Tôi vẫn chạy tiếp về phía có đám đông đang nhảy nhót. Đầu óc tôi vẫn còn quay cuồng và choáng váng lắm. Nhưng tôi không quan tâm, cái tôi quan tâm là mái tóc xanh dương kia. Tôi cứ vừa chạy, vừa ngửa cổ lên để tìm mái tóc quen thuộc ấy. Nhưng sao càng chạy, lại càng không thấy thế này.
– Đ** mẹ mày, phê gì kinh vậy ?
– Nhung. Nhung của em…
– Nhung nào ở đây, mày điên à ?
– Có mà. Nhung kia kìa – tôi chỉ tay ra phía đám đông. Chúng nó vẫn quẩy theo bài despacito.
– Thôi về cho điếu thuốc hút là gặp Nhung ngay nè.
Ổng lôi đầu tôi về, tôi vẫn cố ngoái cái cổ lại :
– Thấy rồi. Nhung của em kia kìa.
Tôi đẩy tay lão ra, chạy vội về phía đó, lão lại thở dài rồi đuổi theo tôi.
– Nhung…. tôi lao vào người con gái tóc xanh và kéo nó ra khỏi đám đông, vào một góc khá khuất. Là em, đúng là em rồi. Tôi ôm vội lấy nó và nói trong cơn phê thuốc. Nhưng nó vội đẩy tôi ra
– Nhung….
– Đồ tồi . Bốp ! Nó tát tôi một phát khiến khuôn mặt tôi xoay 90 độ.
Tôi không nói gì cả. Chỉ nhìn em vậy thôi. Em cũng đang nhìn tôi và khóc. Em khóc vì làm tôi đau hả Nhung ? À không phải. Là vì tôi đã lên giường với người khác. Phải rồi, tôi đáng đánh, tôi đáng bị đánh mà. Nó vẫn nhìn tôi và khóc, nước mắt nó chảy thành hai hàng dài giống như hai mũi giáo, hai mũi giáo đó không lăn dài trên má của em mà nó đâm thẳng vào tim tôi. Tôi xô em vào tường và hôn em. Đó là lần đầu tiên tôi hôn người con gái tôi thích. Trước giờ tôi còn không nghĩ tới việc đó nữa. Nhưng không hiểu sao, ngay giây phút này đây, tôi lại hôn, à không , tôi cưỡng hôn em. Nhưng em không phản kháng. Mắt em nhắm tịt và hai hàng lệ như nặng và nhiều hơn. Từng giọt, từng giọt rớt xuống chảy vào miệng tôi.
– Bỏ ra – chắc khoảng 1p sau thì em vội đẩy tôi ra và hét lên. Bốp ! Lại một phát đúng cái chỗ hồi nãy, đau vãi lone. Nhưng sao tôi lại thấy đỡ phê hơn hồi nãy nhỉ. Nhờ cái tát đó mà dòng suy nghĩ chịch em trong tôi bay mẹ đi đâu mất.
– Nhung, nghe anh giải thích đi.
– Anh cút đi, tôi không muốn gặp anh nữa – nó xô tôi ra và định chạy đi, nhưng tôi kéo tay nó lại rồi ôm nó vào người.
– Anh xin lỗi. A.. đau đầu quá. Nãy hôn thì đéo đau giờ ăn tát thì lại đau đầu. Chán thật
Tay nó không quàng vào sau lưng để ôm lại tôi như trong phim Hàn Quốc, nhưng nó cũng không đẩy tôi ra. Nó cứ khóc, sụt sịt sụt sịt trên vai tôi vậy.
– Bỏ người yêu tao ra thằng khốn nạn- thằng lone Tùng từ đâu lao vào đạp tôi một phát bay luôn khỏi người con Nhung.
– Đ** mẹ mày làm gì thế ? Lão Khánh cũng chạy tới hét lên, tính lao vào đập nó mà chị Quỳnh ngăn lại.
Tôi loạng choạng đứng dậy. Cảm ơn mày Tùng ạ. Nhờ mày mà tao tỉnh rồi.
Tôi vẫn đéo quan tâm thằng Tùng cho lắm. Tôi chỉ nhìn Nhung thôi. Cả thế giới bỗng chốc thu bé lại, vừa bằng một con Nhung. Tôi muốn giải thích, tôi muốn nói hết với em rằng tôi đéo biết chuyện gì cả. Rằng em đang bị thằng Tùng lừa. Nhưng trong hoàn cảnh này, tôi nào có cơ hội lên tiếng. Thằng Tùng từ từ đi lại người tôi, một nụ cười khá đê tiện và lên giọng :
– Mày chỉ lợi dụng Nhung thôi. Mày giả vờ theo đuổi để có được thế xác của Nhung. GIỐNG NHƯ MÀY ĐÃ LÀM VỚI NHỮNG CON KHÁC – nó hét to hơn.
– Im đi – con Nhung hét to lên, nó nhìn tôi, nước mắt đã ngưng chảy vì em đã lau rồi, nhưng đôi mắt đó đỏ hoe lên, và lấp ló sau mái tóc dài thướt tha đó. Rồi nó lấy tay đưa ngang mặt chạy đi mất. Thằng Tùng lườm tôi cái rồi chạy theo. Tôi cũng muốn đuổi theo, tôi chạy theo nó nhưng anh Khánh kéo tôi lại :
– Mày định đi đâu ?
– Em… em…
– Để con bé như vậy vài hôm đi em. Có lẽ nó vẫn còn sock – chị Quỳnh nhẹ nhàng nói.
Ừ, bà thấy tôi trần truồng bà còn sock chứ nói đéo gì Nhung. Chán nản, buồn đời, tôi lững thững về bàn. Tiếng nhạc và đèn nháy trong đây làm tôi khó chịu quá.
– Em ra ngoài nhé anh. Lát em về thẳng nhà luôn.
– Mày định đi đâu ? Lão Khánh hét
– Yên tâm đi. Em biết phải làm gì mà.
Tôi lấy chìa khóa xe và lê thê bước ra khỏi quán bar. Tôi không chạy qua nhà Nhung đâu. Tôi còn tư cách gì để nhìn mặt em nữa. Chỉ là tôi buồn, hôm nay tôi rất buồn. Tôi muốn đến một chỗ mà khi buồn hay vui hay bình thường thì tôi vẫn đến. Đó là quán cf yêu thích ( nó mở 24/24 ).
Dựng xe xuống, tôi nặng nề bước vào quán. Tôi chả buồn nhìn xung quanh. Lết thẳng vào góc bàn quen thuộc :
– Cho em ly đen đá không đường với gói thuốc. À bật cho em bài cô gái bàn bên của Đen.
Thằng phục vụ lon ton chạy vào rồi bê đồ uống với thuốc ra. Tôi châm điếu thuốc, lặng người và tan chảy vào trong giai điệu bài hát yêu thích. Khói bay lên, và hình ảnh Nhung hiện về trong suy nghĩ của tôi.
” Một lần em ơi em là ai em hãy quên
Những gì em có là cảm xúc không có tên
Không có hạnh phúc, không có muộn phiền
Đối diện với em là gã trai bên bàn bên ”
Tôi cũng nên vậy phải không. Ngay bây giờ, tôi cũng muốn quên mất đi tôi là ai. Tôi cũng muốn không có buồn phiền, tôi thả hồn theo từng dòng lyric của đen. Và nó đưa tôi bay đi, biến mất cũng khói thuốc.
– Mở lại bài này cho em với ạ – một giọng nói đầy phiền muộn vang lên, xóa tan mọi dòng suy nghĩ trong tôi.
Thì ra đã hết bài rồi à ? Tôi lặng lẽ ngước nhìn xung quanh, về phía mà giọng nói vừa rồi mới cất lên. Tim tôi ngừng đập. Bài hát lại replay một lần nữa, đối diện góc nhìn của tôi, là một mái tóc dài thướt tha màu xanh dương, buồn phiền, trầm ngâm, cùng với ly đen đá không đường. Tôi ngước nhìn qua bên cạnh bàn em đang ngồi, là thằng Tùng. Nó ngồi lặng lẽ nhìn em. Tại sao hai đứa nó lại không ngồi chung ? Không phải thằng Tùng nó bảo Nhung là người yêu nó sao ? Nhung à . Có phải em cũng giống tôi, thích gặm nhấm nỗi buồn ở một nơi quen thuộc như thế này phải không. Tôi lại bị loạn cảm xúc, tôi lại muốn chạy tới chỗ em và kéo em đi. Nhưng sao thế này ? Chân tôi cứng ngắc một chỗ như mọc rễ dưới đất. Và đâu đó, có ai đang ngăn tôi lại và bảo tôi hãy ngồi im. Lyric của Đen vẫn liên tục đập vào đầu tôi, thấm lắm. Tôi lại quay người lại với chiếc bàn của mình. Lặng lẽ châm điếu thuốc khác, và tôi tiếp tục buồn.
– Cho em một ly cà phê đen.
Là con Trang. Nó cũng vừa vào quán. Hôm nay là ngày họp phụ huynh à ? Hay là ngày oan gia gặp nhau. Nó cầm ly cà phê rồi chạy lại bàn tôi đang ngồi, hí hửng :
– Anh cũng ở đây à ?
– Tránh ra – tôi lạnh lùng nói, tôi không muốn nhớ lại kí ức chó chết đấy một lần nào nữa. Tôi đang buồn, và tôi đéo muốn làm gì ngoài tự kỉ ngay lúc này
– Anh quên em rồi à ? – nó nở một nụ cười hãm lone nhất nhìn tôi.
– CÚT RA CHỖ KHÁC.
Nó uống một ngụm cà phê rồi nhăn mặt lại
– Đắng quá aaa.
Tôi vẫn đéo quan tâm.
– Em thấy anh uống nên uống theo đấy. Sao nó đắng thế.
Cái Đ** bà con hãm lồn này nữa. Mày bị ngu à. Tao đã bảo tao đéo muốn nói chuyện với mày rồi mà. Mà đúng rồi, loại rẻ tiền như mày thì hiểu thế nào được vị đắng của thứ thức uống xa xỉ đấy. Ngoài Nhung ra, tao không nghĩ ai có thể chia sẻ vị ngon này với tao nữa, chứ đừng nói là mày. Tôi chỉ nghĩ vậy, rồi ngước lên nhìn con Trang. Nó nhìn qua phía Nhung với thằng Tùng, khẽ cười rồi đứng dậy. Tới sát tôi rồi ôm tôi thắm thiết.
– Em nhớ anh lắm. Sao anh không ở nhà mà lại chạy ra đây vậy. Mà ra đây cũng chẳng nói gì với em cả. Ghét ghê.
Nó ưỡn ẹo trên người tôi. Bùm. Có tiếng ly vỡ. Nhung chạy vội ra khỏi quán cf và mất hút. Tôi chỉ kịp nhìn thấy em ôm mặt chạy đi, mai tóc màu xanh là những gì còn sót lại trong mắt tôi. Thằng Tùng cũng vội chạy theo, và không quên nhìn tôi cười đểu :
– Thật trùng hợp, làm tao đỡ phải mất công nghĩ cách – rồi nó cũng chạy đi luôn.
Tôi xô con Trang ra, và vẫn giọng nói không cảm xúc :
– Đùa đủ chưa ?
– Em thích anh thật mà. Anh…
– Đùa đủ rồi thì cút đi.
– Sao anh lạnh lùng với em vậy. Cho em một cơ hội đi. Hôm đó em nhận tiền của anh Tùng để làm chuyện đó. Nhưng sau đó em đã trả lại tiền rồi. Em xin lỗi, nhưng anh…
– Im lặng và cút đi, tôi sắp hết bình tĩnh rồi.
– Anh thích con nhỏ tóc xanh kia chứ gì ? Mai em sẽ đi nhuộm tóc. Anh thích gì ở cô ta, nói đi, chỉ cần anh thích em sẽ…
– Cô sẽ đéo bao giờ sánh được dù chỉ là cọng lông tay của Nhung đâu – tôi ngước lên nhìn nó, ánh mắt tức giận nhưng lời thoại hết sức bình tĩnh.
– Em sẽ làm nó ghét anh. Và anh sẽ chỉ yêu em thôi. Hãy đợi đấy.
Còn Trang quay đít đi về, vẻ tức giận. Đợi nó đi khuất, giọt nước mắt tôi chỉ chờ có thể, tràn ra, tuôn dài và chảy vào miệng tôi. Chua vãi lone.
Đọc thêm: truyện voz hay
Yêu thích truyện tiên hiệp hay thì đọc tại đây.