Cô Gái Bàn Bên – Phần 6 – Botruyen

Cô Gái Bàn Bên - Phần 6

Bất chợt, nó khóa mồm tôi lại bằng đôi mỗi đỏ mọng quyến rũ của nó. Ban đầu tôi cứ ngậm chặt môi lại, nhưng môi nó liên tục cọ xát phần ươn ướt vào mồm tôi. Khó chịu vl. Đm con ở bẩn, cái gì thế này. Nó đưa cái lưỡi của nó ra nhưng vẫn dùng môi nó khóa chặt môi tôi lại. Đầu lưỡi của nó đưa qua đưa lại đôi môi đang ngậm chặt của tôi. Để xem, ai lì hơn. Mày lỳ hơn tao hả cml. Không bao giờ, người tao thích là Nhung. Dù cho m có làm gì tao đi nữa, t cũng vẫn sẽ… ôi cái Đ** m** . Lưỡi tôi đã thè ra từ lúc nào không biết. Hai chiếc lưỡi như hai sợi dây thun, cứ thế uốn chặt vào nhau. Càng hòa quyện, càng mang lại ảo giác. Tôi say mê tột độ, mân mê thứ đồ chơi xa xỉ đấy. Nó vẫn thế, vẫn quyện lại với tôi say nồng hơn. Tôi không có men, ừ đúng, tôi không say, tôi vẫn dư sức khống chế được hành vi của bản thân. Nhưng… tại sao ? Tại sao nó lại có một sức hút mạnh mẽ đến như thế ? Tôi không cố giằng co nữa, toàn thân mềm nhũn , và, tôi đang rơi vào trạng thái phê. Tôi đang rất phê…
Tính tinh tình tình tính tinh tình tình tinh….
Điện thoại của tôi reo. Và nó như là một phát tát thẳng vào mặt tôi vậy. Có chút giật mình, tôi vội thoát khỏi ảo giác. Chết mẹ, tôi vừa làm gì thế này. Tôi… tôi…
Trong khi đang hoang mang thì con Trang đã rút cái lưỡi rắn của nó ra khỏi mồm tôi rồi. Nhớp vãi cặc. Tôi muốn lau mồm quá, đm tởm vãi. Nó nhìn tôi, khẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng khác đéo gì tra tấn tôi đâu. Tim, a, tim đập nhanh quá. Wtf ?
– Anh… e bắt đầu thích sự ngây thơ của anh rồi đấy.
Nói rồi nó từ từ cởi áo tôi ra. Mân mê và nghịch ngợm. Con nhỏ thật là hư hỏng.
– Đ** m** mày, thả tao ra con chó – tôi cố la hét trong đau khổ.
Nó đéo thèm care. Đm nó đéo quan tâm tôi. Nó cứ thế, hết hôn rồi liếm. Nhột quá, nhột vãi lone. Nhưng nhột thì ít mà nhục thì nhiều. Tôi không muốn, tôi đéo muốn chuyện này xảy ra một tí nào. Thả tao ra. Tao muốn gặp Nhung. Tao xin mày đấy. Tôi bắt đầu độc thoại nội tâm và yếu lòng đi. Tôi không hùng hổ chửi rủa trong bụng như lúc nãy. Tôi muốn được về nhà, tôi muốn gặp Nhung của tôi. Và, tôi đã khóc. Tôi vừa nghĩ, vừa cay và vừa khóc. Mặc cho con Trang nó uốn nắn cơ thể tôi như thế nào. Giọt nước mắt của sự nhục nhã đã tràn ly rồi. Cay đắng lắm.
– Sao thế – con Trang quẹt mồm rồi hỏi.
– Sịt… sịt… híc… thả tao ra. Tao xin mày đấy.
Nó lặng người đi. Nó không tiếp tục đoạn cao trào nữa mà nó nhìn tôi. Đôi mắt nó hơi có chút tự ái. Tôi thấy thế.
Đúng rồi, mềm lòng đi, và thả tao ra con chó cái. Tôi vui trong lòng, nhưng không. Nó không làm vậy, nó đè tôi ra và hôn tôi dữ dội. Tay nó nhào bột và người nó chơi trò đẩy đưa rất nghệ. Đ** m** mày , nhột con chó ạ. Nhưng sao tôi cảm thấy, nó đang rất tức giận. Nó làm mọi thứ giống như trút giận lên tôi vậy.
Đùng !!! Đang tính khóc thì thằng lone nào đạp cửa xông vào. Đ** m** xấu hổ quá.
– Tránh ra con rẻ rách – bốp!! Con Trang ngã ngửa sang một bên.
Là anh Khánh với chị Quỳnh. Huhu được cứu rồi. Chị Quỳnh nhìn qua tôi rồi hét ầm lên : aaaaaaa. Lão Khánh chạy vội lại cởi trói cho tôi rồi mặc đồ lại. Đm ngại vãi.
– Cái lồn gì đang xảy ra vậy Hiếu.
– Chuyện là…. ê nó chạy kìa – tôi chưa kịp nói thì con Trang ôm điện thoại đã ghi hình, quấn vội cái chăn rồi chạy mẹ mất.
Chị Quỳnh vội đuổi theo nhưng không thấy nó đâu cả. Má con lone chạy nhanh khiếp.
– Mày bị sao ?
Tôi từ từ kể lại với lão chuyện bị thằng Tùng đấm. Vừa kể, tôi vừa khóc trong sự nhục nhã.
– Đ** m** thằng chó đó. Tao sẽ giết nó.
– Huhu – tôi cứ khóc tiếp
– Câm mồm xem nào. Đàn ông con trai gì mà được chịch lại khóc nhè. Tao thề có mỗi mày thôi đấy.
– Nhưng mà Nhung…
– Mày không nói. Tao không nói. Sao Nhung biết.
– Nó quay phim em rồi – tôi nói mà lòng đau như cắt.
– Đ** m** con đĩ. Cả thằng chó kia nữa. Tao sẽ giết chết mẹ tụi nó luôn.
– Thôi đi.
Ngồi luyên thuyên một tí. Hai anh chị dắt tôi về nhà. Người tôi đau nhói và tê nhức. Cử động cổ tay cổ chân khó kinh khủng. Về tới nhà. Tôi sực nhớ ra Nhung. Đúng rồi tôi còn có hẹn với Nhung mà.
– Tít tít tít – người này hiện không thể nghe máy, vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng phịch.
Đm. Tôi gọi điên cuồng, sau mỗi lần cml kia nó bảo để lại lời nhắn, tôi lại điên cuồng hơn. Bàn phím điện thoại như muốn liệt rồi, chúng cầu xin tôi đừng bấm nữa. Nhưng tao thương mày thì ai thương tao đây. Lòng tao đang như lửa đốt, mày van xin tao thì có ích gì cơ chứ.
Vẫn là tiếng tít tít tít. Nhung không nghe máy. Em bận sao ? Hay thằng Tùng đã gửi clip của tôi cho em xem rồi. Đau buồn và cay đắng, tôi lết xác tới nhà em. Nhưng em không có nhà. Tôi chạy vội ra quán cà phê hi vọng em đang ở đó với li đen đá không đường. Nhưng không. Em không ở đó. Em đâu rồi, Nhung ơi. Em đang ở đâu. Lòng tôi cồn cào như có lửa đốt. Tôi hận bản thân mình. Tôi đã làm chuyện có lỗi với em rồi. Tôi thật đáng chết.
Lại lết xác về nhà. Tâm trạng tôi như chó cắn vậy. Lần này tôi chủ động bật bài Cô gái bàn bên của Đen và tự phiêu theo nhạc, tất nhiên là vẫn hình ảnh điếu thuốc trên tay quen thuộc rồi :
– Dìa dia…. muốn lại ngồi với em vào một chiều tàn
Lòng vui như thể nhặt được nhiều vàng.
…..
Dìa dia
Mình cùng chia nhau mảnh không gian này
Anh là thằng nhóc chân anh không mang giày
Đầu anh chưa nghĩ quá nhiều điều sâu xa
Dối lòng sẽ bị quạ bắt diều hâu tha.
Nhung à, anh muốn gặp em để nói lời xin lỗi. Là anh đã làm chuyện không thể tha thứ được rồi. Mặc dù nói vậy nhưng trong thâm tâm, tôi luôn hi vọng em sẽ tha thứ cho tôi. Bởi vì tôi cũng có nỗi khổ, là tôi bị ép. Tôi muốn chạy đến ôm em và nói yêu em ngay lập tức. Nhưng em đang ở đâu, em đang ở đâu hả Nhung ? Khói thuốc vẫn từ từ, đều đều len lỏi khắp căn phòng của tôi, phiêu theo tiếng nhạc và tan vào trong không gian, giống như trái tim của tôi bây giờ vậy, trống rỗng, và tan biến…
– Thằng kia, dậy ngay, còn định ngủ nữa à ?
Tiếng lão Khánh vọng lại bên tai tôi. Tối qua tôi ngủ quên trên ghế lúc nào không hay. Trời sáng rồi à ? Tôi biết chứ. Nhưng tôi không muốn dậy. Tôi không muốn đi học một tí nào cả. Tôi sợ gặp mọi người dù đéo biết là bọn nó có biết gì về tôi không. Tự nhiên tôi sợ, và tôi sợ gặp cả Nhung. Nhung, đúng rồi, tôi phải đi học để gặp Nhung. Đm mẫu thuẫn quá. Rốt cuộc mình muốn gì đây ?
20p sau, tôi đã có mặt ở trường rồi. Tôi muốn gặp Nhung. Tôi muốn được giải thích. Vừa vào tới cổng trường, thằng Tùng đã đứng sẵn ngoài cổng :
– Tao đợi mày lâu lắm rồi đấy.
Tôi không nói gì cả. Đ** m** ngay lúc này đây tôi muốn lao vào giết chết nó ngay lập tức.
– Mày đang muốn lao vào và giết chết tao ? Đúng không Hiếu ?
Tôi cứng họng. Ngạc nhiên và thất thần. Phải rồi, ai trong hoàn cảnh của tôi mà không nghĩ vậy cơ chứ ?
– Mày đang rất muốn gặp Nhung phải không ?
– Nhung đâu ? Tôi cố lấy bình tĩnh để hỏi.
– Haha. Mày còn có tư cách hỏi người yêu tao ở đâu à ?
– Mày nói gì cơ ?
Nó từ từ đi lại người tôi. Nụ cười sở khanh của nó vẫn như ngày nào
– Hiếu ơi là Hiếu. Mày… thua rồi.
Tôi câm nín. Nó không đánh tôi. Đúng vậy, nó còn chưa chạm vào người tôi nữa. Nhưng tôi đau quá. Toàn thân tôi tê liệt như bất động. Cảm giác lục phủ ngũ tạng đang vỡ tan ra cũng tiếng nấc của trái tim.
– Địt mẹ mày thằng chó .
Từ sau có tiếng hét thật to, rồi lao vào đấm bùm một phát vào mặt thằng Tùng.
– Anh Khánh…
– Tao sẽ giết chết nó hôm nay. Đ** mẹ thằng súc vật.
Thằng Tùng ôm mặt chạy mất. Tôi cố can lão Khánh lại.
– Em muốn về nhà. Về thôi.
– Địt mẹ sao mày không để tao giết chết mẹ nó đi – lão hét lên
– Đừng nông nổi. Giết nó không được gì đâu. Em sẽ trả thù nó.
– Trả thù ?
– Ừ. Em sẽ trả thù nó

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.