Cơ Trưởng, Anh Hôn Em Đi – Chương 21: Buổi đấu giá ( Hạ ) – Botruyen

Cơ Trưởng, Anh Hôn Em Đi - Chương 21: Buổi đấu giá ( Hạ )

Phóng viên đều rất nhốn nháo , ai cũng có câu hỏi muốn đặt cho cặp đôi nhưng lại không dám làm quá , ở đây có ai là không biết Hắc Kình Hạo gia thế như thế nào , hoàn cảnh ra làm sao , chỉ cần lỡ miệng một câu khẳng định đến danh phận còn không giữ được , nói gì đến nghề .

Hai người cũng thực là quá thu hút , đi đến đâu là được chụp ảnh đến đó nhưng phóng viên dù có hào hứng đến cỡ nào thì vẫn tự động nhường đường cho hai người đi qua . Dĩ nhiên là rất có hứng thú với việc hai người đi với nhau nhưng cũng không thể đi qua giới hạn được , bọn họ vẫn còn muốn giữ cái nghề này đấy nhé !

Nơi tổ chức buổi đấu giá là một rạp hát lớn đứng tên của Hàng gia nổi tiếng nhất nhì phương Bắc , dù chưa lộ mặt bao giờ nhưng tiếng tăm thì bay xa ngút trời , nhìn cái rạp hát này mà xem là đã đủ hiểu lớn thế nào rồi .

Vị trí đắc địa nằm giữa lòng Thâm Quyến , thiết kế của rạp hát đồ sộ , vừa mang một màu cổ điển phương Tây lại có cả sự tráng lệ trông thấy của phong cách hoàng gia , tới bảo vệ cũng mặc trang phục rất uy nghiêm , đứng ở trước cổng phải bốn năm người .

Nhờ trời đang là buổi tối nên ánh đèn toả ra xung quanh nơi này càng thêm tráng lệ uy nghiêm , xung quanh đều là ánh đèn vàng toả sáng khắp nơi , vàng đến chói mắt .

Lục Cửu Ân nhướn mày , cùng Hắc Kình Hạo bước vào đại sảnh . Ở bên trong cũng không khác bên ngoài , đồ bên trong hầu như đều là đồ đồng mạ vàng có giá trị , dù là rạp hát nhưng lại không treo một tấm áp phích về ca sĩ nổi tiếng nào cả mà lại chỉ treo vài bức tranh về các vị thần , cảm giác giống như là cung điện hơn là rạp hát .

Bước vào trong được vài bước , lúc Lục Cửu Ân hạ tầm mắt xuống nhìn thì đã thấy có mấy người đàn ông , người cao gầy , râu ria , người thì bụng phệ , đủ các tên giàu có bước tới , tất cả đều trưng ra một nụ cười nịnh nọt , tên mập bước tới , nịnh giọng:” Thật vinh dự thưa Hắc tiên sinh !”.

Hắc Kình Hạo vốn không muốn để vào mắt lại nghe ông ta nói vậy , anh không phản ứng lại , chỉ gật đầu nhẹ một cái lấy lệ .

Mấy tên ở đây cũng là tổng giám đốc , chủ tịch trở lên , tránh không được việc cũng có qua có lại , xã giao đôi chút , dù Hắc Kình Hạo anh có không để vào mắt , những người này vẫn sẽ vồ vào như mèo thấy mỡ , như ruồi thấy sh*t , Hắc thị là gì ở trong cái giới kinh doanh này ? Là con rồng ! Là con rồng của hãng hàng không , là con đại bàng khoẻ nhất trong giới kinh doanh , cũng là con sư tử trong giới thượng lưu , chỉ cần nịnh được Hắc gia một câu khẳng định sự nghiệp chỉ đi lên chứ không đi xuống .

Những người được mời đến đây cùng chung vui dĩ nhiên phải biết Hắc thị cũng như Hắc gia mạnh tới mức nào mới tới nịnh nọt như vậy , nói thẳng ra Hắc thị chính là miếng thịt béo bở để cứu vớt các công ty cũng như các tập đoàn lớn nhỏ , Hắc Kình Hạo lại chính là người sở hữu miếng thịt này nên những tên trong giới đều vứt hết mặt mũi đi mà nịnh lấy nịnh để .

Người đàn ông mập kia thấy Hắc Kình Hạo không có phản ứng gì cũng không quá khó xử lại quay sang Lục Cửu Ân ,lần nữa trưng nụ cười nịnh nọt :” Hắc tiên sinh thật khéo , đây là bạn gái ngài sao ?”.

Hắc Kình Hạo không nói gì nhưng cũng gật đầu , sau đó cũng không ở lâu thêm nữa mà dẫn Lục Cửu Ân đi chỗ khác .

Đại khái là anh dẫn Lục Cửu Ân xuống nơi đấu giá , giờ cũng gần 6 giờ , buổi đấu giá tuy nói là diễn ra lúc 5 giờ nhưng đó chỉ là khai mạc mà thôi còn giờ mới chính thức bắt đầu .

Lục Cửu Ân nhìn tấm thiệp mời trêи tay mình có ghi hàng ghế vip ngồi ở ngay hàng đầu tiên, cô mỉm cười quay sang Hắc Kình Hạo cũng là hàng ghế vip chỉ là cách cô một ghế .

Hắc Kình Hạo nhìn tấm thiệp lại nhìn Lục Cửu Ân , mặt bỗng nhiên đen lại cau mày , anh lôi tay Lục Cửu Ân tới hàng ghế của mình ngồi xuống .

Vì bị cách bởi một ghế mà ghế đó chưa có người khác ngồi nên Lục Cửu Ân liền âm thầm đổi chỗ của mình cho số ghế đó , chút nữa nếu người ngồi ghế này có hỏi cô chỉ cần bảo muốn ngồi cạnh người yêu là được .

Ngồi xuống ghế thì buổi đấu giá cũng bắt đầu , cả khán phòng rơi vào tĩnh lặng , MC cầm mic từ bên trong cánh gà bước ra , mỉm cười với mọi người , chuyên nghiệp nói :” Kính chào tất cả các vị tiên sinh cũng như các tiểu thư có mặt tại buổi đấu giá ngày hôm nay . Chắc mọi người cũng đã đợi rất lâu rồi , vì thế tôi xin phép không dài dòng nữa mà vào thẳng vấn đề chính với buổi đấu giá của chúng ta hôm nay , hi vọng mọi người hôm nay sẽ thật hài lòng , thật sôi nổi rước món đồ như ý muốn về với tay mình !”.

MC nói xong , khán phòng vang lên tiếng vỗ tay , căn phòng tối lại rồi lần nữa sáng đèn , đèn chiếu rọi vào một chiếc bình cổ thời Minh được để cẩn thận trong tủ kính , xung quanh còn có thảm lót rất dày để bảo vệ chiếc bình , người trong khán phòng ồ lên vài tiếng , MC mỉm cười lần nữa cất tiếng nói :” Lần đầu , giá khởi điểm là 5 vạn !”.

Mọi người yên lặng đi một chút , tiếng búa đột ngột vang lên , giọng người MC nói to :” Lần 1 , 5 vạn !”.

Một quý bà ngồi dưới nhanh chóng đưa biển số 24 của mình lên , rõng rạc nói :” 10 vạn !”.

” 15 vạn !”. Lần này là một người đàn ông cầm biển số 36 .

Một người đàn ông trẻ tuổi cầm biển số 8 ngồi ngay gần Lục Cửu Ân đưa biển lên , chậm rãi nói :” 50 vạn !”.

Cả khán phòng kϊƈɦ động ồ lên , vị MC trêи sân khấu ho khụ vài tiếng :” Nhảy giá quá rồi ! “. Tiếng búa vang lên kèm theo tiếng nói của cậu MC :” 50 vạn lần một !”.

Tiếng búa lại vang lên :” 50 vạn lần hai !”.

Tiếng búa thứ ba vang lên :” 50 vạn lần ba !”.

Ánh sáng từng bừng chiếu vào người đàn ông trẻ tuổi , MC tuyên bố :” Chiếc bình cổ quý giá này thuộc về ngài số 8 ! “.

Hắc Kình Hạo ngồi cạnh Lục Cửu Ân nhìn chiếc bình cổ với ánh mắt nhàm chán sau đó lại quay tới quay lui nhìn Lục Cửu Ân . Cô bị Hắc Kình Hạo nhìn như vậy có chút không tự nhiên , đành bắt chuyện trước :” Trêи mặt em có dính cái gì à ?”.

Hắc Kình Hạo lắc đầu , cúi xuống thì thầm vào tai cô :” Em vừa mắt cái gì thì nói cho anh , anh sẽ mua cho em .”

Lục Cửu Ân nghe vậy vui sướиɠ cầm lấy tay Hắc Kình Hạo cười hì hì :” Có thật là cái gì cũng mua ?”.

Người đàn ông kia không cười , suy nghĩ một lúc rồi nói :” Nếu nó đáng thì anh sẽ mua !”.

Lục Cửu Ân nghe vậy cười híp mắt sau đó lại tiếp tục nói :” Vậy em sẽ chọn đồ đẹp một chút , anh yên tâm !”.

Hai người ngồi nói chuyện được một lúc thì bên cạnh Lục Cửu Ân có tiếng nói chuyện xì xào bàn tán , cô loáng thoáng nghe được nội dung cuộc trò chuyện đại khái là việc Nam Tô Mị kia đã bước vào khán phòng này để theo dõi buổi đấu giá rồi .

Lục Cửu Ân nghe vậy thì nhíu mày nhìn người đàn ông đang nói , là người dẫn chương trình loè loẹt khác với Nam Tô Mị trong tưởng tượng nên ngay từ đầu cô đã biết người đó không phải Nam Tô Mị ! Nhưng nghĩ đi nghỉ lại , dù sao anh cũng là chủ trì ở đây lại có thể vắng mặt , tới muộn vậy sao ? Nghĩ đi nghĩ lại cũng không đúng !

Lục Cửu Ân vắt óc suy nghĩ lại bộ dáng của Nam Tô Mị ngày xưa, là một người đàn ông đẹp trai lịch lãm vậy nên cô được anh ta mời dịp này vốn cô cũng rất hóng xem mĩ nam ngày xưa thần sắc khí chất giờ như thế nào . Đang nghĩ dở thì một giọng nói nam tính đã cất lên ngày phía bên cạnh :” Lục tiểu thư , đây là chỗ của tôi .”

Với giọng nói hay như thế này , Lục Cửu Ân lập tức phản ứng , ngước lên nhìn người đối diện , ôi ! Gương mặt này có chút quen . Khỏi cần lục lại trí nhớ , Lục Cửu Ân trợn tròn mắt , run run chỉ Nam Tô Mị , nhẹ giọng nhất có thể nói trong ngạc nhiên :” Mị ca!”.

Nam Tô Mị thấy Lục Cửu Ân nhận ra mình , gương mặt ngập tràn ý cười định cúi người ôm lấy cô thì đã bị một bàn tay lớn ngăn cách giữa hai người lại . Hắc Kình Hạo không cười , bộ dáng lạnh lùng như băng nói :” Nam tiên sinh giữ chút tự trọng !”.

Gương mặt Lục Cửu Ân nghe Hắc Kình Hạo nói vậy có chút vẹo vọ , cô xoay người định phản bác thì đã bị người đàn ông kinh khủng này bịp miệng , thi thầm vào tai giống như đang đe doạ :” Em ngồi yên cho anh , nếu không về nhà em sẽ chết trêи giường !”.

Không dám mở miệng ! Không khí đầy mùi súng nồng nặc , Nam Tô Mị trong ánh mắt thoáng có sự ngạc nhiên sau đó cũng không nói gì nữa , ngồi xuống ghế của Lục Cửu Ân theo dõi buổi đấu giá .

Nói là theo dõi buổi đấu giá nhưng tâm trí của anh vốn đã không còn nằm ở đây nữa , hoá ra sau bao nhiêu năm anh dốc sức làm việc rồi theo đuổi cô , trở về cho cô một kinh hỉ thì đã nhận tin buồn là cô đã có người đàn ông khác ở bên cạnh . Coi như là công sức đổ sông đổ biển nhưng cô được hạnh phúc thì cũng coi như là anh cũng vui đi tính toàn mấy chuyện đấy làm gì ?

Nam Tô Mị không tránh khỏi việc cười xót xa cùng không biết phải tự an ủi mình như thế nào , anh đi lâu như thế , còn hi vọng cơ à ?

Thấy người anh ngày xưa mình hay chơi ngồi thất thần , Lục Cửu Ân không biết lấy đâu ra dũng khí , nhéo nhẹ một cái vào hông Hắc Kình Hạo :” Anh mau buông em ra , em có chuyện cần nói với anh ấy !”.

Hắc Kình Hạo nhíu mày :” Nói ? Em với anh ta thì có gì để nói ?”.

” Anh thì biết cái gì ? Nếu anh không thả em ra em sẽ không thèm quan tâm anh nữa” , Lục Cửu Ân bắt đầu đe doạ , cũng không quan tâm sắc mặt Hắc Kình Hạo đang khó coi như thế nào , cô dãy mấy cái rời khỏi vòng tay của anh sau đó nghiêng người nhìn Nam Tô Mị cười .

” Mị ca !” Lục Cửu Ân cười tươi gọi một câu .

Nam Tô Mị nghe vậy quay ra nhìn , gật đầu với Lục Cửu Ân cũng đáp lại :” Lâu rồi không gặp .”

Quả thực là rất lâu , gần như đã là 3 năm , dạo trước hai người cũng không phải quá thân nhau nhưng cũng không đến nỗi có thể quên tên nhau , Nam Tô Mị ngày xưa vốn giỏi đủ mọi thứ trêи đời , anh giỏi cả dương cầm nên đã dậy cho Lục Cửu Ân .

Không tính là thân thiết, hai người cũng chỉ cứ hẹn nhau giờ này buổi này sẽ tập đàn , mối quan hệ giống như thầy trò nhưng chỉ duy trì đến vài buổi Nam Tô Mị đột ngột mất tích không còn xuất hiện trước mặt cô nữa thì Lục Cửu Ân cũng không động vào dương cầm nữa .

Cô đánh đàn không được tính là giỏi nhưng cũng có chút năng khiếu , ngón tay thanh mảnh , ngón tay cũng dài giống như sinh đã là để đàn trêи phím piano .

Nam Tô Mị nghiêng người thì thầm :” Giờ em còn chơi dương cầm nữa không ?”.

Nghe tới dương cầm , Lục Cửu Ân mỉm cười , gật đầu :” Có , ngày xưa sau khi anh đi có khoảng thời gian em không tập nữa , phải mất 1 năm rưỡi sau em mới động lại vào đàn . Bây giờ em cũng không giỏi lắm , nhưng cũng đàn được vài bài rồi .”

Lục Cửu Ân cô không nói dối , đúng là cô từng chán nản , có ý định bỏ đàn nhưng ý định còn chưa thực hiện đã dập tắt khi cô thấy được nghệ sĩ đường phố biểu diễn dương cầm ở ngoài đường , niềm khao khát của người đó đã truyền cảm hứng cho cô , truyền động lực để cô trở lại với piano .

Bây giờ , cô thực sự là còn đàn nhưng không tập thường xuyên , ngay cả Hắc Kình Hạo cũng chưa từng được nghe cô đàn bao giờ .

Vì hai người có cùng chủ đề nói chuyện nên Nam Tô Mị cũng tiếp tục mở lời :” Quả thực thú vị , mong có ngày được nghe Lục tiểu thư đàn .”

” Thực ra em đàn cũng không giỏi lắm !” . Lục Cửu Ân gãi gãi đằng sau gáy có chút ngượng ngùng , biết đàn là việc tốt nhưng đúng là cô đàn thực không giỏi , nhất lại là hay chọn mấy bài khá nhanh .

Nói chuyện được một lúc thì buổi đấu giá cũng đã tới vật phẩm thứ tư , vật phẩm lần này là một chiếc bút máy cổ bằng vàng sáng chói , đầu nắp bút gặp một viên kim cương tinh xảo , dưới thân là chi tiết cổ thanh hoa của thời Trung đại ngày xưa , vốn đã rất cuốn hút người xem do màu vàng chói cùng hoạ tiết trêи thân bút nhưng nhờ viên kim cương tinh xảo trêи nắp nên càng làm chiếc bút này nổi bật hơn .

Tất cả những món đồ trước trong buổi đấu giá này đều đã được chàng trai trẻ số 8 ngồi gần Lục Cửu Ân lấy về hết , cô liếc mắt nhi anh ta , người đàn ông lại nhìn chiếc bút , khoé miệng nhếch lên nhè nhẹ , bảng số 8 trêи tay không còn là tư thế chuẩn bị giơ lên nữa mà đã được hạ úp xuống . Chủ ý chính là không muốn rước cây bút này về .

Lục Cửu Ân ngây ngốc nhìn người đàn ông , lắc đầu , cây bút này nhìn thế nào cũng rất giá trị rất tuyệt đẹp , cớ sao lại không giành về ? Chả lẽ lúc nãy chơi vui quá , hết tiền rồi à ? Nhưng nói hết tiền với đám nhà giàu này , Lục Cửu Ân cô đúng là không biết ngượng mồm .

MC ở phía trêи cầm búa đập xuống một cái :” Giá khởi điểm 5 ngàn !”.

Các vị khách ở dưới khán đài lác đác một vài người giơ bảng số của mình lên , giá trị của cây bút dần được tăng ,MC ở trêи sân khấu nhìn một vòng , dứt khoát đập búa xuống :” 5 vạn lần một !”.

Tiếng búa vang lên lần tiếp theo :” 5 vạn lần hai !”.

Lần này chuẩn bị có tiếng búa thứ ba , bên trêи chỗ ghế ngồi vip ở tầng hai đã vang lên giọng nói trong trẻo của một cô gái , cô gái này giơ biển số 1 lên mỉm cười :” 20 vạn !”.

Lục Cửu Ân trố mắt , bên khoé môi giật giật , trả tiền gấp 4 lần , cũng thật khủng rồi ! Chẳng phải chỉ là một cái bút thôi sao , có cần phải làm quá đến vậy không ?.

Người MC ở trêи sân khấu đập búa xuống :” 20 vạn lần một !”.

” 20 vạn lần hai !”.

Tiếng búa ù ù bên tai , tiếng búa từ từ đập xuống lần thứ ba , giọng MC cũng phần nào vui hơn :” 20 vạn lần thứ ba , cây bút cổ thuộc về tiểu thư số một !”.

Khán phòng vang lên tiếng vỗ tay , Lục Cửu Ân cũng vỗ tay theo , thi thoảng cô nheo mắt nhìn về vị tiểu thư xinh đẹp đang ngồi ở vị trí số một , cũng thực là quen .

Nhìn chán rồi lúc Lục Cửu Ân quay lại thì vật phẩm cuối cùng cũng đã được đem lên , lần này là một chiếc vòng cổ , nhìn rất đơn giản , chiếc vòng cổ được làm từ vàng trắng, cứ mỗi hai chuỗi hạt lại có một viên kim cương nhỏ hình ngôi sao , phần chính giữ chủ yếu được nối liền xuống thành từng ngôi sao , thấp một chút là hình lưỡi liềm mặt trăng làm bằng ngọc trai , đây giống như là viên ngọc trai được dũa thành hình mặt trăng , dù thế nào trông cũng khá bình thường .

Mọi người trong phòng nhìn vòng cổ với nét mặt hơi ngạc nhiên , một chiếc vòng cổ bình thường như thế thì có thể làm được cái gì ? Nhất là thiết kế của chiếc vòng này vốn rất dễ kiếm , dễ nhìn , nói trắng ra là không khác gì mấy sản phẩm trêи thị trường là bao , muốn đắt có đắt , muốn thương hiệu cũng có .

Mấy người ngồi dưới hàng ghế sau lắc đầu kịch liệt , xì xào bàn tán :” Chiếc vòng kiểu mẫu đơn giản như thế này lại đòi đem đi đấu giá ? Nam tiên sinh này cũng thật điên khùng !”.

Tiếp nói chưa dứt , MC trêи sân khấu đã ho khụ vài tiếng , đập chiếc búa xuống :” Giá khởi điểm là 5 vạn !”.

Lục Cửu Ân nhìn chằm chằm chiếc vòng , mày đẹp không khỏi nhướn lên một cái , chiếc vòng này quả thực lẽ ra là rất đơn giản , kiểu mẫu này trêи thị trường vốn rất phổ biến , nhưng chiếc vòng này thực sự không hề đơn giản như mọi người đang nghĩ . Cô mỉm cười nhìn mọi người xung quanh không ai dơ bảng lên , chỉ yên lặng theo dõi buổi đấu giá , Lục Cửu Ân thở hắt một hơi , từ từ đưa tấm bảng số 5 của mình lên , giọng nói cao vút đánh tan không khí ngột ngạt :” 50 vạn !”.

MC đứng hình một lúc , kϊƈɦ thích gõ một búa xuống :” 50 vạn lần một !”.

Cả khán phòng đều nhìn về phía Lục Cửu Ân , phía sau càng thêm tiếng xì xào , ngay cả người đàn ông cầm bảng số 8 cũng nhìn cô , ánh mắt đầy ý cười . Anh ta cũng giơ bảng , nói ra số mọi người không ngờ :” 60 vạn !”.

Đám người nhà giàu điên khùng !

Lục Cửu Ân cau mày , lại giơ bảng :” 70 vạn !”. Cô không tin cô không lấy được chiếc vòng về .

Thấy Lục Cửu Ân như vậy Hắc Kình Hạo đương nhiên khá ngạc nhiên , anh nghiêng người hỏi đáp án mà ai cũng biết :” Em hứng thú với cái vòng đấy ?”.

Cô cũng không ậm ừ , gật đầu dứt khoát , ngón tay thon nắm chặt thành nắm đấu :” Em nhất định phải có cái vòng đấy !”.

Nói xong người đàn ông số 8 lại giơ bảng lên:” 100 vạn !”.

Chịu chơi đến thế đúng là địa vị không tồi.

Lục Cửu Ân dĩ nhiên không hề chùn bước, đang định cầm biển lên nói đã bị một giọng nói khác chèn vào :” 200 vạn !”.

Hắc Kình Hạo đưa bảng số 6 lên , không nhanh không chậm nói .

Câu nói của anh vừa dứt cả khán phòng đầy tiếng bàn tán xì xào náo nhiệt , người phụ nụ sau ghế Lục Cửu Ân còn kϊƈɦ động hô lên :” Hắc tiên sinh ra tay đúng là qua thâm độc !”.

Người bạn ngồi cạnh cô gái này cũng không thể không góp vui :” Thế mới gọi là vung tiền như nước chứ !”.

Tất cả đều bàn tán rất xôn xao , MC cũng không bị tiếng ồn làm ảnh hưởng , trực tiếp gõ búa xuống :” 200 vạn lần một !”.

Lục Cửu Ân nghe vậy tim đập thịch một cái , thấp thỏm lo lắng , 200 vạn là số tiền gì chứ ? Quá lớn đối với một chiếc vòng , đây là tiền chứ đâu phải rác !

MC lại gõ tiếng búa thứ hai :” 200 vạn lần hai !”.

Mỗi lần tiếng búa đập xuống Lục Cửu Ân lại càng khẩn trương muốn chết , cô không thấy được tương lai , không biết ở tại cái chỗ này thì sẽ còn ai điên khùng ra cái giá cao hơn 200 vạn này không , nếu có thì người đó điên rồi , ít ra là còn điên hơn cả cô !

Đúng thực ra điên khùng , 200 vạn cho một cái vòng , Hắc Kình Hạo và cô đây là song đầu hợp điên rồi , chính là ta vung tiền nàng chỉ cần mở miệng , nhưng dù là có muốn chiếc vòng đến đâu Lục Cửu Ân cũng biết đường mà tự dừng lại, lúc người đàn ông số 8 nói 100 vạn cô chỉ định nâng lên 110 vạn mà thôi , nếu anh ta còn ra tay mạnh hơn không chừng cô cũng sẽ từ bỏ ý định lấy chiếc vòng đó .

Nhưng ai mà ngờ được Hắc Kình Hạo lại nhúng tay vào trực tiếp đẩy con số lên 200 vạn như là chỉ nói miệng , rất nhanh , rất dễ dàng .

Tiếng búa thứ ba vang lên , MC rất hào hứng tuyên bố :” Chúc mừng Hắc tiên sinh , chiếc vòng này đã thuộc về ngài !”.

Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt , người đàn ông số 8 cũng không nói gì , để bảng của mình xuống , anh ta đứng lên bộ dáng chuẩn bị ra về .

Lục Cửu Ân liếc anh ta một cái , thấy người chuẩn bị rời đi cô cũng khẩn trương , muốn xem người đàn ông này bộ dáng ra sao , gia thế , địa vị thế nào , anh ta thực sự làm cô hứng thú , bằng không nếu anh ta không có tất cả những thứ đó sao có thể được mời tới buổi đấu giá , làm sao có thể vung tiền mạnh tay như thế .

Chuẩn bị đuổi theo người đàn ông thì một tay cô bị Hắc Kình Hạo giữ lại , trong chất giọng anh lãnh đạm :” Định đi đâu ?”.

Nhất thời cô hơi vội vã , chỉ giải thích qua loa :” Em đi vệ sinh , 5 phút nữa sẽ về ngay !”.

Nói xong cũng kệ Hắc Kình Hạo , cô tháo tay anh ra sau đó chạy theo người đàn ông kia ra khỏi khán phòng .

Lục Cửu Ân nhìn đại sảnh xung quanh một lúc , đã không thấy bóng dáng người này , cô nhíu mày , liếc trái phải thì cũng tìm được bóng của anh ta , dĩ nhiên cô rất hứng khởi , chạy với tốc độ nhanh nhất tới bên anh ta .

Nơi anh ta bước ra đã là ở sân vườn sau của rạp hát , Lục Cửu Ân nhìn người đàn ông giữa một vườn hoa còn chưa nở rộ , ngẩn người một lát .

Người này đã đeo khẩu trang kín , ngay cả mắt cũng bị nón lưỡi chai che chỉ có khí chất trêи người là vẫn toả ra , người đàn ông này chắc chắn là còn trẻ , dù mọi thứ đều nhìn rất già dặn nhưng ánh nhìn của anh cũng vẫn còn có một độ nghịch ngợm trẻ trung nhất định .

Bây giờ đã là 8 giờ tối tháng 11 , đêm đến rất lạnh , gió thổi lớn , ngay cả những chiếc cây ở trong vườn cũng thổi rơi mấy chiếc lá , người đàn ông cầm chiếc mũ lưỡi chai nhấc khỏi đầu , mái tóc rũ xuống hàng lông mày rậm , đôi mắt anh híp lại sâu hun hút .

Phụ nữ như Lục Cửu Ân nhìn đến đờ người , cho tới khi người đàn ông bước gần tới , anh cao hơn cô một cái đầu nên cúi xuống , khẩu trang dần được tháo ra , khuôn mặt mỹ nam từ từ hiện ra , giọng người đàn ông trầm thấp vang lên :” Tiểu thư Lục , cô bám theo tôi đến tận đây sao ?”.

Giọng nói này đầy hàm ý trâm chọc nhưng Lục Cửu Ân không hề tức giận , người trước mắt này làm cô sững sờ .

Vẻ mặt này cô đã thấy đầy trêи các tạp báo mỗi buổi sáng , cô đã thấy rất nhiều trêи tivi , truyền hình , đặc biệt là các kênh truyền thông , tất cả các lễ kí trao giải đều có mặt người này , quen đến nỗi nhìn thôi cũng có thể nhận ra được . Người đàn ông vốn luôn được tung hô nhất nhì phương Bắc , người đàn ông mà trong giới giải trí ai cũng biết là ai , người đàn ông mà tiền tiêu như nước .

Lục Cửu Ân cô không còn nghi ngờ được gì nữa , trong đầu nhẹ nhàng mấy ngàn lần lướt qua một cái tên .

Hàng Siêu Quân .

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.