Cô Gái Bàn Bên – Phần 9 – Botruyen

Cô Gái Bàn Bên - Phần 9

Tôi lấy điện thoại ra, lặng lẽ gọi cho lão Khánh
– Anh…
– Mày đang đâu thế ? Anh về rồi này.
– Đi nhậu với em đi.
Thế là ông anh lật đật mặc cái áo mưa vào rồi phi xe ra quán nhậu với tôi. Biển SG về đêm đẹp thật. Từng ngọn đèn phản chiếu xuống mặt nước lung linh huyền ảo. À mà không phải là bãi biển, chỉ là hôm nay trời mưa to nên đường SG ngập hết. Bọn tôi ngồi cạnh vũng nước ngập rồi tưởng tượng đang nhậu hải sản ngoài biển thôi.
– Ê.
– Gì ???
– Còn thuốc kích dục hôm qua không ?
– Thuốc kích dục gì ?
– Thuốc anh cho em hút ấy.
– À, haha.
Ổng chạy lại mở cái cốp xe lên, lấy ra một cái hộp. Trong đó toàn là mấy cái khô khô nhìn như chè để pha uống.
– Uống rượu rồi uống chè làm đéo gì ?
– Bậy nào.
Ổng cười phá lên. Sau đó lấy điếu thuốc bóp hết ruột vứt đi. Từ từ cho ít chè trong cái hộp vào rồi ấn chặt xuống.
– Nè , hút đi.
Tôi không nói gì cả, lặng lẽ châm điếu thuốc và tiếp tục ngắm biển đêm. Rồi cái vũng nước bắt đầu có sóng, sóng xô mạnh hơn và đập vào bờ. Lần này tôi chỉ thấy phê chứ không có mệt mỏi như lần trước. Trước mặt tôi, hình ảnh mái tóc xanh vẫn không ngừng hiện về.
– Cái này ngon quá anh Khánh ơi.
– Ừ tất nhiên rồi.
– Chơi cái này làm em được gặp Nhung anh ạ.
– Haha. Thích thì mai anh lấy thêm về cho. Cơ mà chơi ít thôi nhé.
– Ừ biết rồi.
– Vài bữa anh đi chơi với chị Quỳnh rồi. Đợi về rồi lại nhậu tiếp nhé. Nhớ là đừng có hút cái này nhiều đấy.
– Ok ok.
Từ sau hôm đó, ngày nào tôi cũng chơi thử 1-2 điếu. Phê vãi lone. Cảm giác Nhung đang ở gần cạnh tôi hơn bao giờ hết. Có thể là tôi bất lực, và không níu kéo em lại. Đúng rồi, tôi chính là như vậy còn gì nữa. Tôi lên giường với con khác, phản bội lòng tin của em. Và đâu đó lại xuất hiện một con người quan tâm em hết mực. Ngay cả đến gần em tôi còn không có cơ hội thì tôi biết làm gì bây giờ. Người ta có tiền, có mọi thứ. Tôi chỉ là một thằng sinh viên mới nghỉ học. Tôi chẳng có gì cả. Ngày nào cũng vậy, tôi cũng đều bay theo làn khói mơ hồ và đầy bí ẩn đó, nó đưa tôi tới những nơi tôi thích và làm những gì tôi muốn, và nó đưa tôi đi gặp em. Hôm đó, cũng như thường ngày, sau ca làm việc của tôi, tôi lại bàn và châm điếu thuốc.
– Chú em buồn à.
– Dạ – tôi nhìn lên, là ông tổ trưởng với mấy người bạn của ổng.
– Thời buổi này ai còn hút thuốc lá nữa.
– Dạ – tôi cười gượng – em quen rồi anh.
– Thử cái này đi. Bay lắm – nói rồi ổng đưa tôi một bịch đựng bột mì bé tí tí.
– Bột mì hả anh ? Cái này ở quê em ăn rồi.
– Haha thằng này dễ thương quá. Không phải bột mì . Nó là thuốc tiên đấy ?
– Thuốc tiên ?
– Ừ. Ai đang buồn hít vào là vui ngay lập tức. Mà hít vào rồi là không bao giờ buồn nữa ấy chứ.
– Em không buồn. Chỉ là em bất lực thôi.
– Vậy càng phải thử. Nó sẽ giúp chú em tự tin và thông thái lắm.
Nói rồi ổng lấy miếng giấy bạc trong gói thuốc ra. Đổ một ít lên đó rồi đốt đốt phần dưới. Khói bay lên nhè nhẹ và từ từ :
– Hít thử đi.
Tôi từ từ cầm lấy cái thứ tiên dược mà ông ấy quảng cáo. Đưa lên mùi rồi hít nhẹ một phát. Cảm giác đầu tiên nó cũng không khác thuốc lá là mấy. Chỉ có điều dễ ngửi hơn thôi.
– Nó giống thuốc lá mà anh.
– Không. Làm hơi nữa đi.
Tôi đưa lên hít một phát, nhiều hơn hồi nãy một tí. Tôi bắt đầu có cảm giác. Tự nhiên thấy tỉnh táo hơn hồi nãy và không buồn ngủ. Tôi chưa ăn gì, hồi nãy thì cũng hơi đói nhưng tự nhiên giờ lại thấy đỡ đỡ. Kèm theo đó là tiếng nhạc DJ liên tục đập vào đầu tôi làm tay chân tôi từ từ rã ra và hơi tê buốt. Đang phê một hồi thì nhạc tắt mẹ mất. Tôi bắt đầu chảy mồ hôi và có cảm giác hồi hộp, tim đập nhanh hơn. Và nhạc lại lên lại, chắc nó chuyển bài. Tay chân tôi lại tê tê lại và vẫn mỏi nhừ. Tôi lại nghĩ đến Nhung. Tôi liên tục nghĩ về em. Hình ảnh của em lúc mờ lúc rõ nhưng vẫn luôn hiện lên như vậy. Em đang cười với tôi kìa. Tôi bò dài ra ghế, mơ màng và cười lại với em. Ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa, tôi vẫn mơ màng cũng những người bạn mới quen. Dần dần, tôi khá thích thứ bột mì này. Nó thơm, không như thuốc lá, hơn nữa còn làm cho tay chân mềm nhũn và chỉ cần thả lỏng người, tôi có thể gặp Nhung bất cứ khi nào rồi. Cứ vậy, 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày trôi qua… tôi đang sống trong niềm vui mới. Lão Khánh bảo đi chơi 1 tuần mà 2 tuần sau lão mới về. Hôm đó, hai ông bà xuống sân bay và không quên mua quà dỗ tôi. Tại khuya nên lão bắt taxi rồi ra thẳng quán bar chỗ tôi luôn. Tôi vẫn như mọi ngày, đang bò ra ghế và phê pha
– Ê Hiếu. Chị Quỳnh mới mua quà cho mày nè. Thích nhé thẳng quỷ.
– Thằng nào gọi tao đấy – tôi lờ đờ nói
– Thằng lồn này, mày lại chơi cỏ à ?
– K.h. ông… tao chuyển qua bột mì rồi. Ngon lắm. Mà mày là thằng nào thế.
– Đ** con mẹ, tao anh mày này. Ngồi dậy cho tao – lão nhăn mặt rồi kéo tôi dậy.
– Đ** cụ từ từ, đang bay mà. Nhung kìa. Haha Nhung đang cười với tôi kìa.
Lão nhìn quanh một hồi, trên bàn vẫn còn tờ giấy bạc và một ít màu nâu cháy trong đó, khói còn sót lại vẫn thi thoảng bay lên tí một, lão đưa mũi lên ngửi sịt sịt, rồi đạp đổ cái bàn, hét to lên :
– Đ** con mẹ chúng mày, thằng quản lý đâu, ra đây tao bảo.
– Ồn quá, im nào anh Khánh. À anh Khánh, anh của em đã về rồi này. Em nhớ anh lắm hơ hơ. Ê lấy cái tờ bột mì kia thử đi anh, phê lắm hế hế.
– Đ** mẹ thằng chó. Tao mới đi có mấy ngày mà mày đã ra nông nỗi này à – ông xách cổ tôi dậy rồi đấm tôi một phát ngã nhào ra đất.
– S..ao anh đánh em. Đau đấy, à đéo sao. Em biết cách làm hết đau rồi. Đưa bột mì đây. Bột mì tiên dược – tôi lồm cồm bò dậy, lết ra chỗ cái bàn ổng mới đạp đổ. Chị Quỳnh cứ đứng nhăn mặt rồi nép qua một bên vì sợ ông Khánh.
– Đ** mẹ thằng quản lý đâu rồi ?
– Dạ có gì không anh.
Tôi vẫn đéo quan tâm, nhặt cái miếng giấy bạc còn sót, tôi đốt và ngửi tiếp. Đấy, hết đau luôn. Phê vãi lone.
Ông Khánh vẫn đứng chửi nhau với mấy thằng kia. Có vài thằng bạn quen quen chơi bột mì cùng tôi nữa kìa. Mấy ông ơi qua đây chơi nào. Mà Đ** mẹ tôi phê quá rồi, kệ mẹ mấy ông. Bên đó vẫn xảy ra cãi cọ to lắm. Hình như còn có đánh nhau hay sao ấy. Khi tôi tỉnh dậy thì đã nằm ở nhà rồi. Lão Khánh đang châm điếu thuốc , lão cởi trần và toàn hình xăm trông sợ vãi lone. Bà Quỳnh thì đang quấy quấy li nước cho tôi uống.
– Anh…
– Dậy rồi à thằng chó.
– Dạ.
– Dạ cái Đ** mẹ nhà mày. Mày biết mày chơi cái gì không hả Hiếu ?
– Chơi gì cơ ?
– Đ** cụ mày. Mày chơi hàng cấm rồi còn chó ạ. Má… nói rồi ổng đạp vào cái cửa sổ một cái kêu Keng điếc cmn tai tôi luôn.
Tôi từ từ, mệt mỏi lấy điện thoại ra seach gg. Hàng cấm là gì. Và từ khóa hiện lên trước mặt tôi làm tôi rớt luôn cái điện thoại
-Anh…
– Anh cái lồn.
– Anh… em không biết, em thực sự không biết mà.
– Tao đã bảo chơi cái tao đưa ấy, mà ít thôi. Đ** mẹ mày chơi luôn ma túy mới kinh. Ôi mày giỏi, mày lên đầu tao ngồi mẹ đi này. Biết thế, bố đã đéo cho mày chơi cái lồn gì rồi. Súc sinh.
– Em không biết anh ạ. Em thực sự không biết. Anh… bây giờ…
– Bây giờ cái lồn mẹ mày ấy. Ổng lườm tôi rồi quay ra ngoài, nhìn xa xăm. Căn nhà tự nhiên lạnh tanh và trống vắng quá. Lát sau, có tiếng chuông cổng. Mấy ông áo xanh xanh như công anh phường vào nhà tôi. Nói nói với lão Khánh cái đéo gì ấy. Sau đó mấy thằng đó lại lôi tôi vứt lên xe. Lão Khánh bỏ lên lầu trên luôn, hình như ổng khóc, chỉ để chị Quỳnh ở dưới và tôi thề là lúc đó tôi hoang mang vcl.
– Chị, chuyện này là sao vậy, chị….
– Anh Khánh muốn đưa em đi cai nghiện. Dù không biết có nặng hay nhẹ nhưng vào đó sẽ tốt hơn em ạ.
– Chị, em biết sai rồi…
– Chịu khó đi em. Chuyện sau này, sau này tính, em có muốn nhờ chị làm gì không ?
– Chị… nghe ngóng con Nhung cho em nhé.
– Ừ. Chị biết rồi.
Ngồi trên xe, tâm trạng tôi là dằn vặt, dằn vặt, và dằn vặt. Tôi không hề hay biết tôi đã nghiện. Cho đến khi mấy ông này nói về mấy triệu chứng của tôi. Ừ, đúng hết, đéo sai cái nào. Tôi đã nghiện rồi. Tôi đã làm Nhung buồn, bây giờ, tôi lại làm anh Khánh buồn. Thằng chó chết. Tôi tự chửi mình và với tâm trạng dằn vặt, tôi cứ như vậy cho tới tận khi vào trong trại cải tạo. Tôi muốn ra ngoài, tôi muốn về với anh Khánh.
– Anh ơi, em muốn về nhà. Anh cho em về nhà đi.
– Khi nào cậu hết nghiện, tôi sẽ đưa cậu về nhà.
– Vậy chỉ cần cố gắng cai nghiện là sẽ được ra hả anh.
– Ừ đúng rồi.
Câu nói đó như tiếp thêm động lực cho tôi. Phải rồi, tôi nên sớm trở lại một con người bình thường. Thay vì ngồi dằn vặt, tôi nghĩ là tôi nên làm những gì cần làm ngay lúc này. Tôi chăm chỉ lắm. Tôi làm theo y như những gì mấy ông trong này yêu cầu. Chỉ mới có mấy tháng mà tôi đã khá hơn rồi. Tôi đã bớt không nghĩ về thứ bột mì đó và cảm thấy cơ thể khá là khỏe. Ngoài ra thì tôi cũng thường xuyên giúp mấy ông cán bộ trong này mấy việc lặt vặt, tại rảnh quá không có gì làm thôi. Mỗi lúc rảnh rỗi, tôi đều ngồi suy nghĩ, về quá khứ, hiện tại và tương lai. Cảm thấy bản thân ngày trước thật tồi tệ và … nói sao nhỉ… đéo ra sao về tất cả mọi mặt. Ngay từ khi quen Nhung đến khi vào đây, tôi thấy tôi chả được cái đéo gì cả. Mỗi ngày, tôi cũng dành thời gian nói chuyện với mấy ông cán bộ hay mấy thằng đồng nghiệp của tôi. Nó khá thú vị, những câu chuyện không bao giờ xuất hiện trên sách vở hay thậm chí là cuộc sống của tôi chưa bao giờ gặp. Thì nó lại tái hiện hết ở đây, chân thực nhất. Mỗi ngày trôi qua là mỗi bài học khác nhau mà tôi học được.
– Dạo này anh thấy chú khác đấy.
– Khác sao anh – tôi hỏi ông cán bộ.
– So với lúc mới vào, bây giờ chú đã khác thật rồi. Còn khác như thế nào hả ? Đéo nói hehe.
Mẹ thằng chó. À trong thời gian tôi vào đây thì chị Quỳnh cũng hay tới lắm. Nhưng không thấy anh Khánh.
– Anh Khánh đâu chị ? Lần nào gặp bả tôi cũng hỏi vậy.
– Anh Khánh nhớ em lắm. Nhưng ảnh không chịu đi đâu. Thôi cố gắng giữ sức khỏe, khi nào e ra sẽ gặp a Khánh thôi.
Lần đéo nào gặp bà Quỳnh tôi cũng buồn chứ. Ban đầu thì tôi nghĩ là ổng ghét tôi nên mới không chịu gặp tôi. Nhưng bây giờ tôi lại nghĩ khác, có lẽ vì ổng thương tôi nên mới không đi gặp thôi. Một kiểu thương rất lạnh lùng nhưng nó lại ấm áp hơn bao giờ hết.
Đợi mãi thì cái ngày ra trại của tôi cũng tới. Cũng 1 năm con mẹ nó rồi. Đáng lẽ tôi được ra sớm hơn nhưng tôi đã xin ở lại. Tôi muốn ở lại học hỏi thêm nhiều thứ khác. Một năm với tôi nó không đủ để học nhưng nó đủ làm hài lòng bản thân tôi rồi. Tôi trở lại SG sau một năm. Nó không khác lúc xưa là mấy. Nhà cửa vẫn vậy. Chỉ có điều mấy cái cầu vượt đã nhiều hơn, mà kẹt xe thì vẫn thế. Nói chung là đéo miêu tả nữa vì nóng vãi lone ra ấy. Tôi không về nhà ngay mà tôi ra quán cf ngồi. Lão Khánh với chị Quỳnh biết hôm nay tôi ra trai nhưng đéo đón tôi. Bảo là tự về đi, rồi đợi a Khánh đi làm về rồi xử lý tôi sau. Sợ vcl. Tôi lang thang ra quán cf cũ. Khung cảnh vẫn vậy, người vẫn vậy. Mà nay chỉ có mình tôi thôi, người xưa đã đi đâu mất.
– Cho em ly đen đá không đường với gói thuốc.
Mấy thằng nhân viên cũ nghỉ hết rồi. Còn ông chủ quán là cũ thôi. Ổng từ trong đi ra, thấy tôi ổng trợn mắt :
– Ra tù rồi hả Hiếu.
Tôi sock vãi lone
– Sao anh biết ? À e mới ra sáng nay thôi
– Haha. Vợ mày nhắc mày với tao suốt.
– Vợ nào. Đùa hoài ông ơi.
– Ơ thì con Trang đấy. Nó nhắc mày suốt mà. Bảo đợi mày ra rồi đi thăm con. Nó mới đẻ 1 tháng đây thôi.
– Con nào ?
– Cái thằng này. Con của mày với nó chứ con nào ? Lo đi thăm người ta đi.
– Cái Đ** gì cơ ? Nói lại xem nào ?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.