Cô Gái Bàn Bên – Phần 7 – Botruyen

Cô Gái Bàn Bên - Phần 7

Tôi chẳng còn tâm trạng để đi học nữa. Ba anh chị em tôi ra một quán cf ngồi nói chuyện.
– Mày định trả thù kiểu gì ?
– Em… không biết.
– Thế sao lúc nãy mày bảo mày trả thù ơ cái thằng hãm chó này.
– Tôi nói vậy cho ông bớt điên lại thôi. Trả thù nó ? Nhung sẽ quay về với tôi à ? Tôi đã….
Cả ba cùng thở dài với khuôn mặt ngán ngẩm y như nhau.
– Anh chị uống gì ạ ? Con nhỏ phục vụ nhẹ nhàng ra hỏi.
Ông Khánh hí hửng :
– Cho hai ly cà phê sữa đi, à với một ly đen đá không đường.
– Em không uống cà phê đen đâu. Cho em ly cam vắt đi.
– Ơ mày không thích cam vắt mà.
Tôi không nói gì cho đến lúc nó mang ly nước ra. Tôi cứ lấy cái thìa khuấy khuấy lên, rồi hất hất mấy miếng cam trong ly nước :
– Thằng này, mày thần kinh à.
– Nhung… nó hay làm như vậy lắm.
Đó là mỗi buổi chiều nó qua nhà tôi học. Tôi hay pha nước cam cho nó uống. Nó cũng ngồi lấy cái thìa khuấy khuấy rồi hất hất mấy miếng cam . Vừa nghịch nó vừa cười, trông đáng yêu lắm.
Ổng chửi thì chửi tôi vậy thôi, chứ tôi biết lão bây giờ đang thương tôi lắm. Chỉ hận là không đấm chết thằng súc vật kia thôi. Mà đánh nó có được gì đâu. Nhung đã cắt liên lạc với tôi rồi. Làm gì có ai đủ bình tĩnh khi thấy cảnh người mình thích lên giường với con khác ngay trong ngày đi chơi với mình chứ.
– Anh Khánh…
– Gì ?
– Em không muốn đi học nữa anh ạ.
– Chỉ vì một đứa con gái mà mày đã như vậy rồi à ? Đ** mẹ thằng ngu này…
– Không tại ai cả. Chỉ là em không muốn đi học nữa thôi.
– Ờ tao biết rồi. Để tối về tao tính cho.
——-
– Alo, anh Hiếu hả ?
– Ai vậy ?
– Em Trang nè hihi – Đ**. Tôi mới nghe cái đéo gì vậy.
– Em nhớ anh lắm Hiếu à. Từ sau hôm đó với anh, em….
– Cút đi – tôi thở dài và nói rất nhẹ nhàng. Sau đó tắt máy luôn. Phà một hơi thuốc vào trong căn phòng nhỏ của mình, tôi muốn mọi chuyện mới xảy ra tan biến đi hết, giống như những làn khói kia vậy. Hay nếu có, thì cũng chỉ tồn tại mơ hồ.
– Ê thằng kia ?
– Dạ…
– Quán bar của bạn anh đang thiếu người. Anh xin cho mày một chân vô đó rồi.
– Dạ.
Thất tình thì cũng thất mẹ rồi. Dù sao thì cũng phải sống tiếp thôi. Tôi nhớ Nhung nhiều lắm, nhưng chẳng lẽ câu văn nào tôi cũng bảo là tôi nhớ Nhung à. Biết sao được bây giờ, có lẽ nó đã là số phận của tôi rồi.
Hôm sau, anh Khánh chở tôi đến chỗ làm . Mấy hôm đầu thì tôi chỉ học việc thôi. Công việc pha chế trong quán bar cũng khá là đơn giản. Cũng không khó lắm. Quan trọng là múa múa mấy cái chai thì nó khó vãi cả lone ra. Mà tại là quán đc anh Khánh giới thiệu nên tôi cũng k bị chửi nhiều. Chỉ bảo là từ từ rồi cũng sẽ biết thôi. Môi trường trong này thật sự khác biệt hoàn toàn so với môi trường đại học trước đây của tôi. Có đầy đủ tất cả các loại thành phần, và tất nhiên, đi kèm với nó là tất cả thể loại tệ nạn. Thử việc được một hôm thì tôi ngoan hiền lắm, mấy thanh niên trong quán cũng rất bình thường. Đến hôm thứ hai thôi thì mọi chuyện đã khác đi rất nhiều rồi. Hôm đó lão Khánh với chị Quỳnh cũng qua chơi. Ngồi một đám ở ngoài ghế ấy.
– Hiếu ơi ra đây chơi- lão hí hửng gọi.
– Gì thế ? Nay rảnh rỗi lên đây chơi à ?
– Ừ. Lên xem thằng em quý tử của tao có bị ai bắt nạt không.
– Haha. Nó hiền như cục bột ai mà muốn bắt nạt nó nữa- mấy anh chị trong quán bar cười lên
Ừ. Hiền mà đéo muốn bắt nạt thì tao đã có Nhung con mẹ nó rồi. Chứ còn ngồi đây nói phét với mấy ông ?
Làm vài chai với mấy thanh niên dân chơi, tôi cũng phê phê rồi :
– Tối nay a Khánh qua cho Hiếu nghỉ một hôm nhé. Ngồi chơi với ổng đi.
– Mày thích con nào trong này không ? Để tao gọi thằng đệ ra cho mày quất nhé – ông Khánh hỏi tôi.
– Đéo. Nói rồi tôi cầm điếu thuốc rít lấy rít để, nhìn xung quanh. Ngắm ngía căn nhà mới của mình.
Chị Quỳnh thì ra nhảy nhót với mấy đứa đéo quen biết hết rồi. Còn tôi với ông Khánh thôi :
– Anh để chị Quỳnh vậy không sợ bị thằng nào sàm sỡ à ?
– Đ** mẹ nó dám – haha.
Tôi cũng chẳng nói gì cả, cứ cúi sầm mặt xuống nốc rượu thôi. Ổng nhìn tôi một hồi rồi đưa tôi điếu thuốc :
– Nè
– Em có rồi.
– Cái này ngon hơn. Mấy thằng đang buồn hút loại này không á.
Tôi cầm điếu thuốc rồi nhìn nhìn một hồi. Cũng châm thử lên xem như thế nào. Được 1/3 điếu thì tôi thấy thằng nào vặn to nhạc lên hay sao ấy.
– Đ** mẹ sao tự nhiên vặn to nhạc thế, đéo đủ to à – tôi hét lên.
Lão Khánh đéo nói gì, cứ ngồi cười thôi. Tôi rít thêm hai hơi nữa, tự nhiên tôi thấy tôi thổi ra lửa chứ đéo phải khói. Mà mồm tôi làm đéo gì có nóng đâu. Ê Khánh ơi. Tôi tính quay qua gọi lão thì thấy đéo phải 1 mà là 2 thằng anh tôi.
– Ê , anh Khánh hả, thằng nào là thật đây – tôi đưa cái tay khuơ khuơ, giọng phê phê.
– Tao nè. Ông cười rồi nói với tôi.
– Tao là thằng nào. Thằng nào là tao… tao là em mà. Vậy anh là mày chứ ?
– Ừ thì tao nè. Tao anh mày nè ?
– Ông bị điên à. Tao là em. Em là anh mày là cái lồn gì.
– Ừ thì mày nè, mày nè – ổng vẫn cười.
– Mày gì ? Sao chửi em – cổ họng tôi bắt đầu khô lại và đầu óc quay tít thò lò rồi. Tôi hơi thấy mất ý thức, nói chuyện cũng thấy khó khăn vãi lone.
– Chứ mày muốn hỏi gì – ông Khánh hét vào tai tôi.
– Đ** mẹ tôi hỏi ông là ông nào là ông Khánh thật, ông nào là ông Khánh giả mà đm.
– Tao nè, tao là thật nè – nói rồi ổng chỉ vào mặt ổng.
– Đ** mẹ hai thằng lone cùng chỉ vào mặt nhau là sao. Từ từ từng thằng nói một thôi xem nào. Thằng bên trái trước. Mày là thật hay giả – tôi chỉ tay qua bên trái.
– Tao là thật.
– Ơ Đ**. Tao hỏi thằng bên trái mà, thằng bên phải câm mồm coi.
Hai thằng này nó cứ cười khặc khặc làm tôi đéo hiểu gì cả. Tôi bực quá vứt mẹ điếu thuốc đi.
– Ơ Đ** phí phí phí – nói rồi hai thằng Khánh cùng lao xuống nhặt điếu thuốc rồi bỏ lên mồm hút. Ơ đm tao vứt có một điếu, thế lone nào mày nhặt được hai điếu hả.
– Đ** mẹ ma à. Có ma à ? Tôi hét ầm lên.
Lão cứ ngồi khặc khặc khặc xong đưa tôi cốc nước.
– Uống nước đi em.
Ờ, tao khát quá rồi. Mà bên nào là nước thật bên nào là giả đây cái đm. Cứ như tôn ngộ không thế này. Tôi dơ đại cái tay quơ quơ. Lão tống mẹ chai nước vào mồm tôi luôn cho nhanh. Ực ực, khà, đã vãi lồn. Khát thì hết khát mà sao vẫn phê lòi vậy nhỉ. Tự nhiên tôi thấy xung quanh mờ ảo quá. Như kiểu trên thiên đường ấy. Khói bay vèo vèo dưới chân. Tự nhiên thấy lâng lâng quá, tôi đang bay à ?
– Khánh ơi em bay được nè.
– Đ** mẹ mày chạy đi đâu thế, ngồi im coi thằng lone – lão vứt miếng xoài đang gặm dở xuống rồi đuổi theo tôi lôi tôi lại.
– Ủa hết bay rồi, thằng nào đang bế tao vậy bay…
Ông Khánh lôi tôi vứt vào ghế xong cứ ngồi cười khặc khặc. Tôi nằm bò ra, đau đầu, chóng mặt. Tôi đứng đéo nổi nữa.
– Uống cà phê đi – nói rồi ổng đưa tôi ly cà phê.
Đ** mẹ tôi còn đéo ngồi dậy được thì húp bằng niềm tin à. Mà ông này cho tôi hút cái lồn gì vậy. Khó chịu quá, tự nhiên người mình lúc nhẹ lúc nặng, lúc phê lúc khó chịu. Thuốc kích dục ? Đ** mẹ ông Khánh cho tôi chơi thuốc kích dục à. Sao tôi nhìn quanh toàn gái thế này. Mà bình thường tôi làm gì có mấy suy nghĩ đồi trụy vậy đâu.
– Sao rồi em -lão vẫn cười.
– Đm gái kìa Khánh ơi. Tự nhiên em muốn chơi chết mẹ nó luôn quá.
– Haha. Gái nhiều lắm. Mày thích con nào ?
– Con kia kìa. Con kia. Con kia nữa – tay tôi cứ chỉ trỏ lung tung.
Tự nhiên tôi có sức ngồi bật dậy. Nhìn bọn con gái xong, tôi quay qua nhìn ông Khánh. Kakakaka. Tôi cười sặc sụa như thằng điên. Ông Khánh thấy tôi cười nên cũng cười theo. Tôi lại cười, to hơn. Haha vui quá, đéo hiểu sao tự nhiên thấy vui vãi lone.
– Tao phải gọi chị Quỳnh vào xem mày mới được.
– Ờ haha haha – tôi ờ chứ tôi có biết ổng nói cái đéo gì đâu.
Bên cạnh bàn của tôi. À , là đối diện góc nhìn của tôi ấy. Giờ tôi mới thấy có một đám thanh niên cũng đang bay theo nhạc và cười đùa. Haha mày cũng vui như tao phải không. Tôi căng mắt ra nhìn xem có con nào xinh không. À, có một con đéo cười. Nó ngồi nốc rượu như uống nước suối. Mặc kệ bọn kia ngồi cười với thổi ra khói. Bên cạnh có thằng lồn nào đang ngồi an ủi các kiểu. À thất tình đây hả. Mày giống tao rồi. Đang cười thầm thì hình như tôi mới bỏ sót chi tiết nào thì phải. Ngoái cái cổ lên nhìn kĩ một lần nữa. Đó là một con nhỏ có mái tóc xanh dương. Bên cạnh là thằng nào sao nhìn quen vậy ta. Tóc xanh dương ? N..h..u..n..g… tôi tự tát vào mặt mình một phát. Nhung, là em phải không, đúng là em rồi, em là Nhung của tôi chứ không ai khác. Đang tính chạy qua bên đó thì cả đám tụi nó kéo nhau ra nhảy. Thằng kia quen vãi lone, y như thằng Tùng, cũng kéo con Nhung đi luôn dù nó đéo muốn. Nhung ơi chờ anh với. Tôi toan đứng dậy thì chị Quỳnh với ông Khánh chạy lại
– Haha em xem thằng ngu này nó phê nè.
Bà Quỳnh nhìn tôi rồi cười cười tủm tỉm.
– Anh, em mới thấy Nhung của em.
– Đâu ?
– Kia kìa – tôi chỉ tay qua bên cạnh thì đéo thấy ai hết
– Mày bị ngu tình rồi. Nhung nào ở đây.
– Có. Em thấy Nhung của em mà. Nó là Nhung đấy – tôi cuống cuồng hét lên, chạy vào dòng người đang hòa theo điệu despatico , ông Khánh với chị Quỳnh cũng vội đuổi theo sau
– Thằng kia chờ tao, thằng ngáo đá kiaaaaa

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.