Cơ Trưởng, Anh Hôn Em Đi – Chương 33: Gặp lại – Botruyen

Cơ Trưởng, Anh Hôn Em Đi - Chương 33: Gặp lại

Mất đến mười lăm phút sau , Nam Tô Mị mới khôi phục được một ít tâm trạng , anh mệt mỏi hỏi vị bác sĩ :” Rốt cục cha tôi bị làm sao ? Các người giải thích cho tôi , cha tôi vốn đang có chuyển biến tốt mà sao đột nhiên lại mất ?”.

Vị bác sĩ nhìn Nam Tô Mị , vẻ mặt cũng rất đau buồn :” Nam tổng , thực sự chuyện này anh muốn trách bọn tôi cũng được , là do bọn tôi canh chừng không kĩ .”

Nghe đến đây , Đường Thế Miêu nhận thấy sự không ổn trong câu nói của bác sĩ , Nam Tô Mị còn chưa lên tiếng thì cô đã nhanh chóng hỏi :” Canh chừng ? Ý của bác là sao ?”.

Thấy Đường Thế Miêu hơi lạ mặt , vị bác sĩ liếc nhìn Nam Tô Mị , thấy anh không có ý kiến gì thì chậm rãi nói :” Điều này … sáng nay chúng tôi vào phòng bệnh thì phát hiện bệnh nhân đã rút ống thở .”

Vị bác sĩ vẫn nhớ rõ tình cảnh sáng nay , đầu tiên ông vào phòng bệnh kiểm tra thì thấy Nam Triệu vẫn đang ngủ nên không đánh thức ông , đến khoảng buổi trưa khi ăn cơm xong thì ông quay vào kiểm tra lần nữa thì phát hiện khí thở đã bị rút , Nam Triệu nằm trêи giường , một tay buông thõng, cửa sổ phòng thì lại bị mở toang ra .

Sau đó ông không còn nghĩ được gì nữa thì liền gọi Nam Tô Mị , hiện trường bây giờ rất bình thường giống như một vụ tự tử nhưng ông nhớ rõ ràng phòng của Nam Triệu không bao giờ mở cửa sổ vì ông rất yếu , trời lạnh cũng làm ảnh hưởng đến bệnh của ông nên từ bác sĩ đến người nhà đều không mở cửa , vậy mà khi ông trở lại thì cửa lại bị mở toang , ngu ngốc đến mấy cũng biết chuyện này có vấn đề .

Nam Tô Mị nghe vị bác sĩ phân tích và kể lại , khuôn mặt trở nên đen không thể nào đen hơn , Đường Thế Miêu bên cạnh vẻ mặt cũng rất nghiêm túc , lông mày nhíu chặt , thông qua lời bác sĩ cô cũng hiểu việc cha Nam Tô Mị chết không phải là ông tự rút ống thở mà đã có người động tay .

Đường Thế Miêu nặng nề nói :” Tôi nghĩ có người cố ý làm như thế . Ông nên báo cảnh sát .”

Vị bác sĩ vẻ mặt thoáng chút kinh ngạc , ông lắc đầu :” Việc này chúng tôi không thể quyết định , tôi cần hỏi viện trưởng .”

” Vậy thì ông lập tức gọi viện trưởng cho tôi !”. Nam Tô Mị gằn giọng , gương mặt đầy sự buồn bã .

Vị bác sĩ biết thân thế của Nam Tô Mị nên không hề chậm trễ , rời khỏi phòng gọi điện thoại .

Đường Thế Miêu nhìn Nam Tô Mị mới mấy tiếng trước còn mỉm cười thì bây giờ là hình ảnh hoàn toàn đối lập , khuôn mặt anh lạnh lùng , ánh mắt cũng sâu không thấy đáy , cả người toát lên vẻ bi thương , trông vô cùng lạnh lẽo .

Thấy anh như vậy , Đường Thế Miêu cũng không vui vẻ là bao , cô đưa tay mình vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh , nhẹ giọng an ủi :” Anh đừng lo lắng , chuyện này tôi nhất định sẽ giúp anh tra ra hung thủ .”

Anh nghe thế cũng không có phản ứng gì chỉ ngồi đờ ra như pho tượng , Đường Thế Miêu nhìn thế mà thở dài , cô đứng dậy bước ra khỏi phòng , sờ soạn trong chiếc túi lấy ra chiếc điện thoại , cô bấm một dãy số sau đó gọi đến cho người kia , bên đầu dây kia là giọng một người đàn ông :” Đường tiểu thư , cô gọi tôi có chuyện gì ?”.

” Tham mưu Mạc , tôi có thể nhờ anh một việc được không ?”. Đường Thế Miêu nhẹ giọng nói .

Mạc Viễn đang huấn luyện một nhóm binh lính mới , nghe Đường Thế Miêu nói vậy , anh phất tay với người bên cạnh rồi xoay lưng , vừa đi vừa nói :” Cô có thể nói rằng cô đã xảy ra chuyện gì không ?”.

Đường Thế Miêu nhìn ngó xung quanh một lúc sau đó hạ giọng nói vào loa điện thoại :” Một người bạn của tôi vừa mất cha , khi tôi đến bệnh viện cùng anh ấy thì bác sĩ nói rằng ông ấy chết là do có người động tay rút ống thở của ông ấy .”

Nghe vậy , Mạc Viễn nhướn mày, suy nghĩ một lúc :” Được rồi Đường tiểu thư , việc này tôi sẽ điều tra rõ ràng , cô hãy nhắn tin cho tôi về thông tin của bệnh viện kia , tôi sẽ phái người đến điều tra .”

” Cảm ơn anh , tham mưu Mạc .” Đường Thế Miêu mỉm cười dịu dàng sau đó cúp máy .

Bình thường , ngoài Mạc Viễn ra cô không liên lạc với ai khác trong quân đội , những lúc khó khăn nhất thì người cô nghĩ đến đầu tiên vẫn là Mạc Viễn .

Mạc Viễn là người trong quân đội nhiều năm , trước đây người rèn luyện cho Đường Thế Miêu là anh , đến tận bây giờ cô vẫn rất yêu quý anh và thi thoảng vẫn hay liên lạc , nhiều rắc rối cô từng gây ra cũng là Mạc Viễn dọn dẹp cho cô , cô đã luôn ỷ lại vào anh khá nhiều .

Bây giờ có chuyện của Nam Tô Mị , ngoài liên lạc với Mạc Viễn ra thì Đường Thế Miêu cũng không còn lựa chọn nào khác , cô thở dài sau đó bước vào phòng ngồi xuống cạnh Nam Tô Mị .

Một lúc lâu sau khi ngồi đợi thì vị bác sĩ kia dẫn theo một người đàn ông trẻ đi vào phòng , vị bác sĩ giới thiệu :” Đây là viện trưởng Từ của chúng tôi , tôi đã kể sơ qua trường hợp của hai người cho ngài ấy .”

Từ Bạch Đường gật đầu một cái , ánh mắt liếc qua Nam Tô Mị đang cứng nhắc ngồi .

Khi nãy nhận được cuộc gọi của cấp dưới anh liền biết chuyện này không đơn giản nên liền nhanh chóng chạy xuống khoa này , bệnh viện anh có danh tiếng rất tốt , việc có người động thủ trong bệnh viện anh sẽ mang tới cho bệnh viện những danh tiếng xấu . Nghĩ tới đây , Từ Bạch Đường dĩ nhiên không thể nào không phối hợp với cảnh sát làm rõ việc này .

Đã có sự đồng ý của viện trưởng , Đường Thế Miêu đảo mắt nhìn Nam Tô Mị , cảm xúc của anh giống như bị tê liệt , cho từ lúc ổn định lại thì anh chỉ ngồi yên một chỗ không động đậy , cô thấy vậy thì chỉ thở dài , cùng Từ Bạch Đường và vị bác sĩ kia ra khỏi phòng báo cảnh sát .

Người nhà họ Từ cũng không hề đơn giản vậy nên khi Từ Bạch Đường nói có việc xảy ra ở bệnh viện anh thì lập tức cả một đội cảnh sát nhanh chóng đến điều tra .

Một viên cảnh sát trưởng nhìn từ Từ Bạch Đường , ông cung kính đưa tay chào anh :” Từ thiếu ! Chuyện này chúng tôi nhận định sẽ điều tra rõ ràng , không làm mất danh tiếng bệnh viện của ngài .”

Đường Thế Miêu vốn ít giao du giới thượng lưu , hơn nữa cô cũng không có liên quan gì tới giới kinh doanh nên dĩ nhiên không biết nhà họ Từ , cô chỉ đơn giản nghĩ viện trưởng này chắc rất giàu có nên người ta mới cung kính như thế .

Cảnh sát không chậm trễ việc , lập tức lao đầu vào kiểm tra từng ngõ ngách , mỗi viên cảnh sát đều cầm một quyển sổ ghi chép trong tay . Một viên cảnh sát nhìn dưới nền nhà , bàn tay anh đeo găng tay trắng quệt một vết xuống dưới nền sàn sau đó híp mắt nhìn :” Thấy rồi !”. Viên cảnh sát trẻ đột nhiên kêu lên .

Những vị cảnh sát khác nghe vậy thì lập tức đến bên viên cảnh sát kia , anh cảnh sát đứng dậy báo cáo :” Cảnh sát trưởng , đã tìm ra dấu chân của hung thủ.”

Cảnh sát trưởng nghe vậy gật gù :” Lập tức ghi chép lại và kiểm tra căn phòng thêm lần nữa .”

Cả đội nghe vậy thì tuân chỉ , Đường Thế Miêu nhìn tác phong của đội này , thở một hơi nhẽ nhõm , cũng may vụ án này không quá khó nên mới tiến triển được nhanh như vậy .

Cô âm thầm trở về lại văn phòng của vị bác sĩ , Nam Tô Mị đang ngồi chờ ở đó , lúc cô mở cửa , ánh mắt anh vẫn lãnh đạm nhìn vào khoảng không , lông mày Đường Thế Miêu cau lại :” Đã có tiến triển rồi .”

Lúc này Nam Tô Mị có chút phản ứng ứng , lông mày anh khẽ động đậy , Đường Thế Miêu định tiếp tục nói thì chuông điện thoại reo lên , cô nhìn dãy số lạ thì bắt máy :” Alo ?”.

” Đường tiểu thư ! Tôi theo lệnh của tham mưu Mạc tới điều tra vụ việc của cô .” Bên đầu dây là giọng nói của chàng trai trẻ .

Cô nghe vậy thì hơi sửng sốt sau đó mở cửa đi ra khỏi phòng :” Anh đang ở đâu ? Tôi xuống đón anh .”

Anh binh sĩ nghe vậy thì hơi bối rối :” Không cần đâu , tôi có thể tự lên .”

Đường Thế Miêu thoáng nhìn những viên cảnh sát đang nỗ lực điều tra , thở dài một hơi :” Vậy anh tự lên nhé , thông tin chắc anh cũng biết rồi .”

Anh binh sĩ nghe vậy thì đồng ý , hai người cúp máy chưa đầy hai phút thì Đường Thế Miêu đã thấy một chàng trai trẻ tuấn tú đi về phía mình , trêи người anh vẫn đang mặc quân phục , cô liếc nhìn quân hàm trêи vai chàng trai sau đó bất ngờ nhưng cũng không nói gì .

” Đường tiểu thư , tôi là Nghiêm Hoài , theo lệnh tham mưu Mạc tới giúp đỡ cô .” Nghiêm Hoài có vẻ ngoài khá đẹp trai , quân hàm của anh cũng khá cao nhưng tính cách vô cùng nhã nhặn , cả hơi thở đều toát lên mùi nam tính thời gian .

Đường Thế Miêu cúi đầu :” Cảm ơn anh thượng tá Nghiêm , thật sự là làm phiền anh rồi .” Đầu tiên cô cứ nghĩ rằng Mạc Viễn sẽ chỉ cử mấy cậu nhóc mới vào quân đội đến xem hộ cô thôi , ai ngờ lại đi cử cả thượng tá tới đây ?

Nghe cô nói thế , Nghiêm Hoài nhướn mày lắc đầu :” Không phiền , lúc tôi ra khỏi quân khu đã xin phép rồi , không phiền chút nào .”

Biết anh đùa để mình đỡ căng thẳng , Đường Thế Miêu cũng thả lỏng hơn , cô cùng Nghiêm Hoài đi tới trước phòng nơi xảy ra án mạng .

Viên cảnh sát đang làm việc , thấy Nghiêm Hoài thì tưởng anh tới đây để đùa liền chặn anh lại :” Xin lỗi , ở đây không phân sự miễn vào .”

Khuôn mặt Nghiêm Hoài trở nên nghiêm nghị , viên cảnh sát thấy thế hơi nhíu mày . Nghiêm Hoài không để tâm , lấy từ trong túi áo ra thẻ sĩ quan .

Cảnh sát cầm lấy thẻ sĩ quan của anh quan sát một lúc , lúc đọc đến cấp bậc thì cậu ta liền ríu rít xin lỗi :” Xin lỗi thượng tá Nghiêm , tôi thực sự không cố ý ngăn ngài .”

Nghiêm Hoài cầm lấy lại thẻ sĩ quan từ tay cậu cảnh sát , anh không trách cậu ta mà chỉ nói :” Không đâu , cậu làm vậy là đúng .” Ít ra cậu ta cũng biết ngăn anh lại, hiện trường trắng đen lẫn lộn , nếu có người ngoài vào sẽ rắc rối .

Từ Bạch Đường nhìn Nghiêm Hoài thân cao lớn bước vào , ánh mắt liền quay nhìn Đường Thế Miêu , gia thế của cô khẳng định là không thể đùa , mấy ai có thể gọi người cấp cao trong quân đội đến đây làm việc trực tiếp .

Sau khi xem xét căn phòng một lúc thì Nghiêm Hoài tháo bỏ găng tay lắc đầu với Đường Thế Miêu .

Cô thấy vậy thì hơi thấy vọng , ngoài những dấu chân trong căn phòng thì chả lẽ lại không có gì khác ?

” Đường tiểu thư , chúng ta vẫn còn cách khác .” Nghiêm Hoài không thay đổi sắc mặt mà nói .

Anh quay nhìn Từ Bạch Đường , gương mặt nghiêm nghị không có ý cười :” Tôi cần kiểm tra camera quanh đây , dựa theo dấu chân thì là của một người đàn ông trẻ tuổi , chân cỡ 42 , cao khoảng mét bảy .”

Từ Bạch Đường cũng phối hợp với Nghiêm Hoài , gật đầu cho anh kiểm tra camera .

Hai người đi tới phòng an ninh của bệnh viện , người trong phòng đang ngủ say , Từ Bạch Đường nhìn thấy vậy thì đen mặt , anh đưa tay lay nhẹ người đàn ông nhưng người đàn ông cũng không tỉnh .

Ba người nhìn nhau , Nghiêm Hoài bước lên kiểm tra mạch , thì mạch vẫn còn đập , người này vẫn còn sống nhưng lại không biết là đang ngủ gật hay đã bị hôn mê rồi .

Đường Thế Miêu cắn nhẹ môi dưới , vén cổ áo của người đàn ông xuống , Từ Bạch Đường thấy vậy thì liền ngạc nhiên lên tiếng :” Vết kim tiêm !”.

Nói xong anh liền nhanh chóng tới bên cạnh Đường Thế Miêu quan sát , cô nhìn Từ Bạch Đường , ánh mắt chờ đợi , anh thấy vậy liền gật đầu :” Người này bị tiêm thuốc mê rồi “, mà thuốc mê loại tiêm thì khẳng định không phải loại nhẹ nhàng gì.

Nghiêm Hoài vẫn luôn giữ bình tĩnh , điều này chứng tỏ hung thủ cũng khá tỉ mỉ , anh nhìn lên những chiếc màn hình nhỏ hiện từng hành động của những người trong bệnh viện qua camera rồi đưa tay bấm bàn phím , lập tức tất cả các màn hình đều hiện ra cùng một hình ảnh , là hình ảnh trước phòng bệnh của Nam Triệu vào buổi sáng .

Buổi sáng trước cửa phòng bệnh rất vắng vẻ , tới tám giờ mới có vị bác sĩ đến kiểm tra nhưng ông chỉ đứng ở ngoài nhìn vào vài giây sau đó nhẹ nhàng đóng cửa rời đi .

Trong lúc này cả ba người đều nhìn tiếp những cảnh diễn ra tiếp theo nhưng lại chẳng có gì xảy ra cho đến lúc mười hai giờ thì vị bác sĩ kia vào kiểm tra sau đó ông nhanh chóng đi ra khỏi phòng , một lát sau những y tá đều có mặt trong phòng , họ kiểm tra một lát thì đi ra khỏi phòng , lúc đó cũng đồng thời đẩy xác của Nam Triệu ra khỏi phòng .

Ngoài hai lần vị bác sĩ kia tới và đi thì không hề có việc gì xảy ra , sắc mặt của Đường Thế Miêu đen không thể nào đen hơn . Giống như hung thủ là có nhưng đang đùa giỡn bọn họ vậy .

Nghiêm Hoài không phải chuyên về kĩ thuật nên anh phải gọi thêm người trong quân đội đến , Đường Thế Miêu thấy thế thì sị mặt buồn bã :” Thượng tá Nghiêm , như thế này thật sự là quá làm phiền anh !”. Cô thực sự cảm thấy bản thân mình hơi đáng trách , không những lôi một mà còn tận hai người vào việc này .

” Không đâu Đường tiểu thư , cô cứ yên tâm , tham mưu Mạc đã nói giúp thì phải giúp đến cùng , chúng tôi đều không phiền .” Nói xong anh liền bấm điện thoại gọi điện.

***

Sáng hôm nay, Lục Kiên Triết dậy rất sớm , ở Thâm Quyến là quê hương anh nhưng cũng là nỗi đau trong lòng anh , anh đêm hôm qua không về Lục gia mà ở trong khách sạn nghỉ ngơi , anh cảm thấy anh đã nợ bác mình rất nhiều .

Lục Kiên Triết thay bộ tây trang thành một chiếc áo sơ mi phối với áo len và khoác một chiếc áo dạ bên ngoài , thời tiết Thâm Quyến thất thường , hay có những lúc nóng lúc lạnh , anh mỉm cười nhìn bầu trời sau đó lái chiếc xe Jeep quân đội rời khỏi khách sạn .

Đến một nghĩa trang cao cấp , Lục Kiên Triết cảm thấy lòng mình trùng xuống , anh bước xuống xe , trưng bộ mặt lạnh lùng nhìn xung quanh .

Người trông coi ở đây nhìn anh thì chỉ cúi đầu chào không nói câu gì , Lục Kiên Triết tháng nào cũng đến đây nên ông cũng biết và nhớ mặt anh .

Đến trước một ngôi mộ , trêи ngôi mộ ghi tên Vương Vũ Nghiên , phần đá mộ rất sạch sẽ , giống như thường xuyên có người lau chùi cho , Lục Kiên Triết đưa tay xoa lấy dòng chữ trêи mộ mỉm cười :” Mẹ , con đến rồi .”

Không biết là trùng hợp hay là thế nào , khi anh vừa nói dứt lời thì một cơn gió mạnh bay tới , ngang qua qua anh rồi biến mất .

Lục Kiên Triết nhướn mày cười :” Mẹ đang trách con đến thăm mẹ không có quà phải không ? Con xin lỗi , đợt này con về để mừng sinh nhật bác nên tiện thể ghé qua thăm mẹ . Mẹ đừng trách con nhé.”

Một chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống bên vai Lục Kiên Triết , anh không phủi chiếc lá mà vẫn nhìn vào mộ mẹ , ánh mắt âm trầm :” Mẹ à , trước đây cha đã bỏ rơi mẹ con mình từ sớm , từ nhỏ con đã luôn cố gắng học tập vì mẹ , mỗi lần mẹ nói cảm ơn con thì con đều thấy rất vui vẻ . Con cứ nghĩ chỉ cần con cứ xuất sắc như vậy thì mẹ sẽ luôn ở cạnh con .”

Lục Kiên Triết ngừng lại một chút , đáy lòng anh đầy xót xa :” Mẹ phải nói con nên như thế nào đây ? Trước đây mẹ nói mẹ đợi cháu mẹ ra đời , chứng kiến cháu mẹ lớn thì mới rời đi , tại sao mẹ lại bỏ con ? Mẹ đúng là không giữ lời ! Y như cha con , con chưa nói bao giờ phải không ? Cha mẹ đúng là vợ chồng , không giữ lời giống nhau y như đúc .”

Trêи bia mộ , người phụ nữ vẫn mỉm cười toả nắng , khuôn mặt già nua do nếp nhăn cũng không thể làm bà trở nên xấu xí, bà có một đôi mắt sáng như sao và khuôn miệng mỉm cười chói loá , bà là Vương Vũ Nghiên , là mẹ của Lục Kiên Triết .

Bên cạnh mộ bà là mộ của một người đàn ông mặc quân phục phẳng phiu , trước ngực còn có nhiêu quân chương , khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại hiền dịu , trêи mộ ghi tên ‘ Lục Hồng Nam ‘.

Lục Kiên Triết nhìn mộ bố mẹ , anh cúi đầu một cái sau đó đứng chào tư thế quân đội :” Cha mẹ ,con đi đây .”

Dứt lời anh liền mỉm cười , quyến luyến rời khỏi nghĩa trang .

Có ba ngày nghỉ phép ở Thâm Quyến , Lục Kiên Triết lái chiếc xe quân đội về khách sạn ngủ lại một giấc nữa .

Đến trưa lúc tỉnh giấc thì anh thấy đói nên liền gọi đồ của khách sạn , rất nhanh sau đó một cô gái phục vụ liền mang đồ ăn lên , cô ta nhìn Lục Kiên Triết với vẻ mặt thèm khát không che giấu.

Dĩ nhiên là anh phát hiện nhưng không để tâm vào lòng , nhận được đồ ăn anh liền xoay người đóng cửa không do dự .

Lục Kiên Triết vừa ăn mì , vừa ngồi nhìn bầu trời Thâm Quyến , trong lòng lục bục một tiếng , đáy mắt đột nhiên sâu thẳm .

Ăn xong bữa Lục Kiên Triết quyết định rời khỏi khách sạn , đánh xe đi .

Đi được hơn ba mươi phút , chiếc xe đánh lái vào một con đường nhiều cây cối , phải mất thêm mười lăm phút nữa , Lục Kiên Triết mới dừng xe lại .

Nơi đây bầu trời âm u , nhìn thế nào cũng không thấy sáng như trong thành phố , chiếc cổng sắt với những gai nhọn như đang đe doạ những người tới đây .

Lục Kiên Triết nhìn nơi này , con người toát lên vẻ trầm lặng , anh bước vào cổng nơi dành cho người tới thăm , một bảo vệ ló mặt ra nhìn anh , sau đó hỏi :” Đến thăm ai ?”.

” Có người đón tôi .” Lục Kiên Triết lạnh lùng nhả từng câu chữ , dứt khoát bước vào , bảo vệ thấy thế thì chẳng thèm ngăn cản , dù sao ông ta cũng không ngăn được anh .

Khi đi vào toà nhà có sơn màu xám trước mặt , một vị bác sĩ trẻ thấy anh liền cúi đầu :” Ngài Lục .”

Lục Kiên Triết gật đầu , ánh mắt nhìn vị bác sĩ không thay đổi :” Đưa tôi đi gặp bọn họ .”

Người bác sĩ nghe vậy , dường như hiểu anh nói gì liền gật đầu lia lia , đưa tay làm động tác mời :” Ngài Lục , xin mời .”

Anh nghe vậy thì đi theo vị bác sĩ , qua bao nhiêu căn phòng với cánh cửa sắt thì cũng đã đến nơi .

Ở nơi đây chỉ có đúng một chiếc đèn , bên trong phòng được khoá kín , có thể nhìn được từ ngoài vào trong qua tấm kính bên ngoài , Lục Kiên Triết khoanh tay , ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn đám người ở bên trong .

Bên trong là một người đàn ông và một cậu con trai gầy gò với một người đàn bà to béo , người thì nhìn giống xác sống còn người thì trông có vẻ rất khoẻ mạnh , chỉ duy nhất có một điều là bọn họ cứ nhìn nhau sau đó tự cười , nụ cười vang lên một cách điên cuồng , sau đó người đàn ông cầm chiếc cốc thuỷ tinh trêи bàn ném vào người phụ nữ .

Ả phụ nữ thấy vậy liền đứng lên mở miệng ra , hình như đang hét , sau đó là một trận hỗn chiến điên loạn .

Lục Kiên Triết nhìn thấy cảnh này , khoé môi nhấc lên nhẹ nhàng , trong câu lướt qua một câu ‘ gieo nhân nào gặp quả đấy ‘, quả nhiên là phù hợp trong trường hợp này .

Những người kia vẫn điên cuồng cấu xé nhau thì người con trai nằm đất vừa bị đánh liền đứng dậy lao thẳng vào hai người đang ném đồ đạc tứ tung mà ra sức đánh vào hai người họ , người đàn bà và đàn ông liền co rúm ôm đầu sợ sệt ngồi một góc , chàng trai nhìn thấy thế , ngửa cổ cười .

Vị bác sĩ nhìn vậy thì liếc mắt nhìn Lục Kiên Triết , đôi mắt người đàn ông này không chút gợi sóng giống như đang xem kịch hay chứ không phải là một màn đánh nhau .

” Bọn họ vẫn luôn như vậy à ?”. Lục Kiên Triết trầm giọng hỏi , trong lòng đã sớm có đáp án .

Bác sĩ trẻ giật mình :” À vâng , bọn họ quanh năm suốt tháng vẫn luôn tự đánh nhau , nhất là người con trai , đánh bố mẹ không hề nương tay .”

Phải , ở đây không phải là nơi bình thường , nơi này là trại giam dành cho những bệnh nhân tâm thần . Đây là một nơi không hẳn là cách biệt thành phố , nhưng rất khó tìm , xung quanh đều là cây , lối vào ở nơi này có nhiều ngã rẽ , nên mà là người mù đường thì chỉ có vào chứ không có ra .

Trại giam này nằm ở sau những tán lá xum xuê nhất , suốt năm luôn âm u một màu đen .

Đây cũng là nơi mà Lục Kiên Triết giao đám người đã hại chết mẹ tống vào đây , dĩ nhiên ở đây đã là trại giam thì không có chút đãi ngộ tốt đẹp nào cả , Lục Kiên Triết là quân nhân nên dĩ nhiên không hề biết có nơi này . Công sức này phải nói đến Lục Cửu Ân .

Quả nhiên là chỉ mất mấy tháng vào trong này , những người điên kia không hề có dấu hiệu tốt lên mà chỉ có dấu hiệu bệnh điên ngày càng tệ , những bác sĩ ở đây ngoài nhiệm vụ cung cấp thức ăn và thuốc an thần lúc họ định giết nhau thì không có gì khác .

Đúng là ra tay không hề thương tiếc , họ để cho những người điên tự đánh nhau đến chết đi sống lại nhưng sau đó lại giả vờ làm người tốt ngăn những tù nhân điên đó lại .

Lục Kiên Triết chưa bao giờ đến thăm những người đã hại mẹ , chỉ là đã trôi qua 3 năm , anh muốn xem những kẻ này bộ dạng thế nào .

Anh là quân nhân , quân nhân là phải dứt khoát , nói có là có , không là không , nếu anh thương bọn họ thì ai đền lại mạng cho mẹ anh ?

Anh là quân nhân , nhưng anh không phải là người có lòng nhân hậu , từ bi , anh cũng là một người con , mà con mất mẹ là một ám ảnh không buông xuống được .

Anh đã nghĩ rất nhiều , vô cùng nhiều từ ‘ lẽ ra ‘ mẹ anh vẫn còn đang sống , sống tốt và ở nhà đợi anh từ quân đội trở về .

Nhưng cái lẽ ra đấy đã không tồn tại , chết là chết , người chết không sống lại được .

Lục Kiên Triết vững vàng bước đi , để lại một câu :” Tuỳ ý các người làm , sống thêm hai ba năm nữa cũng được .”

Vị bác sĩ ngơ ngác nhìn anh bước đi , từng bước chân uy nghiêm nhưng cô đơn trải dài trong hành lang , hành lang yên tĩnh vang lên tiếp bước đi của đôi giày da đắt tiền chạm vào mặt đất đầy tĩnh mịch .

Ra đến cổng của trại tâm thần , Lục Kiên Triết nhíu mày , không

biết nên đi đâu tiếp thì điện thoại vang lên hồi chuông , anh liếc cái tên đã lưu sẵn trong danh bạ , ấn nút nghe :” Nghiêm Hoài .”

” Lục Kiên Triết , tôi có thế nhờ anh một việc được không ?”. Nghiêm Hoài chậm rãi hỏi , dù sao hai người cũng từng là bạn , còn từng cùng một đơn vị , anh nghĩ Lục Kiên Triết sẽ giúp .

Lông mày của Lục Kiên Triết nhướng lên , anh mở cửa xe , vừa lái xe vừa mở loa ngoài nói chuyện :” Nói đi .”

” Chuyện là , tham mưu Mạc có nhờ tôi giúp người ta xem qua hiện trường một vụ án , có một đoạn camera ở đây , chúng tôi đã xem qua và nghi ngờ có người động tay .”

” Cậu rảnh rỗi quá nhỉ ?”. Lục Kiên Triết vừa nghi vấn vừa khẳng định , ai đời quân nhân lại lo chuyện bao đồng như vậy ?

Nghiêm Hoài nghe thế thì méo miệng , nghiêm túc nói :” Cậu nói chuyện đàng hoàng chút , tôi thực sự cần cậu giúp .”

Nói về kĩ thuật , Nghiêm Hoài có biết chút ít nhưng cũng không thạo cho lắm mà trước đây anh thấy có thể moi được rất nhiều thông tin từ Lục Kiên Triết nên anh nghĩ anh ấy cũng là người giỏi kĩ thuật .

Việc này tại sao lại nói thế , trước kia bên mạng lưới của quân đội bị đột nhập trái phép , Lục Kiên Triết vào phòng kĩ thuật , một mình làm gì đó mà chỉ vài phút sau máy tính đã trở lại bình thường nên từ đó Nghiêm Hoài mới nghĩ anh ấy rất giỏi kĩ thuật .

” Tôi biết rồi .” Lục Kiên Triết suy nghĩ một lúc rồi nói :” Cậu đang ở đâu ?”.

Nghiêm Hạo nói địa chỉ của mình , Lục Kiên Triết nghe xong liền cúp máy rồi gọi một cuộc điện thoại cho Lục Cửu Ân .

Thấy anh họ gọi , cô cũng nhanh chóng bắt máy :” Anh họ ?”.

” Ân , anh có việc cần nhờ em giúp .” Lục Kiên Triết nói rất nghiêm túc .

Nghe anh nói vậy , lông mày cô hơi nhướng lên :” Được thôi anh họ , anh qua đón em đi , đến rồi giải thích sau .”Cô không thích bàn chuyện qua điện thoại .

Lục Kiên Triết nghe thế thì ừ một tiếng , sau đó cúp máy .

Gần một tiếng sau , Lục Kiên Triết mới có mặt ở Hắc gia , Lục Cửu Ân mặc một chiếc váy màu xanh lam đơn điệu , trêи ngực cài một bông hoa màu trắng , cô phối thêm một chiếc áo khoác màu trắng , mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa .

Thấy anh họ đến nên Lục Cửu Ân cũng không lề mề , nhanh chóng ngồi lên xe .

Lục Kiên Triết vừa lái xe vừa thuật lại lời của Nghiêm Hoài , Lục Cửu Ân nghe thế , khoé miệng hơi cong lên :” Không vấn đề gì , việc này vô cùng dễ ,cứ để em xem tình hình đã .”

Nghiêm Hoài đã ngồi đợi Lục Kiên Triết một tiếng đồng hồ , Đường Thế Miêu thấy hơi sốt ruột , lông mày hơi cau lại :” Thượng tá Nghiêm , tôi biết nói thế này hơi bất lịch sự nhưng bạn anh có thực sự tới không ?”. Cô biết giờ này chắc Nam Tô Mị cũng đang lo lắng lắm rồi .

Nghiêm Hoài biết Lục Kiên Triết từ lâu nên anh biết tính anh ấy , Lục Kiên Triết là người đã nhận lời sẽ giữ lời .

Cũng may mắn , Nghiêm Hoài chưa kịp nói thêm câu nào thì cánh cửa phòng đã được mở ra .

Lục Kiên Triết vững vàng đứng ở đó , đôi mắt sâu thẳm , dáng người cao ráo , dù có mặc thường phục thì hơi thở vẫn toát lên khí chất tôn nghiêm thường có .

Thấy anh đến , Nghiêm Hoài liền mừng rỡ , liếc sang bên cạnh thì thấy một cô gái có gương mặt trẻ con vô cùng xinh đẹp đang nở một nụ cười tinh nghịch .

Những người trong phòng đều sững người nhìn Lục Kiên Triết và Lục Cửu Ân , ngay cả Từ Bạch Đường cũng vẫn ngồi ở đây cũng phải nhướn mày .

Đường Thế Miêu cảm nhận được khí chất của Lục Kiên Triết , cô liền biết , đây chắc chắn là bạn của Nghiêm Hoài .

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.