Chương 3: Cơ trưởng , vịt quay Bắc Kinh
Hắc Kình Hạo vung tay , tất cả nhân viên đều đồng loạt đứng lên ra ngoài , ôi ôi , nhịn không được nữa nên đi giải quyết rồi đây , mong nhà vệ sinh ở công ty đầy đủ , chứ thử nghĩ đến việc nhà vệ sinh thiếu thốn xem , thật không thể nghĩ được sẽ đau khổ đến thế nào .
Lục Cửu Ân toát mồ hôi lạnh , cúi mặt nhìn mũi chân mình , có thể nào anh ấy sẽ nhận ra hay không ? Nếu nhận ra thì sao ? 36 kế chuồn là thượng sách , không cần phải nói nhiều .
Rối loạn giữa chính suy nghĩ của bản thân , cô cũng không để ý rằng Hắc Kình Hạo đã đứng đến trước mặt mình , từ từ nâng cằm cô lên . Mắt đối mặt !
Ở khoảng cách gần như thế này , Lục Cửu Ân như có thể thấy được hàng lông mi dài cùng lông mày rậm vô cùng quyến rũ của anh , bàn tay vô cùng ngứa ngáy khó chịu muốn đưa lên vuốt một cái . Nhưng tất nhiên là không dám.
Hắc Kình Hạo nhướn mày , nhìn Lục Cửu Ân một cái rất sâu , cô gái này rất quen nhưng chưa biết là đã từng gặp ở đâu , cô không xấu mà ngược lại còn rất xinh đẹp , lông mi dài cong vút lên tạo cảm giác đôi mắt màu hổ phách rất sống động , sống mũi cao cũng cánh mũi gọn gàng nhỏ nhắn thẳng tắp xuống nhân trung xinh đẹp , bờ môi mỏng có thoa một lớp son bóng có màu , là vị đào rất thơm , miệng cô thi thoảng còn mím mím nhẹ rất dễ thương . Quả là tiên nữ giáng trần , chỉ là cái đẹp này hình như hơi quen mắt ?
Trong lúc Hắc Kình Hạo còn đang đắm đuối nhìn mình , Lục Cửu Ân lại chả thể thoát khỏi anh , trái tim cứ thế đập thình thịch , tự nhiên thấy tim mình đập càng mạnh thì càng to , đến nỗi tiếng tim này cô cũng có thể nghe thấy nhất là trong không gian yên tĩnh như thế này …
” Tổng giám đốc .” Lục Cửu Ân mạnh dạn gọi một tiếng , thà làm như vậy còn hơn đứng bất động ở đây không làm được gì .
Hắc Kình Hạo nhướn mày buông cô ra , quay trở lại ghế ngồi của mình , anh cầm hồ sơ của Lục Cửu Ân lên nhìn một lượt .
Con mẹ nó ! Ai xem cũng được nhưng có cần chỉ tổng giám đốc phải xem không ? Trời ơi , cô còn ghi linh tinh vớ vẩn ở đấy nữa !
” Cái đó , tổng giám đốc , tôi có thể ra ngoài không ?” Làm ơn , cô muốn hít thở không khí trong lành !
” Lục ?” Hắc Kình Hạo trầm lặng lúc này mới lên tiếng gọi một câu , Lục Cửu Ân lại giật mình đổ mồ hôi hột , có phải hay không ? Bị phát hiện rồi ?
Biết người biết ta , Lục Cửu Ân nở một nủ cười rõ giả tạo nói :”Vâng , là họ của tôi .” Là họ của tôi , có vấn đề gì sao ?
Không có vấn đề gì , Hắc Kình Hạo không cười , nhìn lên Lục Cửu Ân , quan sát một lần nữa , mái tóc đuôi ngựa buộc cao nhìn rất chín chắn , thêm nguỵ trang bộ đồ công sở kín đáo , nhưng ở phía dưới lại là đôi giày converse mới tinh mới phát hành . Anh đoán không sai phải không ?
Từng nghe Lục Từ Nhiên gọi em gái cậu ta là Cửu nhi chắc là trong Cửu Ân còn về vẻ ngoài sao lại quen mắt như vậy thì anh cũng đã biết vì sao rồi . Em gái xinh đẹp đứng trước mặt đấy lại giống như bản sao của Lục Từ Nhiên về bốn năm trước , nhìn rất ngây ngô , hai anh em nhà này không khác nhau là bao . Chỉ là có vẻ , cô em gái này ngốc nghếch chưa biết chuyện gì thì phải ?
” Lục Cửu Ân , tôi nhìn cô rất quen mắt … ” Hắc Kình Hạo nói được một nửa thì dừng lại , sau đó xé tờ hồ sơ của cô quăng xuống đất , vừa nói vừa đứng lên :”Tôi quyết định tuyển cô làm trợ lý riêng của tôi .”
Nhìn rất quen mắt nên đặc biệt tuyển làm trợ lý riêng ? Việc này so với dự định ban đầu của Lục Cửu Ân còn bội thu hơn gấp vạn lần .
Chưa kịp mừng rỡ , Hắc Kình Hạo lại tiếp lời :” Đi làm việc , ngay bây giờ .”
Lục Cửu Ân nghe vậy há hốc mồm hỏi lại :” Bây giờ ? “
” Ừ bây giờ .” Hắc Kình Hạo tiến lên mấy bước về cửa , mở cảnh cửa ra cứ để cho Lục Cửu Ân đang đứng ngây ngốc ở kia , cuối cùng không nhịn được lại văng ra hai chữ :” Ngậm miệng lại , xấu quá !” Nói xong anh liền bước ra ngoài không quay đầu lại một cái .
Người đàn ông bá đạo như Hắc Kình Hạo thì đây chắc là lần đầu tiên mà Lục Cửu Ân được gặp . Trêи đời này , có 3 người đàn ông mà Lục Cửu Ân gặp nhưng lại khác hoàn toàn với Hắc Kình Hạo kia , người thứ nhất chính là anh trai cô , Lục Từ Nhiên , tính tình của Lục Từ Nhiên rất thoải mái không gượng ép , anh cũng là người rất dễ để nói chuyện và tâm sự , nói chung là một người rất ấm áp .
Người đàn ông thứ hai là Tống Dịch , ảnh đế mà cô mếm mộ yêu thương bấy lâu nay , cô với anh không phải là thân thiết gì cũng chỉ có thể nói quen biết qua loa do một lần đụng mặt ở công ty mà thôi .
Người đàn ông cuối cùng làm trái tim thiếu nữ của Lục Cửu Ân lay động , Hắc Kình Hạo , anh là một con người rất nam tính , đàn ông phong lưu , nhìn còn có chút bộ dạng quyến rũ cợt nhả , chắc chắn xung quanh anh không có ít phụ nữ nhưng cái bộ dạng lạnh lùng đó là sao ? Thi thoảng trong mắt anh lại có một tia lạnh lùng khó đoán làm người ta đoán già đoán non cũng không biết được anh đang suy nghĩ gì .
Ngày đầu tiên phỏng vấn cũng là ngày đầu tiên đi làm , Lục Cửu Ân từ bé đến lớn ăn xung mặc sướиɠ giờ lại như ô sin làm sai vặt cho Hắc Kình Hạo , cứ một tiếng ,anh lại gọi một cốc cà phê , mà cô pha đi pha lại lần nào cũng bị anh chê là ngọt , đã thế lần này quyết không cho đường !
Chán nản đi pha cà phê như lời sai bảo , Lục Cửu Ân nhận được một cuộc điện thoại , đáng lí ra mà nói giờ này sẽ không ai gọi điện cho cô . Nghi hoặc cầm điện thoại nhìn , ba chữ ” Lục Từ Nhiên ” liền đập vào mắt , người này thực sự rất biết cách gọi đúng lúc .
Trong tâm trí của Lục Cửu Ân , Lục Từ Nhiên là một người rất hiếm khi qua lại gọi điện cho cô , có thể nào trong nhà đã xảy ra việc ? Nghĩ như vậy cô liền bắt máy :”Anh hai ?”.
Bên đầu điện thoại kia rất im ắng , một lúc sau mới nghe tiếng Lục Từ Nhiên đáp lại :”Em đang ở đâu ?”.
” Anh về nhà rồi sao ?”. Lục Cửu Ân nghi hoặc hỏi lại , chả lẽ việc cô đi làm mới một ngày liền bại lộ , thật quá thất bại .
Nhưng Lục Cửu Ân không hề biết rằng khi cô nói cái câu kia ra thì Lục Từ Nhiên bên này ngồi trong phòng họp cũng liền giật mình , anh phất tay sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng họp , vừa đi vừa nhìn đồng hồ nói :” Ý em là sao ? Em trốn đi chơi phải không ?”. Lục Từ Nhiên chỉ hỏi như vậy nhưng trong đầu đã sớm có đáp án , điều này làm anh không khỏi có chút ngạc nhiên . Anh biết Lục Cửu Ân từ bé đã rất lười biếng , đi ra ngoài chơi phải rủ mỏi miệng mới chịu đi , lần này cô lại trực tiếp trốn ra ngoài , khẳng định là có vấn đề !
Lục Cửu Ân chỉ im lặng , tiếp tục công việc rót cà phê bên máy nhưng không cần thận lại rót quá mức làm cà phê bị đổ ra tay . Vừa giật mình vừa đau , Lục Cửu Ân rụt tay lại thì không cẩn thận làm đổ cà phê tung toé , cốc thuỷ tinh vỡ từng mảnh dưới sàn cùng với cà phê màu nâu , một chút cà phê văng lên áo làm bẩn một mảng . Cô nhẹ a lên một tiếng nhìn ngón tay sưng phồng của mình đau đớn sau đó lại nhìn đống lộn xộn mình gây ra .
Tiếng vỡ không bé làm cho Lục Từ Nhiên bên đầu dây cũng nghe được , anh cố gắng gọi to nhất có thể nhưng không có ai trả lời , cứ như vậy cúp máy trong lo lắng. Tiểu nha đầu này không biết lại có chuyện gì .
Mới lúc nãy , Hắc Kình Hạo ngồi trong phòng không may cũng nghe thấy tiếng đổ vỡ nên liền nhanh chóng bước ra xem đã có chuyện gì , ai ngờ đập vào mắt anh lại là một mảng lộn xộn do đại tiểu thư họ Lục kia gây ra , thực muốn mang cô đi đánh đòn .
Đỡ lấy Lục Cửu Ân đang giận dỗi , trong mắt Hắc Kình Hạo đầy lửa giận làm cô giật mình định mở miệng mắng chửi nhưng cuối cùng lại không dám chỉ biết cúi đầu sát lại vào lòng anh , Hắc Kình Hạo bây giờ đang bế cô , nhân lúc này phải dựa vào anh !
Lục Cửu Ân vòng tay qua cổ anh , ghé sát người mình vào anh hít lấy hương thơm trêи người kia , vừa nam tính vừa ấm áp . Con người Hắc Kình Hạo lạnh lùng là thế nhưng ở bên anh lại luôn có cảm giác an toàn mà ấm áp , mùi hương gỗ trầm đã nói lên hết điều này , trêи người anh có mùi nam tính tự nhiên kết hợp với hương gỗ trầm ấm áp làm cho người ta phải xao xuyến động tâm muốn lao vào lòng anh , một mùi hương an toàn .
Lại nói một mặt Hắc Kình Hạo lạnh lùng , nhưng chỉ là con hổ giấy , rõ ràng là rất quan tâm mọi việc , quan tâm mọi thứ xung quanh , nhưng lại vờ như không thấy mà âm thầm giúp đỡ, dạng người trong nóng ngoài lạnh kiểu này , làm sao có thể giận anh được chứ ?
Mà hơn nữa có thể nói , Lục Cửu Ân và Hắc Kình Hạo đây , đời này kiếp này đã bị buộc chặt phải ở chung một chỗ .
Lần đầu tiên , Lục Cửu Ân gặp Hắc Kình Hạo là vào đầu năm sơ trung, chỗ gặp cũng rất đặc biệt , nhưng lại rất tình cờ , ở một quán cà phê.Lúc đó , cô đi mua cà phê thì liền vội vã đi khỏi quán nhưng lại không trả tiền cho quán kia , chủ quán gọi lại ,cô liền cố gắng tìm chiếc ví nhưng không thấy , lại nhớ lại chính lời hôm qua mình nói với cha mẹ rằng không cần tiền tiêu vặt nên mới không mang đi , Lục Cửu Ân cắn răng không biết phải làm thế nào thì đã có một cậu thanh niên giúp cô trả tiền hộ , đó là một giọng nói cực kỳ đẹp đẽ vang lên : “Tôi giúp cô ấy trả tiền , xin đừng làm khó một cô gái .”
Lục Cửu Ân vẫn nhớ rõ thanh âm của ngày hôm đó , giọng nói trầm lại vô tình , mang theo một chút lạnh lùng , thực sự rất mê người , lúc đó cô có nhìn khuôn mặt của người kia một chút thì phát hiện anh ta có khuôn mặt rất điển trai mà dễ nhớ nên lúc anh ta rời đi rồi , Lục Cửu Ân vẫn ngơ ngác đứng đó nhìn anh ta đi , miệng chưa nói được một lời cảm ơn chân thành , lúc đó cô như muốn lục tung thành phố lên tìm anh nhưng kết quả lại không thấy .
Cứ đó đêm dài lắm mộng ôm tương tư một chàng trai mình không biết tên , đến khi lớn lên thêm chút nữa thì lại gặp Tống Dịch nên cô mới lưu luyến vì Tống Dịch có khuôn mặt khá giống người hôm đó . Nhưng cô biết Tống Dịch không phải là người của ngày đó vì lúc cô gặp Tống Dịch , anh đã 28 tuổi mà chàng trai hôm đó hình như vẫn còn đang học đại học , tai thì đeo tai nghe , cũng còn mang theo balo sau lưng , trêи tay cầm một quyển sách .
Mà thực sự đã thuộc về nhau thì duyên phận cũng đã định sẵn , một lần nữa sợi dây định mệnh gắn kết hai người lại với nhau , cùng nhau tiếp tục câu chuyện đang dang dở .
Hắc Kình Hạo đặt Lục Cửu Ân lên trêи ghế sô pha trong phòng , một chân quỳ xuống , giọng lạnh vang lên :”Thực sự làm việc không ra hồn , đưa tay tôi xem .”
Nghe theo lời anh , cô đưa tay cho anh xem , hai ngón trỏ và ngón giữa đã đều phồng rộp thành màu đỏ , Hắc Kình Hạo cầm lấy bàn tay cô , bàn tay anh lớn mà ấm áp hơn tay cô rất nhiều .
Hắc Kình Hạo nhìn một chút sau đó đứng lên đi về phía tủ lạnh trong phòng , lấy ra một túi đá , chườm lên cho Lục Cửu Ân , đá mát lạnh , chườm lên chỗ sưng rất thoải mái , không còn đau nữa mà thay vào đó lại có cảm giác thật khoan kɧօáϊ .
Anh vừa chườm còn vừa trách cô :” Không muốn làm việc nữa ? Hậu đậu đến mức này .” Mặc dù lời nói thật lạnh lùng nhưng Lục Cửu Ân vẫn cảm thấy rất vui vì anh còn chú ý đến mình . Thực vui vẻ biết bao !
Lục Cửu Ân tâm tư vui vẻ viết hết trêи mặt , miệng mỉm cười toe toét , cô chính là yêu anh từ cái nhìn đầu tiên , từ đầu đến chân anh đều yêu , thật sự yêu , lần này gặp anh thì nhất định sẽ không để anh chạy thoát .
Cầm lấy bàn tay to lớn của anh , cô cười thẳng thắn nói :” Hắc Kình Hạo , em thật sự thích anh !”.
Phải em thích anh không thiếu chỗ nào , cọng lông chân cũng thích .
Hắc Kình Hạo mặt thản nhiên cũng không hất tay chỉ lạnh lùng không nói gì , Lục Cửu Ân thấy vậy nhíu mày , chớp chớp đôi mắt to nói lại :” Em thích anh , anh không có ý kiến gì sao ?”.
” Không .” Hắc Kình Hạo sắc mặt không thay đổi , chỉ buông ra một chữ sau đó luồn tay mình khỏi tay cô , đứng dậy .
Thế là sao ? Lục Cửu Ân đờ người nhìn người đàn ông kia vẫn bình thản như việc cô tỏ tình vẫn chưa xảy ra , anh ấy làm sao lại có thể ác độc như vậy ? Anh từ chối thì còn biết đường làm anh ấy không từ chối , anh không từ chối thì đè ra thịt anh luôn ( Cửu Ân : Tôi không có cường bạo như thế !) .Nhưng anh đây lại im lặng một câu cũng không nói , thật làm cho người ta sốt ruột .
Ngồi đỡ đẫn như một cái xác không hồn , Lục Cửu Ân nhìn Hắc Kình Hạo từ nãy đến giờ chỉ có cắm mặt vào làm việc . Đến lúc anh đứng dậy cô cũng đứng dậy theo , nhìn bên ngoài trời đã vô cùng tối , bụng cô vô tình kêu lên ‘ ọt ọt ‘ mấy tiếng . Mấy âm thanh này cũng lọt vào tai Hắc Kình Hạo , anh xoay người nhìn cô gái đằng sau thấp hơn mình cả cái đầu hỏi :” Đói ?”.
Lục Cửu Ân xoa xoa bụng gật đầu , theo thói quen được ăn sung mặc sướиɠ , than thở đòi hỏi vài câu :” Hắc Kình Hạo , anh sẽ không nỡ để em chết đói chứ ? Em đói quá .” Vừa nói , cô vừa nhìn cái bụng phẳng lì của mình rồi lại ngước lên nhìn Hắc Kình Hạo với ánh mắt em – sắp – chết – đói , vô cùng đáng thương .
” Ừ .” Hắc Kình Hạo lại chỉ ừ một câu sau đó đem dắt tay Lục Cửu Ân đi , xuống dưới gara , Hắc Kình Hạo đem cô nhét vào chiếc Buggati sau đó chính mình mở cửa bước vào ghế lái .
Anh thực sự để cô mở mang tầm mắt , Lục Cửu Ân nhìn xung quanh sau đó nhìn sang người đàn ông đang tập trung lái xe bên cạnh không khỏi gật gật đầu :” Hoá ra cơ trưởng của chúng ta đi Bugatti ngầu như vậy ! Biển số xe cũng thực đặc biệt .” Lúc nãy trước khi bị nhét lên trêи xe , Lục Cửu Ân có nhìn quá biển số xe SA7777 vô cùng chói loá , dù đáng lẽ không có gì phải ngạc nhiên nhưng cô vẫn bị thu hút bởi chiếc xe này . Nhìn nó rất giống như một chàng trai đẹp trai quyến rũ vậy ~ Chưa kể tới giá của anh trai này cũng đến tiền vạn đó nha ~.
Từ đầu đến cuối trêи xe chỉ có tiếng nói của Lục Cửu Ân , nếu ai không nhìn thấy Hắc Kình Hạo còn tưởng cô đang độc thoại , cô nói cái gì mà từ lúc sinh ra cho tới thời kì trưởng thành của mình , nói từ hãng bỉm của mình cho tới hãng sữa tắm cho tới dầu gội , từ điện thoại đầu tiên được nhận cho tới điện thoại bây giờ . Còn kể cả những lần đi ăn vụng đồ ăn trong bếp bị mẹ mang ra mắng một trận , cô còn ngồi nói không sót một chữ nào lúc bị mắng , còn kể cả việc ngày xưa đi học cô từng làm nữ sinh đẹp nhất của giảng đường , hàng chục nam sinh theo đuổi nhưng không để vào mắt , sau đó còn kể cả mối tình đầu là Tống Dịch , tất nhiên là Hắc Kình Hạo đã bị vứt ra sau đầu , cô cũng mong anh còn nhớ cô nhưng không phải bây giờ .
Kể xong cũng tới nhà hàng , đây là một khu hoàng kim của Thâm Quyến , nơi đây tập trung thương hiệu tên tuổi lớn như Hermes , LV , Chanel , còn tập trung các khách sạn lớn , ở đây đương nhiên cũng không thể thiếu nhà hàng với những món ăn giá trêи trời .
Lục Cửu Ân tới đây rất nhiều lần nên nhìn thấy nơi này như nhìn thấy nhà , thấy Hắc Kình Hạo đỗ xe trước một quán sang trọng tên 4 mùa , cô lắc đầu , thở dài một hơi :” Hạo Hạo , đồ ăn ở đây rất đắt , tuy em bảo là đi ăn nhưng em cũng không có mang tiền , nếu có thể anh nên là người trả tiền đấy .”
Hắc Kình Hạo không nói , khoé miệng chỉ nâng nhẹ , mở cửa bước xuống xe , Lục Cửu Ân thấy vậy cũng nhanh chóng mở cửa nhảy xuống , bước vào bên trong nhà hàng . Nhân viên phục vụ tập tụ hết cả , tất cả đều cúi người đồng loạt chào một tiếng :” Hắc tổng , Lục tiểu thư .”
Lục Cửu Ân là khách quen của nhà hàng nên mọi người đều nhớ mặt cô , ngay cả cô cũng còn nhớ được tên mấy chị phục vụ nữa , thuận miệng cô còn hỏi :” Chị Hà , chị Vân có ở đây không ? Lâu rồi em không tới đây , cũng không gặp chị ấy , hôm nay chị ấy có ca không ?”.
Người phục vụ cúi người gật đầu sau đó còn thân thiết nói :” Tiểu Cửu , hôm nay các chị phục vụ cho bàn em , món ăn vẫn sẽ như cũ , chị tặng thêm cho em bánh bao kim sa . Nào, tới đây chị dẫn đường .”
Vui thôi đừng vui quá , Lục Cửu Ân đến lúc đặt ʍôиɠ xuống ghế mới phát hiện cái người đàn ông Hắc Kình Hạo kia đã ngồi đối diện cô , vẻ mặt vô cùng khó hiểu nhìn cô , thật không thể thoát khỏi móng vuốt của người này , anh chậm rãi mở miệng định hỏi thì Lục Cửu Ân đã chen ngang :” A Hạo Hạo , anh có hay tới đây không ? Em thấy phục vụ gọi anh rất quen thuộc .”
Hắc Kình Hạo cầm ly rượu trêи bàn , lay lay chiếc ly trong tay , anh nhìn chất đỏ trong cốc sóng sánh như thú vui tao nhã cười :” Ừ .”
Ừ cái cha nhà anh , sao lại ừ ? Nói câu gì đó dài không được sao ?
Lần nữa , Hắc Kình Hạo lại mở miệng chậm rãi , Lục Cửu Ân thấy vậy lại chen ngang :” Hạo Hạo , bình thường anh thích ăn gì ?”.
” Ừ ?”.
Tay chân Lục Cửu Ân bắt đầu luốn cuống , lặp lại câu hỏi : ” Em hỏi là , bình thường anh thích ăn gì ?”.
Hắc Kình Hạo không trả lời , Lục Cửu Ân biết ý cũng không tra hỏi , đồ ăn cũng rất nhanh được mang lên , nhân viên phục vụ đứng quây ở bàn , rất vui vẻ cười cười nói nói , một là họ được phục vụ một mỹ nhân ở đây , còn là khách quen , đương nhiên là rất vui , còn có lí do nữa , Hắc tổng bên này cũng rất đẹp trai .
Càng ngày gian phòng nhỏ càng đông vui , Lục Cửu Ân cũng ngoan ngoãn tập trung ăn , đi ăn với cô , thực sự là không hề tốn tiền chút nào, trước đây Hắc Kình Hạo anh cũng quan hệ qua nhiều với mỹ nữ , nhưng đi ăn cơm với họ , ngay cả động đũa anh cũng không muốn . Người anh đi cùng đều là diễn viên người mẫu , dáng người vừa cao vừa gầy lộ xương nhìn thực sự không đẹp mắt , hơn nữa họ toàn mấy cái giảm cân vớ vẩn , đến ăn cũng toàn ăn rau xanh , còn lại thịt không động đến một miếng .
Nhưng Lục Cửu Ân ngồi trước mặt anh lại khác , cách cô bổ sung dinh dưỡng rất phong phú mà ngon mắt , miếng vịt quay Bắc Kinh , da giòn màu vàng ươm , miếng thịt dày phía bên dưới , chấm thêm chút nước sốt ngọt ngọt , mùi vị trong miệng thơm ngon lan toả , miếng thịt vịt thơm mà không bở , dai dai ăn rất đã nghiền , lúc ăn còn nghe cả tiếng giòn giã bên tai , thực phấn khích , mà Lục Cửu Ân lại ăn kết hợp với một chén cơm , vịt cơm ngọt mà thuần tuý , thêm miếng thịt vị với nước sốt quả là mỹ vị .
Dù ăn rất nhiều cũng là người biết thưởng thức nhưng Lục Cửu Ân lại không dễ béo , dáng người cô không gầy mà chỉ tương đối , hai má phúng phính nhìn rất đáng yêu .
Đi ăn với cô gái này , đây là lần đầu tiên Hắc Kình Hạo anh ngồi với người ngoài mà ăn nhiều đến thế , một mình anh ăn hết hai đĩa mì xào hải sản , thêm một chút cả mấy cái xíu mại và há cảo , cả một đĩa sườn xào chua ngọt cũng được anh đánh chén hết .
Cơm nước no nê , Lục Cửu Ân lười biếng ưỡn cái bụng no tròn ra xoa xoa , lúc phục vụ đưa hoá đơn đến , Lục Cửu Ân chỉ cầm lấy liếc liếc một chút sau đó vứt qua cho Hắc Kình Hạo :” Nhiệm vụ của em xong rồi , anh trả tiền đi .”
Và dĩ nhiên , Hắc Kình Hạo không phải người nuốt lời , trả tiền xong anh đứng dậy từ trêи cao nhìn xuống Lục Cửu Ân như con lười nằm đó , lạnh lùng văng ra từng chữ :” Đi hay không ?”.
Trong mắt anh như có tia lửa đầy sự mất kiên nhẫn , Lục Cửu Ân thấy vậy nhanh chóng , chỉ trong một giây dựng thẳng người lên chào tư thế quân đội :” Đã rõ , cơ trưởng !”.
Hắc Kình Hạo không nói gì chỉ bước chân đi , mặc kệ cái đuôi đằng sau đang đi theo mình . Ra đến khỏi nhà hàng , tất cả sự trùng hợp trêи thế gian đều không còn là trùng hợp , người đàn ông kia thần thái xuất thần dựa vào chiếc xe BMW mỉm cười .
Tống Dịch ?
Lục Cửu Ân đờ người , nhìn bước chân dài của Tống Dịch đang đi về phía mình , trong lòng hỗn loạn , cô sớm đã để tình cảm của mình dành cho anh ra sau gáy , muốn sờ thì sờ mà muốn nhìn thì lại không nhìn được .
Bước chân dừng lại , Tống Dịch đứng trước mặt Hắc Kình Hạo , hai người đàn ông cao bằng nhau , khí thế cũng rất áp đảo , Tống Dịch cười nói :” A Hạo , hiện tại cha cháu đang rất cận lực nhờ chú chuyển lời một câu , mau về nhà .”
Hắc Kình Hạo thở một hơi , đem tay Lục Cửu Ân nắm lấy , bước đi lạnh lùng không nói câu gì , Tống Dịch nheo mắt nhìn theo hai người , phát hiện người quen , anh chỉ nhún vai , bước tới chiếc BMW của mình khởi động xe phóng đi .
Lục Cửu Ân lúc này ngồi cạnh Hắc Kình Hạo , hoàn hồn được một lúc mới đem mắt mình dán lên người Hắc Kình Hạo , lúc nãy Tống Dịch gọi anh là A Hạo , quan hệ chắc không tồi , mà hai người nhìn giống nhau như vậy , chắc chắn sẽ là có quan hệ thân thích . Nhưng giờ khi nhìn lại Tống Dịch mà khi ở cùng với Hắc Kình Hạo , cô lại cảm thấy thực khó xử, một người là Hắc Kình Hạo yêu từ cái nhìn đầu , một người là Tống Dịch rất giống anh , mình đem che chở trong lòng bàn tay .
Lục Cửu Ân là người thẳng thắn , vốn định mở miệng hỏi thì nhạc chuông quen thuộc lại vang lên trong không khí mập mờ , cô lần nữa đưa mắt nhìn ba chữ ‘ Lục Từ Nhiên ‘ thì không khỏi cắn răng một lần , tại sao ? Tại sao lần nào cũng là anh phá chuyện tốt vậy ? Sau này nhất định tôi sẽ chỉnh đốn anh .
Quyết định không nghe điện thoại , từng
đợt chuông vang lên cũng tắt dần rồi lại một cái mới thay thế , Lục Cửu Ân , khoé môi giật giật , cuối cùng bất đắc dĩ nghe điện thoại :” Anh nói mau !”.
Lục Từ Nhiên bên kia đột nhiên trầm giọng, rất nghiêm khắc nói :” Nói ? Anh hỏi em , em đang ở đâu ? Gần đêm rồi , em có biết giờ là mấy giờ rồi không ? Cha mẹ đều rất lo lắng cho em , tại sao em lại cứ chạy đi linh tinh như thế , anh cho em đúng mười lăm phút phải có mặt ở nhà . Nhanh lên , chậm một phút , đích thân anh sẽ quật gẫy chân em !”.
Nói xong , Lục Từ Nhiên mang máy cúp không do dự , Lục Cửu Ân bên này nhìn màn hình điện thoại đã tối , cô giật mình gọi lại cho anh , Lục Từ Nhiên rất biết cách trêu người anh nghe điện thoại nhưng lại không nói gì, khác với anh bên đó , Lục Cửu Ân bên này lại nhíu mày , giọng điệu rất gấp :” Từ Nhiên , alo , Từ Nhiên , anh ! Tên khốn nạn , anh thử đánh em xem , anh thử xem ! Đêm nay em không về nhà , đừng có tìm em , anh tìm em thì chúng ta không còn là anh em nữa , Lục thị , phải rồi , anh tự đi mà đẻ con để kế thừa Lục thị , không chào !”. Nói xong cô liền cúp máy nhìn chiếc điện thoại của mình , cuối cùng không nhịn được , hạ cửa kính xe xuống , ném không thương tiếc chiếc điện thoại đi .
Một màn nhanh gọn rơi vào mắt Hắc Kình Hạo ngồi bên cạnh lái xe , anh thực sự là rất hứng thú với mấy cô gái như thế này , rất đáng yêu mà rất cương quyết , nhất là Lục Cửu Ân , tính cách cô thực sự vừa giống một nha đầu mới lớn nhưng lại vô cùng trưởng thành về suy nghĩ , biết làm biết chịu , biết ghét nhưng phân rõ trái phải , biết làm cho người ta động tâm mà cũng biết làm cho người ta không thể ghét nổi .
Hắc Kình Hạo tay vẫn đặt trêи vô lăng , một nụ cười trầm thấp từ từ vọng ra làm Lục Cửu Ân bên cạnh giật mình nhìn sang , anh … anh ấy …
Hắc Kình Hạo đã cười !
Cô không nhìn nhầm , người đàn ông này đang cười thành tiếng , hàm răng đẹp đẽ trắng muốt lộ ra , đôi mắt sắc bén như diêu hâu thành một đường trăng khuyết , còn có hai bên má là hai lúm đồng tiền nho nhỏ , anh không còn sắc bén xa cách nữa mà trở thành một người đàn ông cực kì có sức hút .
Lục Cửu Ân nhìn anh đến nỗi quên cả hô hấp , từ nãy nín thở , khuôn mặt của cô cũng đã đỏ ửng cả lên , con ngươi trong sáng lay động nhìn thẳng về phía anh , không chút che giấu , đến giờ phút này , cô thực sự rất yêu anh . Cô phải làm sao ?
” Hắc Kình Hạo , phiền anh , đừng đưa em về , chúng ta đi uống giải sầu được chứ ?”. Lục Cửu Ân nhìn anh , phát âm rất rõ ràng từng chữ , trêи khuôn mặt cô mỉm cười rất vui vẻ.
” Ừ ?”. Hắc Kình Hạo chỉ lần nữa văng ra chữ ừ sau đó đánh tay lại , đi thẳng về khu phố phồn hoa đầy màu sắc kia , anh không thể đoán trước được cô gái này đang nghĩ gì , nhưng như vậy anh có thể phối hợp với cô mà diễn tốt một vở kịch hoàn mĩ .
Đêm dài lắm mộng nhưng đêm nay , có lẽ còn dài …