Chương 11: Nhớ anh
Đã qua gần một tháng kể từ khi Lục Cửu Ân biết Hắc Kiều Đinh , hai chị em sau khi biết nhau dính như keo với sơn , gỡ mãi không ra . Thời gian đi chơi với Hắc Kiều Đinh thì nhiều mà ở bên Hắc Kình Hạo thì ít , thi thoảng ở trêи công ty , Lục Cửu Ân vẫn có thể nhìn thấy gương mặt cau có của Hắc Kình Hạo như có ai chọc giận đến anh .
Năm giờ chiều , Lục Cửu Ân sắp xếp lại tài liệu , nhìn đồng hồ trêи tường cười hì hì , ngày hôm nay Hắc Kiều Đinh có hẹn với cô đi mua quần áo , son phấn , là con gái , thích làm đẹp là chuyện bình thường .
Trước khi ra về , Lục Cửu Ân có qua phòng tổng giám đốc gõ cửa chào anh một lần nhưng Hắc Kình Hạo lại đang nói chuyện với ai đó nên rốt cục lời chào cũng không nói ra khỏi miệng .
Xuống tới sảnh công ty , Lục Cửu Ân vừa đi vừa mở WeChat nhắn tin lại cho Hắc Kình Hạo , báo với anh hôm nay mình sẽ không về với anh .
Lúc nhắn tin xong , khi ngước lên đã thấy chiếc xe BMW đen đỗ trước sảnh , Hắc Kiều Đinh ngồi ở trong xe , hạ cửa sổ vẫy tay :” Ân Ân !”.
Lục Cửu Ân gật đầu một cái , nhanh chóng bước lên trêи xe ngồi vào vị trí phó lái bên cạnh Hắc Kiều Đinh , thắt dây an toàn , cô mỉm cười :” Chị , hôm nay chúng ta đi ăn trước đi sau đó đi mua đồ . Trưa nay em chưa ăn gì , giờ đói chết rồi .”
Dạo này , công ty có nhiều việc hơn dạo trước , nghe nói cần sửa đổi và nâng cấp gì đó nên Lục Cửu Ân từ bữa cơm cũng không được ăn đầy đủ . May là ngày hôm nay có Hắc Kiều Đinh xin Hắc Kình Hạo nếu không thì cô chắc chắn cũng phải ở lại tăng ca đến tận tối đêm mới về .
Lại phải nhắc đến chuyện có hôm Lục Cửu Ân thức đêm đọc truyện trinh thám , trong truyện có nữ chính cũng làm nhân viên văn phòng ở lại tối muộn nên bị giết chết , rốt cục thì Lục Cửu Ân cũng biết sợ nên xin Hắc Kình Hạo cho về nhà anh hoàn thành .
Dù về nhà của Hắc Kình Hạo nhưng anh lại có một cách làm việc rất hại sức khoẻ . Cơm nước của Hắc Kình Hạo ăn rất lung tung , có ngày cả bữa chỉ ăn một đĩa sủi cảo đông lạnh cho qua loa rồi lại làm việc , cũng chính vì ở chung với anh nên Lục Cửu Ân cũng bị dính líu , ăn uống cũng chả được đều đặn như trước .
Hắc Kiều Đinh cười , lái xe phóng đi , trêи xe có bật vài bản nhạc trẻ rất hay , thi thoảng Lục Cửu Ân cũng hát theo vài bài , không khí trêи xe rất ấm áp .
Qua mười lăm phút đi xe , Hắc Kiều Đinh đỗ xe ở hầm của một toà trung tâm thương mại nổi tiếng sau đó dắt tay Lục Cửu Ân đi lên khu đồ ăn .
Trung tâm thương mại này có 7 tầng , từ tầng 5 đến tầng 7 là đồ ăn , ngoài trung tâm này còn có ống nối sang một trung tâm khác cũng lớn không kém .
Hai người đi dạo lòng vòng ở tầng 7 thì tìm được một nhà hàng nổi tiếng , lúc bước vào Lục Cửu Ân cũng mới nhớ ra rằng mình đã từng ăn ở đây với Hắc Kình Hạo chỉ là chi nhánh khác mà thôi .
Nhân viên phục vụ nhiệt tình đưa quyển thực đơn cho Hắc Kiều Đinh và Lục Cửu Ân , tay cầm sẵn bút và giấy note để viết .
Vì khẩu vị của Hắc Kiều Đinh cũng giống Lục Cửu Ân nên hai cô gái chưa đầy năm phút đã gọi xong đồ .
Hắc Kiều Đinh dù là người mẫu nhưng cô cũng rất thích ăn , ăn không kiêng nể gì , có một hôm Lục Cửu Ân có hỏi :’ Chị ăn nhiều như vậy không sợ béo sao ?’.
Hắc Kiều Đinh chỉ cười và nói :’ Có sợ nhưng giờ chỉ cảm thấy không cần phải ép buộc bản thân quá , có những lúc cần ăn thì cứ ăn thôi .’
Thế mới nói , không phải là ăn để sống mà là sống để ăn .
Nhà hàng rất vắng vẻ nên đồ ăn cũng được mang ra rất nhanh , Lục Cửu Ân gắp cho Hắc Kiều Đinh một miếng sườn trước sau đó mới gắp cho bản thân mình .
Để không khí không bị quá yên lặng , Lục Cửu Ân cũng vừa ăn vừa bắt chuyện :” Chị , chị có biết Hạo từng yêu ai không ?”.
Từ sau khi nhìn thấy bức ảnh kia , Lục Cửu Ân không có suy nghĩ gì quá nhiều nhưng cũng vẫn muốn biết chuyện giữa Hắc Kình Hạo và Lộ Tư nên mới hỏi Hắc Kiều Đinh .
Nhắc lại chuyện tình của em trai Hắc Kình Hạo , Hắc Kiều Đinh đang ăn cũng phải ngước lên ,rất vui vẻ cười cười :” À , nhìn nó như vậy chứ chỉ có yêu độc một người từ trước đến giờ thôi đấy .”
” Chắc em cũng biết Lộ Tư rồi phải không ? “. Hắc Kiều Đinh gắp miếng thịt bò bỏ vào bát của Lục Cửu Ân .
” Vâng .”
” Thực ra chuyện cũng không có gì đâu , chỉ là Chu Lộ Tư là mối tình đầu của Hắc Kình Hạo . Tên tiếng anh của con bé là Rose , ngày xưa lúc đi học thì con bé hay bị bắt nạt lắm. Thực ra thằng tiểu tử nó cũng không phải người hay lo chuyện bao đồng nhưng hôm đó đúng ngày nó học phụ đạo nên về muộn , lúc về thì có gặp Lộ Tư bị mấy đứa con trai túm lại cưỡng hϊế͙p͙ ở trong phòng dụng cụ . Vì cửa mở nên lúc đi qua Lộ Tư mới nhìn thấy Hắc Kình Hạo nên cầu cứu .” Hắc Kiều Đinh như nhớ lại một câu chuyện đẹp mà mỉm cười duyên dáng .
” Vì tiểu tử nó cảm thấy nếu giờ bỏ mặc thì cũng quá đáng nên cuối cùng quyết định làm anh hùng cứu mỹ nhân , bốn phát đạp thẳng vào mặt bốn tên cầm thú đang cưỡng hϊế͙p͙ Lộ Tư sau đó dắt tay cô bé đi . Lộ Tư có lẽ từ lúc đó đã thích nó rồi nhưng không dám tỏ tình , có lẽ phải đến tận nửa tháng sau , khi bước sang giữa học kì hai , con bé mới bảo thích nó xong rồi thì thằng này nó cũng đồng ý . Cuối cùng là yêu nhau hết cả cấp ba .”
” Thế tại sao hai người lại chia tay ạ ?”. Lục Cửu Ân có chút tò mò hỏi .
Hắc Kiều Đinh cũng không ngại phiền tiếp tục nói :” Chúng nó ấy à ? Hắc Kình Hạo lúc học dở năm hai của học viện hàng không thì có thư mời của cơ trưởng mời nó bay đến Pháp du học và phát triển , vì không chịu được khoảng cách địa lí nên mới chia tay .”
Nghe xong câu chuyện của Hắc Kình Hạo , Lục Cửu Ân dù vẫn có chút mơ hồ , không biết rằng Hắc Kình Hạo còn thích Chu Lộ Tư không .
Người ta nói mối tình đầu là mối tình đẹp đẽ và khó quên nhất , có lẽ lúc này Hắc Kình Hạo cũng giống cô yêu đơn phương anh mấy năm , vẫn còn yêu thích cô gái kia …
Bữa tối xong xuôi , hai cô gái khoác tay nhau đi mua sắm ở tầng một . Hắc Kiều Đinh đứng trước một cửa hàng nước hoa , xịt thử một lọ lên người Lục Cửu Ân , vỗ vai cô nói :” Tiểu tử nó thích mùi này lắm đấy , em lấy một lọ đi .”
Lục Cửu Ân nhìn lọ nước hoa trêи tay Hắc Kiều Đinh , ở ngoài có ghi là hương hoa tử đẳng , mùi hoa này rất ngọt và có mùi rất đặc chưng , chính cô cũng cảm thấy mùi này dễ chịu nữa . Rốt cục thì cũng nghe Hắc Kiều Đinh mà mua luôn một lọ về dùng .
Lúc rút ví ra trả tiền , Hắc Kiều Đinh đã đưa thẻ đen không giới hạn ra trước Lục Cửu Ân , bảo chị bán hàng rằng cô trả bằng thẻ.
Tiếp theo sau đó , hai người cũng đi mua vài hộp phấn với vài thỏi son .
Con gái Trung Quốc thời hiện đại , trong túi xách không bao giờ được thiếu đồ trang điểm nhưng Lục Cửu Ân và Hắc Kiều Đinh vốn dĩ đã đẹp tự nhiên nên hai người cũng chỉ mất tiền mua son với phấn mà thôi .
Còn nếu đầu tư thì cả hai người còn đồng loạt nói là đầu tư vào đồ dưỡng da tốt hơn .
Thực chất , Hắc Kiều Đinh mới là đã là mỹ nhân sẵn , vẻ đẹp của Hắc Kiều Đinh như được di chuyền từ Duy Nhan nên có một vẻ đẹp quý phái và thanh lịch .
Còn Lục Cửu Ân thì lại là một giai nhân diễm lệ , mặt mày thanh tú hiền lành , mang vài nét trẻ con đáng yêu , cô giống như một phiên bản nữ của Lục Từ Nhiên , xinh đẹp đến nỗi nhìn hoài không ngán .
Hai người mải vui , mua hết từ đồ này tới đồ kia , đến khi trở về đã là 11 giờ đêm .
Chào tạm biệt Hắc Kiều Đinh , Lục Cửu Ân xách hai mươi túi nặng nhẹ bước lên nhà , quen tay bấm vân tay để mở cửa vào nhà .
Từ ngày Lục Cửu Ân đến nhà Hắc Kình Hạo thì cô gần như rất ít khi về lại nhà mình , gần như số lần về nhà trong một tháng chỉ đếm trêи đầu ngón tay , thời gian còn lại cô dành ở nhà Hắc Kình Hạo , nhưng hầu như hai người sống cuộc sống rất riêng , lúc thì làm việc lúc thì ăn , còn lại hoạt động chung cũng chỉ có lúc bàn bạc về công việc còn lại thì mỗi người một phòng .
Lúc Lục Cửu Ân nói với Trương Thanh Thanh về việc cô muốn dọn sang ở chung với Hắc Kình Hạo , Trương Thanh Thanh hàng ngày yêu con lại xua xua tay lạnh lùng nói :’ Biến nhanh đi . Bao giờ cưới thì hẵng vác mặt về .’
Cái này không phải là con gái cưới chồng bỏ rơi cha mẹ mà là cha mẹ bỏ rơi con gái vứt con gái cho bên nhà chồng nuôi cho đỡ tốn gạo …
Dẫu bị đuổi đi là thế nhưng Lục Cửu Ân cũng không quên thi thoảng về nhà thăm mẹ sau đó tặng cho mẹ vài hộp mĩ phẩm mà lúc đi mua sắm với Hắc Kiều Đinh được chính tay chị chọn cho .
Lúc này về đến nhà , Lục Cửu Ân chỉ nhanh chóng cầm hết túi lên trêи phòng mình , vứt hết ra sàn sau đó vào phòng tắm trước .
Ngâm mình trong nước nóng nửa tiếng cũng đã làm Lục Cửu Ân cảm thấy sảng kɧօáϊ , gân cốt cũng được giãn ra , cực kì thoải mái.
Nhưng tắm xong mới là mệt mỏi , Lục Cửu Ân lại bắt đầu công việc chọn lọc đồ mới mua cùng Hắc Kiều Đinh , váy thì treo vào tủ quần áo , son phấn thì cất vào bàn trang điểm , nước hoa cũng cất vào riêng một tủ .
Phân loại xong , Lục Cửu Ân đa số đều dành thời gian để chơi điện thoại nên lúc mở WeChat ra xem cũng phát hiện được một tin nhắn từ Hắc Kình Hạo gửi từ 1 tiếng trước .
Chồng yêu : Bao giờ về nhà thì lên phòng ngủ tìm tôi .
Lục Cửu Ân hơi nghi hoặc , cuối cùng thì cũng lật chăn bước lên tầng trêи .
Vì ở trêи tầng này , Hắc Kình Hạo đặc biệt có một phòng giặt đồ riêng cho mình ở đây , nên cơ hồ vẫn có thể nghe được tiếng máy giặt chạy toả ra hương thơm tho của mùi nước xả vải .
Đắn đo một lúc , Lục Cửu Ân cũng mới mở thẳng cánh cửa bước vào phòng .
Trong phòng , ánh đèn màu cam mập mờ chùm lên bóng người đàn ông ngồi ở bên giường , tay vẫn gõ bàn phím , chiếc laptop được để trêи đùi phát ra tiếng lạch cạch .
Tư thế rất nhàn nhã mà say sưa , Hắc Kình Hạo vì biết Lục Cửu Ân bước vào nên cũng chỉ liếc mắt một cái sau đó lại vùi đầu vào làm việc .
Bình thường , Hắc Kình Hạo rất ít gọi cô lên phòng anh vì anh ghét người lạ vào phòng mình , Lục Cửu Ân có hôm lỡ miệng nói :’ Chẳng phải anh ghét người lạ vào phòng sao ? Tại sao cứ gọi em lên đây làm gì .’
Hắc Kình Hạo cười đáp lại :’ Em đâu phải người lạ ?’.
Nghĩ sâu một chút , Lục Cửu Ân lúc nói ra câu kia rất muốn tự vả vào miệng mình một cái .
Đứng được năm phút , Lục Cửu Ân nhận ra vấn đề rằng , mình không thể cứ đứng như thế này được nên mới hạ quyết tâm bước tới giường ngồi xuống và chờ đợi Hắc Kình Hạo .
Đợi lần này là khoảng tầm hai tiếng sau , lúc này đã là một giờ sáng , Hắc Kình Hạo mới xong công việc , anh gập máy tính , để lên đầu giường sau đó lạnh giọng bá đạo như thường :” Lại đây .”
Lục Cửu Ân cũng nghe anh , từ mép giường bò tới bên anh , lặng lẽ chui rúc vào lồng ngực của anh hít hà vài cái .
Đã lâu lắm rồi hai người không dành thời gian như thế này để bên nhau . Điều này chỉ có thể lí giải bằng hai lí do , một là không có thời gian và hai là không muốn .
Hôm nay , Lục Cửu Ân cảm nhận được lại hơi ấm của anh , cô đột nhiên cảm thấy có chút gì đó mang tên nhớ nhung ở đây , có lẽ thời gian dần làm cô quên mất một việc đó chính là dành thời gian làm nũng anh như thế này .
Cô đặc biệt thích những lúc được chui rúc vào ngực người đàn ông mình yêu , tha hồ mà tham lam hít lấy hương thơm của anh , càng tha hồ mà cả đêm được ôm anh đi ngủ .
Thực ra , hạnh phúc không phải chỉ dừng ở lúc quan hệ thể xác mà còn được ở bên nhau để xoa dịu tâm hồn và tinh thần .
Giống như lúc này , Lục Cửu Ân không biết Hắc Kình Hạo đang nghĩ gì nhưng cô chỉ biết , thời gian lúc này như ngưng đọng , cô nằm trêи ngực anh , áp tai nghe tiếng tim đập của anh và chính mình . Thế giới chẳng còn gì ngoài sự hiện diện của hai người , hạnh phúc vô bờ .
Ở bên anh ,cô thực sự cảm thấy rất an toàn, chỉ muốn ở bên anh mãi như thế này . Bình dị như thế này mỗi ngày , mỗi ngày cũng đều yêu Hắc Kình Hạo này hơn .
Tưởng rằng anh sẽ im lặng không nói gì nhưng cho đến khi Lục Cửu Ân đã chuẩn bị mê man chìm vào giấc ngủ thì Hắc Kình Hạo mới lên tiếng :” Ngày mai anh sẽ đi công tác .”
Dù chuyện anh đi công tác không phải lạ lẫm gì nhưng lần này là lần đầu tiên từ lúc hai người bên nhau mà anh đi công tác , Lục Cửu Ân cũng không khỏi có chút hơi cô đơn , cô ngước lên tự nhiên hỏi :” Anh đi mấy ngày ?”.
” Ba tháng .” Hắc Kình Hạo nhàn nhạt đáp lại .
Ôi trời ạ , là đi ba tháng , đi công tác ba tháng , ba tháng này hai người không được gặp nhau ư ? Lục Cửu Ân nghe xong càng cảm thấy cô đơn , ở nhà của anh nhưng lại không có hình bóng anh , cô muốn chết mất …
” Anh đi đâu thế ?”.
” Pháp , thời gian này em cứ ở nhà anh , công ty thì muốn đến thì đến còn không đến thì thôi vì lần này em đến cũng chả có việc gì làm .”
Suýt nữa thì quên , Lục Cửu Ân nhướn mày bĩu môi :” Anh chọn ai đi cùng anh thay vì em ? Chả phải em cũng phải đi Pháp với anh sao ? Vị trí của em là trợ lý mà .”
” Ờ , lần này anh đi với Lục Từ Nhiên nên em an vị ở nhà đi . Anh đi ba tháng sau rồi về , nếu có việc gì quan trọng thì mới gọi điện không thì đừng có gọi .”
” Ý anh là anh chê em phiền ?”. Lục Cửu Ân bĩu môi , trong lòng không tránh được có chút tủi thân .
” Anh không bảo em phiền nhưng đợt này công việc của anh rất bận nên sẽ không có nhiều thời gian nói chuyện với em .” Hắc Kình Hạo kiên nhẫn nói .
Đúng là thực tế là thực tế như thế này , rốt cục một người đàn ông chín chắn vẫn là đặt sự nghiệp lên hàng đầu .
Lục Cửu Ân cũng chả có sức nói với anh , ba phút sau liền nhắm mắt chìm vào giấc ngủ .
***
Ngày đầu tiên Hắc Kình Hạo đi công tác , Lục Cửu Ân vì ngủ quên nên không ra sân bay tiễn anh , lúc dậy cô cũng chẳng thấy ai nên cũng buồn chán đi ngủ tiếp .
Đến chiều tối , Lục Cửu Ân đi xuống siêu thị ở cạnh nhà mua vài gói mỳ tôm lên ăn tạm , cuộc sống lại ảm đạm trôi qua .
Cứ ăn với ngủ cũng hết một ngày , Lục Cửu Ân rốt cục cũng vì quá buồn chán nên giam mình trong phòng ngủ ngủ từ tối cho tới tận chiều ngày hôm sau mới dậy .
Ngày thứ hai anh đi công tác , Lục Cửu Ân được Hắc Kiều Đinh mua cơm hộp mang đến cho cô, sau đó Hắc Kiều Đinh cũng nói rằng sẽ ở lại đây với Lục Cửu Ân .
Cuộc sống không có Hắc Kình Hạo cũng vui lên một chút khi Hắc Kiều Đinh đến bầu bạn .
Buổi sáng hai người dậy sớm đi tập thể ɖu͙ƈ , buổi trưa nấu sủi cảo với mỳ thịt bò , ăn xong thì lại ngồi xem phim và ăn vặt . Buổi chiều thì bắt đầu đi làm bánh ngọt theo sách hướng dẫn , buổi tối gọi đồ ăn tới sau đó tráng miệng bánh bằng ngọt . Ban đêm thì vừa xem phim vừa đắp mặt nạ sau đó cũng đi ngủ .
Mỗi ngày cứ như vậy cũng đã trôi qua được 3 tuần kể từ lúc Hắc Kình Hạo đi công tác , thi thoảng ngoài Hắc Kiều Đinh thì còn có cả một vị khách quý đến chơi .
Tống Dịch tới và mang theo một giỏ hoa quả cho Lục Cửu Ân làm cô cảm động suýt rơi nước mắt nhưng ngay sau đó lại nghĩ . Hắc Kiều Đinh là vợ tương lai của Tống Dịch mà mình lại là vợ của Hắc Kình Hạo , dù sao sau này cũng là người một nhà , lúc nào gặp chả được .
Thế là cuối cùng bạn nhỏ Lục Cửu Ân lại trở thành cái xác không hồn ngồi thẫn thờ ngắm trời ngắm đất .
Viễn Chi sơn trang nằm ở vùng cách biệt thành phố nên có không khí rất trong lành , hơn nữa Hắc Kình Hạo cũng tâm lí , ban công phòng ngủ của anh có trồng một hàng cây hoa oải hương , mấy ngày này ánh nắng lên cao thì cây hoa lại lung lay trong gió lan toả ra mùi oải hương thơm ngát , thấm vào từng ruột tim của Lục Cửu Ân cô .
Thường ngày nếu không có việc gì , Lục Cửu Ân cũng chỉ ngồi ngắm mấy cây hoa oải hương sau đó chăm chút mỗi ngày , thi thoảng mới rời khỏi mấy cây hoa để đi ăn và làm một vài việc .
Đêm hôm nay , Lục Cửu Ân lại ngồi ngẩn người trước mấy bông hoa oải hương tím , lâu lâu lại đưa tay chạm vào bông hoa một cái , nhìn bông hoa đung đưa mà mỉm cười như đứa trẻ .
Người như Lục Cửu Ân , ngày thường sôi nổi mà mấy ngày hôm nay lại im lặng như thế này làm cho Hắc Kiều Đinh cảm thấy lo lắng .
Tống Dịch đứng đằng sau cũng phải lắc đầu lạ lẫm với Lục Cửu Ân .
Bước tới gần Lục Cửu Ân , Hắc Kiều Đinh ngồi xuống nền đất cùng Lục Cửu Ân , khuôn mặt đầy lo lắng nói :” Ân Ân , em ngây ngốc thế này mấy ngày rồi , nếu nhớ tên tiểu tử kia như vậy , sao em không gọi điện ?”.
Nghe Hắc Kiều Đinh nói vậy , gương mặt cô lại trầm xuống , giọng lí nhí đủ nghe với Hắc Kiều Đinh :” Anh ấy nói không có chuyện quan trọng thì đừng gọi …”
Nghe cô gái nhỏ nói vậy , Hắc Kiều Đinh quay nhìn Tống Dịch , anh lắc đầu , sau đó Hắc Kiều Đinh lúc này mới phát hiện ra , sàn nhà lúc này đang rất lạnh nhưng Lục Cửu Ân lại ngồi ở đó ngây ngốc gần một ngày mà cười với mấy bông hoa oải hương Hắc Kình Hạo trồng .
Hắc Kiều Đinh vòng tay ôm lấy Lục Cửu Ân , giọng dịu dàng hỏi :” Em thích hoa oải hương sao ?”.
Lục Cửu Ân chỉ cười lắc đầu :” Không phải , em không phải thích hoa oải hương mà là hoa oải hương làm em nhớ đến anh ấy … Nhớ đến những dáng vẻ lúc anh ấy trồng những cây hoa này , nhớ đến những lúc anh ấy dành thời gian ra tỉ mỉ chăm sóc chúng , nhớ đến mùi hương của bông hoa này giống như là mùi trong căn phòng của anh ấy ,làm em cảm thấy như anh ấy đang hiện diện ở đây .”
Nói chưa hết , nước mắt tự nhiên chảy ra , Lục Cửu Ân mếu máo , cô rúc đầu vào đầu gối mình , người co lại như con thỏ con , giọng run run đầy uỷ khuất :” Em nhớ anh ấy !”.
” Em rất nhớ anh ấy … ”
Năm Lục Cửu Ân lên học lớp sáu, cô từng một thời bị bạn bè doạ nạt và đánh đập còn bị cô lập , Lục Từ Nhiên lúc đó từng xoa đầu cô và nói :’ Nếu em muốn mạnh mẽ hơn thì em phải học cách kiềm chế cảm xúc bản thân và đừng để dễ khóc như thế này . Nếu em khóc bọn chúng sẽ chỉ tìm cách bắt nạt em tiếp .”
Khi Lục Từ Nhiên nói vậy Lục Cửu Ân mới vâng lời từ đó mới bắt đầu giấu đi cảm xúc thật mà lúc nào cũng trưng nụ cười ra , khi bị đánh cô không còn là cô bé chỉ biết ngồi ôm đầu khóc lóc mà đã biết cách đánh trả , Lục Cửu Ân vốn xinh đẹp nên khi cô cười lên như cướp hết trái tim của nam sinh trong trường , từ đó hết thảy các đàn anh đều rất thích cô và bảo vệ cô hết mực .
Lục Cửu Ân từ cô lập chuyển thành đối tượng ai cũng muốn làm quen .
Dần dần mặt nạ càng được siết chặt , Lục Cửu Ân vẫn là Lục Cửu Ân nhưng mặt bộc lộ cảm xúc kém đi rất nhiều , cho đến khi cô gặp lại Hắc Kình Hạo mặt nạ này dần bị vỡ đi thành nhiều mảnh . Lục Cửu Ân vẫn là Lục Cửu Ân …
Vẫn là cô gái ương ngạnh có khí chất nhưng lại cũng rất mềm lòng và yếu đuối . Cường nữ cái gì chứ , cô chỉ là bánh bèo thôi . Không , là loại cao cấp hơn bánh bèo , bánh bao …
Tự nhiên Lục Cửu Ân lăn ra khóc như đứa trẻ con lại làm cho Hắc Kiều Đinh nảy ra ý tưởng , trực tiếp lấy điện thoại của mình gọi cho Hắc Kình Hạo , rất nhanh chóng đầu kia đã được nối máy .
” Tìm em có việc gì ?” Giọng của Hắc Kình Hạo không giấu được sự lạnh nhạt và vô tình như thường .
Hắc Kiều Đinh không trả lời , bắt đầu bật loa ngoài , quay sang hỏi Lục Cửu Ân đang ngồi khóc lóc :” Ân Ân , em hãy nói những lời thật lòng của em đi .”
Lục Cửu Ân vẫn không ngẩng đầu lên , mếu máo , khóc lớn hơn :” Em nhớ anh ấy ! Hức , em nhớ anh ấy , nhớ muốn chết . Em rất nhớ anh ấy , nhớ mùi hương , nhớ khuôn mặt , nhớ giọng nói , nhớ tính cách , nhớ cử chỉ , nhớ hành động , nhớ bờ môi , nhớ tất cả !”.
Tống Dịch và Hắc Kiều Đinh đứng một bên không khỏi nở nụ cươi tươi như hoa .
Đầu dây bên kia trầm lặng vài tiếng mới hỏi :” Em nhớ ai ?”.
Lúc này vì khóc đến lú lẫn nếu Lục Cửu Ân còn chả biết ai đang hỏi mình chỉ đáp lại như con tim mách bảo :” Hắc Kình Hạo .”
Sau khi cô trả lời , Hắc Kiều Đinh cùng Tống Dịch không ở lại làm bóng đèn nữa mà đi ra ngoài đóng cửa lại cho đôi bạn trẻ tha hồ mà tâm sự .
Lúc đi ra , Hắc Kiều Đinh mới phát hiện ra một vấn đề :” Làm sao giờ , đó là điện thoại của em mà !”.
Tống Dịch đứng bên cạnh mỉm cười :” Đợi cho hai bọn họ hạnh phúc đã rồi vào lấy sau , giờ nếu vào đòi là thành bóng đèn phá hoại hạnh phúc người khác đấy !”.
” Ờ , anh nói đúng .” Hắc Kiều Đinh vòng tay ôm eo Tống Dịch cười cười .
Lúc này ở Pháp , Hắc Kình Hạo đang ngồi ở giữa một bàn dài , hai bên đều là những người quan chức cấp cao có tiền , anh đang họp , Hắc Kình Hạo nổi tiếng không bao giờ nghe điện thoại trong lúc làm việc lại phá luật hôm nay ngồi nghe điện thoại .
Đầu tiên khi Hắc Kình Hạo nhìn thấy là Hắc Kiều Đinh gọi thì cũng không định nghe máy nhưng lại nhớ tới hiện tại chị của anh đang ở với tiểu phiền phức nên anh lại đành đưa lên nghe , chắc cũng không có việc gì nghiêm trọng vì nếu cô ấy mà xảy ra việc gì thì Hắc Kiều Đinh sẽ không tìm đến anh đầu tiên mà sẽ tìm đến bác sĩ …
Lúc nghe điện thoại , Hắc Kình Hạo chỉ nghe thấy chút tiếng khóc của một người con gái nhưng chỉ là tiếng rất nhỏ cho đến khi giọng của Hắc Kiều Đinh vang lên hỏi :” Ân Ân , em hãy nói những gì thật lòng của em đi!”.
Một
, hai , ba giây , bên đầu kia vang lên tiếng khóc nức nở như đứa trẻ con , chất giọng rất yếu đuối như bồ công anh trước gió :”Em nhớ anh ấy ! Hức , em nhớ anh ấy , nhớ muốn chết . Em rất nhớ anh ấy , nhớ mùi hương , nhớ khuôn mặt , nhớ giọng nói , nhớ tính cách , nhớ cử chỉ , nhớ hành động , nhớ bờ môi , nhớ tất cả !”.
Có một cái gì đó ấm áp đang chảy qua mạch máu của Hắc Kình Hạo anh , có gì đó như gió xuân đang thổi bên tai anh , khoé môi anh không tự chủ được mà cong lên , từ từ hỏi :” Em nhớ ai ?”.
Câu trả lời như dự đoán :” Hắc Kình Hạo .”
Phải , là tên của anh ,đây đúng là tên anh . Lúc này anh cảm thấy tên của mình đẹp hơn bất kì loại tên nào trêи thế giới vì tiểu phiền phức của anh đang gọi anh , phiền phức của anh đang nhớ anh .
Hắc Kình Hạo như quên luôn mình đang ngồi trong phòng họp , giọng nhẹ xuống đi nhiều , nghe như đang dỗ dành :” Phiền phức , nhớ thì sao không gọi cho anh ?”.
Khóc lóc một hồi , não hoạt động lại thì cũng đâu thể nào không phân biệt được giọng nói , Lục Cửu Ân bỗng dưng nghe thấy tiếng ‘ bụp ‘ một phát như là tiếng tim của cô đang nổ ra …
Sửng sốt , Lục Cửu Ân cắn môi cố ngăn âm thanh vẹo vọ do nấc cụt , giọng điệu như khẳng định mà như câu hỏi :” Hạo ?”.
Người đàn ông bên đầu dây bên kia nhẹ giọng cưng chiều :” Anh đây .”
Lúc này , hai từ ‘ anh đây !’ lọt vào tai Lục Cửu Ân như một liều thuốc nổ , nổ bùm một cái , cô nhớ anh thực sự … Rất nhớ anh !
Nhưng nhớ đến nỗi không thể diễn tả bằng lời , mà lúc này cũng chả biết nên nói gì , Lục Cửu Ân mới lôi chuyện cũ ra tính sổ với anh :” Chẳng phải anh bảo không có việc gì quan trọng thì không được gọi anh sao ? Sao anh lại nghe máy ?”.
Tiểu phiền phức nhớ dai …
” Đồ phiền phức , nếu không phải ai đó khóc lóc bảo nhớ anh thì em nghĩ anh sẽ nghe máy chắc ? “. Giọng điệu anh vẫn dịu dàng như vậy , như rót mật vào tim của Lục Cửu Ân cô .
” Ờ … Thế anh đang làm gì đấy ?” . Thứ lỗi , Lục Cửu Ân cô hết chuyện để nói rồi !
Đầu dây truyền đến giọng cười trầm thấp :” Đang họp .”
Lục Cửu Ân đột nhiên muốn lao đầu vào tường tự tử , cô ăn gan hùm rồi , anh đang họp mà dám gọi điện làm phiền .
Tay chạm vào mấy bông hoa oải hương , Lục Cửu Ân nhìn hoa tự nhiên mỉm cười :” Hắc Kình Hạo !”.
” Ừ ?”.
” Em rất nhớ anh , anh mau về nhé . “
” Ừ .”
” Còn nữa … Em ở nhà đợi anh !”.