạc , Trương Thanh Thanh nhìn con gái ánh mắt đầy sự ngạc nhiên nhìn cô :” Sao con lại về đây , chẳng phải là năm nay phải ăn giao thừa bên thông gia sao ?”.
Từ lần cuối ba mẹ Lục gặp Lục Cửu Ân chính là ngày cô ở trong bệnh viện vì ăn đồ không tốt , từ đó đến giờ đã được hơn 2 tháng họ không gặp nhau , nói chuyện cũng chỉ qua điện thoại , gặp lại Lục Cửu Ân dĩ nhiên Trương Thanh Thanh không tránh khỏi bất ngờ .
Lục Cửu Ân đem khăn quàng cổ của mình đặt ở ghế sô pha , cả người cũng nhẹ nhàng ngồi xuống , đem kế hoạch của cô nói cho cha mẹ nghe , Trương Thanh Thanh nghe xong liền gật đầu nói thêm câu :” Còn một tuần nữa là đến giao thừa , chúng ta không có vấn đề gì nếu con muốn ở nhà cả .”
Dĩ nhiên Lục Cửu Ân biết , dù sao đây cũng là nhà của cô .
Cả nhà ngồi với nhau nói chuyện , Lục Khương nhìn bụng của Lục Cửu Ân tò mò hỏi :” Vậy đã đi siêu âm xem là con trai hay gái chưa ?”.
Về chuyện siêu âm này Lục Cửu Ân không quan trọng giới tính nên cô cũng không xem là trai hay gái mặc cho bác sĩ có hỏi , đối với cô , trai gái cũng như nhau cả mà thôi .
” Con không xem giới tính của đứa bé , dù trai hay gái vẫn phải đẻ mà .” Lục Cửu Ân mỉm cười nói .
Lúc này , Tô Vi từ trong bếp đi ra , dịu dàng hỏi chuyện Lục Cửu Ân :” Vậy hai em đã nghĩ xem đặt tên con là gì chưa ?”.
Thực ra trong đầu Lục Cửu Ân đã sớm có suy nghĩ xem nên đặt tên con là gì nhưng cô cảm thấy cái tên sẽ gắn bó với mình suốt cuộc đời , việc này không chỉ cô một mình quyết định mà còn phải cả người lớn nữa nên Lục Cửu Ân dù cũng có nghĩ được vài cái tên nhưng cô nghĩ rằng mấy cái tên đó sẽ không dùng tới .
Cả nhà nghe Tô Vi nói liền bừng tỉnh , Trương Thanh Thanh tuỳ ý nói ra vài cái tên :” Đặt tên cũng là nghệ thuật hết đó , tuỳ theo ngày tháng năm sinh , giờ sinh thậm chí là hoàn cảnh sinh ra nữa , như lúc ta đặt tên cho Lục Cửu Ân vì đơn giản con đã sinh ra trong sự háo hức của cả gia đình ta .”
” Giờ mới thấy cái tên Lục Cửu Ân cũng nghe rất êm tai nhỉ ?”. Lục Khương cười lớn bên cạnh phụ hoạ cho vợ mình .
Nhà họ Lục cứ thế bàn tán tên cho em bé cả buổi chiều cho tới tận giờ cơm tối .
Cơm tối do Tô Vi chuẩn bị , Lục Từ Nhiên dù không tình nguyện giúp vợ mình nhưng anh vẫn đi vào theo , hai người ở trong bếp rất hoà hợp hoàn toàn không giống như lần cuối Lục Cửu Ân gặp .
Tô Vi cùng Lục Từ Nhiên cũng đã đăng ký kết hôn , dù không biết trong nhà đã có chuyện gì nhưng thái độ của hai người này cũng đã hoà nhã hơn .
Trước đây , Lục Cửu Ân cảm thấy Tô Vi thật sự quá yếu đuối so với anh trai mình , anh trai cô thực sự rất cứng nhắc dù tư tưởng thoáng nhưng vẫn cứng như gỗ , còn Tô Vi thuộc kiểu cô gái có nhiều tâm tư nếu Lục Từ Nhiên không phải người tinh tế thì sẽ không dễ đụng chung với Tô Vi .
Dù không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng có vẻ mọi thứ đều đã được giải quyết , Lục Cửu Ân ngồi ở sô pha nhìn ra ngoài cửa sổ , tuyết rơi trắng xoá bám đầy lên ô cửa kính , quả thực là thời gian trôi qua rất nhanh , chưa gì đã hết mất một năm rồi .
Trương Thanh Thanh gọt xong đĩa hoa quả , từ phòng bếp đi ra nhìn con gái , thấy cô thẫn thờ cũng không biết đang nghĩ gì nhưng bà có một cảm giác gì đó rất khó nói , giống như là có cảm giác con gái bà thực sự đã lớn , đã có gia đình của mình , mới chớp mắt một cái liền trôi qua một năm , đủ thứ chuyện nhưng những chuyện buồn không đáng nói mà chỉ có thể nhớ tới những chuyện vui .
” Con lại đang nghĩ gì thế ?”. Trương Thanh Thanh tay cầm đĩa hoa quả tổng hợp bước tới cạnh Lục Cửu Ân , bà đặt đĩa xuống bàn rồi ngồi xuống cạnh cô .
Đôi mắt của Lục Cửu Ân không đặt vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ nữa mà chuyển mắt nhìn mẹ mình ,cô cũng không biết mình đang nghĩ gì chỉ là khi một năm trôi qua , con người ta thường sẽ suy nghĩ vu vơ.
Người ta vẫn luôn thường cảm thán tốc độ trôi đi của thời gian , vừa tới năm mới đã thoắt cái đến cuối năm , những diễn biến trong năm đó bắt đầu giống một bộ phim tua ngược , vui buồn thăng trầm đều có nhưng người ta sẽ không sợ hãi trước những buồn khổ ở quá khứ mà khi ở hiện tại hay tương lai , mỗi khi nhớ về họ đều cảm thấy những điều này đều hoá thành kỉ niệm mãi mãi nằm sâu trong hồi ức của họ .
Niềm vui thì ai cũng muốn , nhưng trong cuộc sống có nhiều điều không thể như ý ,chúng ta cũng không thể bắt cuộc sống này quay quanh những gì chúng ta muốn được bởi vậy mà tương lai không ai nói trước được chỉ biết rằng hôm nay và ngày mai hay ngàn ngày nữa , quỹ đạo ngày đêm vẫn sẽ luôn tồn tại và lặp đi lặp lại đến vô tận .
Đôi bàn tay của Lục Cửu Ân xoa xoa vào nhau nhẹ nhàng , lắc lắc đầu :” Con chỉ đang nghĩ , sau khi sinh em bé xong con sẽ đi học quản trị kinh doanh.”
Cô trước đây có bao nhiêu là bướng bỉnh , trở thành mẹ liền thông suốt những vấn đề này , cảm thấy càng biết cẩn trọng suy nghĩ những chuyện nhỏ thì có thể tránh được những rắc rối lớn về sau .
Giống như chuyện trở về quản lí Lục thị , vốn đây đâu phải điều Lục Cửu Ân cô muốn nhưng không phải cứ muốn là được , có nhiều chuyện không thể nằm trong tầm kiểm soát của cô hoàn toàn . Nhưng không hề giống như trước đây , Lục Cửu Ân đối với việc này cũng đã thông suốt cô cảm thấy thông suốt được việc này quả thực rất nhẹ nhõm .
Suy nghĩ trưởng thành của Lục Cửu Ân đã khiến Trương Thanh Thanh quá đỗi bất ngờ , bà không ngờ chỉ vài tháng không gặp mà cô liền có thể thay đổi , nghĩ thông suốt như vậy , Lục Cửu Ân vẫn còn là một người trẻ tuổi , dù việc sinh và chăm con sẽ làm cô trễ mất việc học nhưng cũng không phải là muộn để cô có thể học được .
Nhưng để đi học , Lục Cửu Ân quả thực sẽ phải đối mặt với khá nhiều vấn đề , Trương Thanh Thanh cũng không thể để con gái bà phải gánh vác nhiều vấn đề như vậy chi bằng từ lúc này hãy giải quyết luôn , bà nghĩ nghĩ rồi mới chậm rãi nói :” Việc con có nghĩ thông suốt , mẹ rất vui mừng , nhưng việc kết hôn , sinh con đẻ cái cũng là việc hệ trọng , con cũng không thể làm qua loa được .”
Cô sớm đã đoán được nỗi lo trong lòng mẹ mình , dù hiện tại đây không phải chỉ mỗi lo lắng của mẹ mà còn là của cô nên Lục Cửu Ân đã có ý kiến riêng :” Chuyện kết hôn của con và Hạo cũng đã giải quyết xong , chuyện hôn lễ có lẽ sẽ phải trì hoãn một thời gian cho tới khi con học xong . Còn về vấn đề con cái , thời gian đầu con vẫn sẽ chăm em bé đợi một thời gian khi con bé đã quen thì sẽ gửi bà nội và bà ngoại chăm nữa .”
Với giải pháp này chỉ hiệu quả nếu em bé không bám mẹ còn nếu em bé là đứa trẻ bám mẹ thì đây cũng không phải là một cách tốt , Trương Thanh Thanh thầm nghĩ trong lòng , dùng từ ngữ dễ nghe nói lại quan điểm của mình :” Chăm em bé rất vất vả , con cứ chạy đi chạy lại từ trường rồi về nhà chăm con thì cực khổ, chồng con thì cũng bận bịu cũng không rảnh rỗi để phụ giúp được … Mẹ cảm thấy hay con cứ ở nhà chăm con một năm đi rồi hẵng đi học .”
” Vậy thì lâu quá , nếu đợi chăm em bé thì có lẽ 22 tuổi con mới được đi học .” Lục Cửu Ân giờ cảm thấy cô đã đi học trễ rất nhiều so với những người cùng tuổi .
Thấy Lục Cửu Ân đối với việc đi học rất kiên quyết , Trương Thanh Thanh liền biết sự quyết tâm của cô , bà cũng không cản được , đứng về góc độ của một người mẹ ủng hộ cô nhưng dĩ nhiên vẫn không thể quên mà căn dặn cô :” Cứ đợi tới lúc sinh em bé đi đã , còn phải xem xem con của con nghịch hay không nữa , nếu ngoan thì mẹ nghĩ con có thể đi học ngay năm sau luôn .”
Cô gật gật đầu đồng ý với lời nói của Trương Thanh Thanh .
Lúc này hai người nói chuyện xong thì cùng lúc Lục Từ Nhiên từ trong bếp đi ra , gọi hai người vào bếp giúp đỡ một chút .
Trương Thanh Thanh nhanh chóng đứng lên tiến về phía bếp còn Lục Cửu Ân cũng đang chậm chạp ở phía sau đứng lên cũng muốn hướng vào bếp .
Lục Từ Nhiên nhìn cái bụng to như muốn vỡ ra của Lục Cửu Ân , sợ hãi đưa mắt khinh bỉ cô :” Thôi , em thì khỏi vào đi , chỉ làm vướng chân vướng tay người khác , ngồi yên đấy hộ anh là được rồi .”
Chưa đợi Lục Cửu Ân lên tiếng , anh trai cô lại nói tiếp :” Bây giờ anh mà dám sai khiến em làm gì đó mà cái tiểu tổ tông trong bụng em mà xảy ra cái gì khẳng định tên mặt đen kia sẽ giết anh mất .”
” Thôi đi , anh đừng nhắc đến người đó nữa .” Lục Cửu Ân nghe đến tên Hắc Kình Hạo khuôn mặt liền không được tự nhiên , cau mày rất khó chịu .
Trong lời của Lục Cửu Ân có vài phần không đúng khiến Lục Từ Nhiên vểnh tai lên hóng chuyện :” Em với cậu ta lại xảy ra chuyện gì à ?”.
Cảm thấy mình lỡ lời , Lục Cửu Ân lắc lắc cái đầu nhỏ :” Còn có thể là gì nữa cơ chứ , chỉ là …” , Lục Cửu Ân ấp úng nói .
” Là gì ? Em mau nói xem nào .” Lục Từ Nhiên càng nghe càng thấy có sự không đúng , hết sức chú tâm muốn nghe lời tiếp theo của cô .
Lục Cửu Ân thấy cái tai của anh trai mình cứ vểnh lên để hóng chuyện , đôi mắt sáng ngời như vậy , tự dưng cảm thấy buồn cười không biết nên kể cho anh nữa không đây .
” Dạo này em và anh ấy rất hay cãi nhau vặt , dù chỉ chút chuyện bé cũng sẽ bị xé ra to , em dĩ nhiên đối với chút chuyện này không hề can tâm rồi nhưng thực sự có cảm giác Hắc Kình Hạo rất mệt mỏi với em .” Lục Cửu Ân trưng bộ mặt khó chịu ra , cảm thấy vô cùng uất ức .
Thường ngày , Lục Cửu Ân ở nhà đối với người chồng bận rộn như Hắc Kình Hạo quả thực cô không thể không để tâm đến anh , đối với những việc nhỏ mà anh làm cô cũng đều tỉ mỉ nhắc nhở , điều này đối với Hắc Kình Hạo giống như là anh rất ghét , phản ứng vô cùng thái quá khiến cãi vã giữa hai vợ chồng nổ ra .
Người như Lục Cửu Ân dĩ nhiên cảm thấy mình không làm gì sai , về cơ bản chỉ là quan tâm anh hơn trước đây , anh đi liền quẫy cái đuôi dặn dò cẩn thận , anh về lại quẫy đuôi mừng anh trở về nhà . Cô cảm thấy chuyện này chẳng phải rất bình thường thì còn gì có thể bình thường hơn được nữa ?
Nhưng trái ngược với Lục Cửu Ân , Hắc Kình Hạo giống như là ăn nhầm phải thứ gì đó , sáng vác mặt đi cũng đen xì , chiều vác mặt về còn đen hơn nữa , về nhà thì không nói không rằng , Lục Cửu Ân mới nói hai ba câu liền quát cô .
Càng nghĩ càng thấy tủi thân Lục Cửu Ân cứ nhớ lại những chuyện này liền thấy rất uỷ khuất , nước mắt rồi lại từ từ thi nhau rơi xuống .
Lục Cửu Ân khóc như vậy , không khóc lớn nhưng trông lại rất thảm thương , Lục Từ Nhiên thấy em gái mình tự nhiên khóc , tay chân anh liền luống cuống không biết phải làm thế nào .
Đúng lúc Lục Khương từ ngoài sân đi vào , bắt gặp cảnh này còn liền hoảng hốt hơn Lục Từ Nhiên , một bên nhìn Lục Từ Nhiên khuôn mặt bất ngờ , bên nhìn Lục Cửu Ân khóc đến nỗi đỏ cả mặt , ông liền đổ hết lên đầu Lục Từ Nhiên , từ đằng sau anh đi tới , tiện tay lấy một tớ báo ở giá sách , vỗ lên đầu anh cái ” Bốp “.
” Nghịch tử này , ngoài làm việc ra còn có sở thích bắt nạt em gái nữa à ?”. Lục Khương vừa nói vừa lấy báo vỗ thêm mấy cái .
Lục Từ Nhiên bị oan , xoay người lùi về phía Lục Cửu Ân gấp gáp dỗ dành :” Em đừng khóc nữa , chúng ta từ từ nói chuyện , đừng để cho cha hiểu lầm như vậy .”
Nghe thấy tiếng động từ bên ngoài , Trương Thanh Thanh cùng Tô Vi cũng ló mặt ra xem náo nhiệt , không ngờ lại thấy mặt mũi Lục Cửu Ân đỏ ửng , mi mắt ướt át , Lục Từ Nhiên ngồi cạnh vẫn đang dỗ dành còn Lục Khương thì tay cầm tờ báo , gương mặt nghiêm nghị nhìn Lục Từ Nhiên .
Lấy làm lạ , Tô Vi nhẹ giọng hỏi :” Cha , Từ Nhiên , Tiểu Ân mọi người có chuyện gì vậy ?”.
Trương Thanh Thanh không lên tiếng , nhưng ánh mắt hướng về Lục Từ Nhiên , xem ra bà cũng có cùng câu hỏi với Tô Vi .
Lục Từ Nhiên cảm thấy mình có cơ hội được giải thích liền cướp hết lời nói của mọi người mà nhanh chóng giải thích :” Con với Cửu nhi đang nói chuyện , không hiểu sao Cửu nhi lại khóc sau đó cha từ ngoài vừa bước vào đây không nói gì liền cầm báo đánh con .”
” Không phải là do cậu làm con gái tôi khóc đấy chứ ? ” , Lục Khương trừng mắt với anh , rất nghi ngờ , không tin lời nói của anh .
Đầu của Lục Từ Nhiên gật gật , dáng vẻ vô hại .
Nãy giờ Trương Thanh Thanh chưa lên tiếng giờ liền thở dài một hơi , đưa tay tháo tạp dề của mình ra treo ở cửa phòng bếp , bà quay người nói với Tô Vi :” Con ở phòng bếp cứ nấu ăn đi , cả Tiểu Nhiên Tử cũng phụ giúp Tiểu Vi đi .”
Đôi vợ chồng không hẹn nhìn nhau , theo lời mẹ mình cùng nhau nấu ăn ở trong bếp , Lục Khương thấy Trương Thanh Thanh dáng vẻ nghiêm túc , ông liền hiểu cần cho hai mẹ con họ một không gian , chân trái chân phải liền bước ra ngoài vườn , tay cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại .
Căn phòng lớn giờ cũng chỉ còn lại Lục Cửu Ân và Trương Thanh Thanh , bà gắng hỏi con gái mình :” Có chuyện gì mà con lại khóc ra nông nỗi này ?”.
Đối mặt với mẹ mình , Lục Cửu Ân đã được cưng chiều vô hạn từ nhỏ , nhớ lại những việc xảy ra gần đây , không hiểu sao cô lại cảm thấy ảnh hưởng không ít tới tâm trạng cô , khuôn mặt cô lấm lem nước mắt , miễn cưỡng sụt sịt vài cái mới nói lắp bắp kể lại sự việc cho mẹ mình nghe .
Khi Lục Cửu Ân kể xong , Trương Thanh Thanh có chút ngỡ ngàng , trước đây khi bà cùng Lục Khương gặp Hắc Kình Hạo anh cũng đâu có như vậy , trước đây dù có thế nào bà cũng luôn cảm thấy anh là người đàn ông tốt chứ không thể là loại xấu xa như người mà Lục Cửu Ân vừa kể .
Lục Cửu Ân lấy hơi , khó khăn hỏi bà một câu :” Liệu có khi nào anh ấy ở ngoài có người khác hay không ?”.
Chẳng có gì có thể chắc chắn cả , Trương Thanh Thanh không phản ứng gì , lấy giấy lau giọt nước mắt của Lục Cửu Ân , bà chỉ biết an ủi con gái mình trong lòng thầm nghĩ cần điều tra rõ ràng .
Đồng hồ điểm bảy giờ tối , cơm tối cũng đã chuẩn bị xong , Tô Vi cùng Lục Từ Nhiên dọn đồ ăn ra bàn , Lục Cửu Ân đã ổn định lại cảm xúc , cũng muốn phụ giúp nhưng lần này lại bị Tô Vi đẩy ra , còn dùng ánh mắt trìu mến nhìn cô , miệng cười toe toét lắc đầu :” Phụ nữ mang thai thì nên ngồi yên một chỗ chứ .”
Lục Cửu Ân lực bất tòng tâm ngồi vào bàn ăn trước đợi đồ ăn lần lượt dọn lên .
Đồ ăn lên lần lượt toàn là những món bổ , tốt cho sức khoẻ , canh cá , mộc nhĩ trắng với trứng cút , tôm nõn rim …
Cao lương mỹ vị ở trước mắt , Lục Cửu Ân nhìn một bàn đồ ăn , dù không có tâm trạng để ăn lắm nhưng cũng không nhịn được mà động đũa ăn trước .
Tay nghề của Tô Vi quả thực là không tồi , nếu nói chính xác hơn phải nói là rất ngon . Tô Vi nhìn Lục Cửu Ân ăn đồ ăn mình làm miệng không ngừng khen khiến cho cô vừa vui vẻ vừa xấu hổ .
Bữa cơm này chủ yếu nấu dành cho Lục Cửu Ân vậy nên khi Lục Cửu Ân gác đũa định kết thúc bữa ăn thì cả nhà lại thi nhau gắp đồ ăn cho cô tiếp , người nào người nấy cũng nói cô gầy quá cần tẩm bổ thêm khiến Lục Cửu Ân cũng không cách nào từ chối mà đem đồ ăn cố gắng ăn .
” Cốc cốc ” tiếng gõ cửa vang lên , sau đó là tiếng chuông cửa , Lục Từ Nhiên đặt bát cơm trong tay xuống đi ra mở cửa , cả nhà vẫn ngồi ăn như không có gì , có lẽ là giao hàng hoặc gì đó mà thôi .
Lục Từ Nhiên chậm rãi mở cửa , vừa mở cửa ra anh liền muốn đóng cửa vào , mẹ nó , không phải là cái tên mặt đen làm em gái anh khóc thì còn là ai nữa ?
Thấy Hắc Kình Hạo đứng trước cửa nhà không nói câu nào , mặt vẫn cứ lạnh lùng như thế , Lục Từ Nhiên nhanh tay đóng cửa vào muốn coi như không có gì xảy ra mà Hắc Kình Hạo lại nhanh hơn anh một bước , vừa dùng chân vừa dùng tay mở cửa ra .
Lục Cửu Nhiên không muốn đôi co với anh đành kéo cửa mở ra , thân hình cao lớn lùi về sau chừa cho Hắc Kình Hạo một lối đi vào .
Người đàn ông kia cũng chẳng thèm bận tâm Lục Từ Nhiên , cởi giày cứ vậy tiến vào trong phòng ăn lớn .
Cha mẹ Lục nghe thấy tiếng chân không ngẩng lên cứ nghĩ là Lục Từ Nhiên chắc nhận xong hàng rồi nên trở lại ăn cơm ai ngờ lúc ông bà nhìn lên liền thấy Hắc Kình Hạo đang đứng đối diện , cơm trong miếng suýt nữa phun ra .
Lục Cửu Ân ngồi cạnh Tô Vi , đang cố gắng nhét hết đống đồ ăn mọi người gắp vào miệng không có tâm trí để ý đến vẻ mặt khác thường của hai người .
Người đàn ông kia gật đầu một cái chào hỏi cha mẹ Lục sau đó đưa tay kéo chiếc ghế cạnh Lục Cửu Ân rồi ngồi xuống . Tô Vi giờ mới thấy sự hiện diện của Hắc Kình Hạo , thấy anh ngồi vào bàn liền chạy vào bếp lấy thêm một bộ bát đũa .
Lúc này Lục Từ Nhiên mới từ từ đi vào , cha mẹ Lục nhìn anh liếc về phía Hắc Kình Hạo rồi lại nhìn anh vẻ mặt đầy câu hỏi , mà Lục Từ Nhiên cũng chỉ biết lắc đầu không hiểu chuyện gì .
” Lục Cửu Ân “. Hắc Kình Hạo trầm giọng gọi tên cô , giọng trầm ấm nhẹ nhàng , lại còn kề tai cô gọi , cả người Lục Cửu Ân liền run lên , nhẹ nhàng xoay đầu nhìn chủ nhân của giọng nói quen thuộc ấy .
Không ngờ Lục Cửu Ân khi nhìn thấy Hắc Kình Hạo anh lại làm bộ dáng như nhìn thấy quỷ , gương mặt hết sức ghen ghét anh , đến nhìn cũng không muốn .
Thấy phản ứng của Lục Cửu Ân như vậy , trong lòng Hắc Kình Hạo lộp bộp vài tiếng , cảm thấy có gì đó không thích hợp , anh liền cầm tay cô , vẫn dùng giọng nói ấm áp mà nói :” Chúng ta nói chuyện nhé ?”.
” Em với anh vốn đâu có chuyện gì để nói ?”. Lục Cửu Ân cười nhạt một cái , dù không phản kháng trước sự động chạm của anh nhưng vẫn không có ý định muốn thoả hiệp với anh .
Dù sao thì những thời gian qua , quả thực Lục Cửu Ân cũng thiệt thòi rất nhiều .
Thái độ cứ nhạt nhạt như không của Lục Cửu Ân khiến Hắc Kình Hạo mệt mỏi , anh xoa xoa mi tâm , quay đầu dùng ánh mắt nói với cha mẹ Lục .
Lục Khương cùng Trương Thanh Thanh nhìn nhau rồi nhìn Hắc Kình Hạo gật đầu .
Được sự cho phép của cha mẹ , Hắc Kình Hạo kéo mạnh tay của Lục Cửu Ân khiến cả người cô phải đứng lên , cha mẹ Lục chưa kịp phản ứng thì Hắc Kình Hạo đã ôm vai cô rời đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người .
Vừa xong Hắc Kình Hạo kéo tay cô như vậy , Lục Cửu Ân rất đau đớn , cô bật khóc , nước mắt lã chã rơi xuống , Hắc Kình Hạo đã kéo cô ra tới chiếc xe Bugatti đang đỗ ngoài cổng , anh kéo cô để cô ngồi vào trong xe sau đó vòng ra bên ghế lại mở cửa ngồi vào đồng thời khoá hết những cửa ở trêи xe lại .
Lúc khoá xong cửa nhìn trêи khuôn mặt Lục Cửu Ân đã toàn là nước mắt , Hắc Kình Hạo sững sờ , toàn thân bất động , trái tim nhói một cái , anh đưa tay vuốt mái tóc cô , dịu dàng nói :” Em đừng khóc nữa , chúng ta nói chuyện nhé ?”.
” Anh !” . Lục Cửu Ân khóc không to nhưng nước mắt không ngừng rơi xuống , thật sự rất đáng thương , cô nấc lên một tiếng , đưa ánh mắt ai oán nhìn người trước mắt :” Anh thật sự chính là tự cho mình là đúng , đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của em chưa ? Hắc Kình Hạo , anh có cảm thấy mình sai hay không ?”.
Đôi mắt ướt của Lục Cửu Ân nhìn chằm chằm vào anh , mặc cho nước mắt làm gì cũng không thể ngừng rơi nhưng cô vẫn nhìn anh , ánh mắt ấy giống như đem tất cả tình yêu cô dành cho anh chuyển hoá thành sự uỷ khuất , những lời khó nói lâu này vẫn luôn thầm kín trong cô .
” Lục Cửu Ân , anh không hiểu , tại sao em lại khóc ?”. Hắc Kình Hạo nhìn thấy cô khóc mặc kệ là lí do gì anh cũng cảm thấy rất đau lòng .
” Em nghĩ anh sẽ không
hiểu được đâu , anh không cảm thấy trong khoảng thời gian vừa qua anh cư xử rất quá đáng ư ? “. Giọng Lục Cửu Ân cao hơn một chút , ánh mắt chuyển hướng sáng phía cửa sổ , cô đưa tay lau lau mấy giọt nước mắt .
Không đợi Hắc Kình Hạo lên tiếng , cô liền nói tiếp :” Thời gian vừa qua đối với em thật sự không hề thoải mái chút nào đâu , Hắc Kình Hạo . Chúng ta đã càng ngày càng xa cách , em không muốn lấy con ra để nói , chỉ cái cách anh đã đối xử với em trong thời gian qua đã khiến em phải suy nghĩ rất nhiều , anh giống như thay đổi rồi ! Thành người xa lạ chứ không phải chồng của em .”
” Anh chắc chưa từng nhìn thấy người chồng nào lại quát mắng vợ mình vì cô ấy quan tâm mình đâu nhỉ , chắc anh cũng chưa từng thấy người chồng đó cảm thấy mệt mỏi nhưng anh ta cũng chỉ cần biết bản thân mệt mỏi chứ không nghĩ tới cô vợ mang nặng đẻ đau của anh ta lại càng coi chuyện đó giống như điều đương nhiên , anh đi thì liền tiễn đi , anh về liền quẫy cái đuôi nhỏ mừng anh về giống như cún con . Nếu anh muốn một người vợ ở bên cạnh không đòi hỏi không cằn nhằn thì chi bằng nên nuôi một con chó sẽ tốt hơn đấy .”
Từng lời nói của Lục Cửu Ân giống như nhát dao xuyên vào tim Hắc Kình Hạo , anh thật sự là đã quá vô tâm , đây cũng không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện này , tự nhiên sự lạnh lùng vốn có của Hắc Kình Hạo biết mất , anh cầm lấy đôi tay nhỏ đang đặt trêи đùi của Lục Cửu Ân nhẹ nhàng hôn lên bàn tay cô .
Lục Cửu Ân không bày ra vẻ mặt gì , vẫn nhìn về một hướng cửa kính , dù sao thì cô vẫn rất buồn vì chuyện này .
Khoảng không gian dần trở nên tĩnh lặng và ngột ngạt , Hắc Kình Hạo lúc này mới chậm rãi lên tiếng :” Cửu Ân , anh xin lỗi vì thời gian qua đã khiến em buồn , anh cũng càng không thể ngờ anh đã khiến em suy nghĩ nhiều như vậy nhưng Cửu Ân à , em dù thế nào cũng phải nói với anh , đừng giấu như vậy , anh sai anh có thể sửa , chỉ cần em từ sau đừng khóc trước mặt anh , càng không được khóc sau lưng anh .”
Dù trong trường hợp nào Hắc Kình Hạo anh vẫn bá đạo như vậy , không nói lí gì cả , Lục Cửu Ân cụp mi , quay gương mặt nhỏ về phía Hắc Kình Hạo , vừa lúc anh cúi đầu nhìn cô , hai người không hẹn mà môi chạm môi .
Nụ hôn nhẹ này làm sao có thể bù lại bao nhiêu thương nhớ trong những ngày qua , Hắc Kình Hạo nhíu mày , đưa tay giữ gáy Lục Cửu Ân hôn sâu một cái , hai người cứ vậy mà hôn nhau say đắm , không nói gì trầm mặc cả buổi .
Đến lúc hai người rời nhau , đôi mắt của Lục Cửu Ân lại trở nên ướt át, Hắc Kình Hạo giật mình , cười cay đắng :” Chẳng lẽ anh lại chỉ mang đến cho em sự đau buồn à ?”.
Vừa nói anh vừa đưa tay lau nước mắt cho cô , Lục Cửu Ân nghiêng đầu tựa vào tay anh , mỉm cười :” Anh yêu em từ khi nào thế ?”.
Đột ngột chuyển chủ đề , Hắc Kình Hạo nhướn mày , đôi mắt diều hâu nhìn cô , cái nhìn biết bao nhiêu sự kiêu ngạo , đôi môi anh nâng lên :” Anh yêu em từ khi nào , trời cũng không thể thấy, đất cũng không thể biết , em cũng không thể nghe anh nói .”
Nghe câu trả lời của anh , Lục Cửu Ân không tình nguyện chút nào đánh vào vai anh :” Thôi anh khỏi nói được rồi .”
Hắc Kình Hạo thu lại nụ cười nhìn cô gái trước mắt , hạnh phúc của anh chính là cô , cô khóc khiến anh đau khổ biết bao , cô vui anh liền cảm thấy vui vẻ theo , đây chính là tính yêu mà cô nói đó sao ?
Anh cũng không biết nữa
Chỉ là…
Anh yêu em
Trời không thấy
Đất không biết
Em không nghe được tiếng yêu của anh
Chỉ là từ tận đáy lòng
Tình yêu duy nhất của anh
Không ai khác vẫn chỉ là em , sweetheart
Je t’aime.