Cô Gái Bàn Bên – Phần 3 – Botruyen

Cô Gái Bàn Bên - Phần 3

Khi tỉnh lại, tôi đã nằm trong bệnh viện rồi. Nhưng k phải là tỉnh hẳn. Chỉ là có tí nhận thức được xung quanh và có một thứ giai điệu mơ hồ :
Nghe như tiếng gió xốn xao trong lòng em, khi hai ta vẫn chưa biết tên nhau chưa kịp quen, rồi tình cờ ngồi lại …..
– A..n…h tỉnh rồi hả ?
Là mái tóc xanh dương quen thuộc, từng ngọn tóc của nó ngoáy ngoáy vào cái mũi của tôi làm tôi khó chịu quá. Tại nó đang cúi xuống nhìn tôi mà.
– Đm ngứa .
– Dạ ?
– Ngứa mũi quá bỏ cái tóc ra coi – tôi rên rên yếu ớt.
– À chết, em xin lỗi. Anh ăn táo không ? Em gọt vỏ sẵn rồi.
Tôi chẳng nói gì cả. Nó cầm trái táo đưa cho tôi. Quả táo to phết, nhưng vẫn nhỏ hơn ngực nó. Chết mẹ mình đang nghĩ cái gì thế này.
– Sao cô ở đây ?
– Anh Khánh đưa anh vào viện nên em đi theo. Anh không nhớ gì hả ?
À nhớ rồi. Là thằng Tùng nó đập vào gáy tôi, nhắc tới lại thấy đau đau phần sau gáy. Mà cũng tại tao đỡ cho mày chứ ai đm. Đéo hiểu sao lúc đấy tôi lại làm vậy nữa.
– Mà sao anh Khánh lại đánh anh Tùng vậy ?
– Ai biết – chẳng lẽ tôi lại bảo là tại mày nói nó đánh tao đấy – À mà lão Khánh đâu rồi.
– Anh Khánh bảo đi qua nhà bạn gái có việc rồi.
– Wtf ? Lão Khánh làm đéo gì có bồ. Em út bị bệnh mà lão còn đi gạ xoạc cái đm- tôi chỉ nghĩ thế thôi chứ k nói gì cả.
– Em xin lỗi. Em không biết mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Từ khi gặp em anh toàn bị….
– Ờ đúng rồi đấy, cô đúng là sao chổi của đời tôi…
Con bé mặt mếu mếu kiểu như sắp khóc. Chết mẹ rồi, tôi sợ làm con gái khóc lắm. Nó như quê quá nên vội đứng dậy :
– Em… em… để em đi gọi bác sĩ là anh dậy rồi nhé – À mà anh tên gì vậy ?
Đm mày gọi người lên đánh tao mà đéo biết tên tao à.
– Hiếu đẹp trai.
– Em tên Nhung, hihi – nó lắc nhẹ đầu qua một bên rồi mỉm cười, giống như một cơn gió bắc khẽ thổi vào lòng tôi vậy.
Đợi nó ra ngoài, tôi vội lấy trái táo nhỏ hơn ngực nó một tí ăn thử. Tại khát nước vl ra mà đéo thấy chai nước nào ở đây cả. Chỉ là ăn táo thôi nhé chứ đéo có tưởng tượng ăn ngực nó đâu đm mấy ông. Con nhỏ lựa táo cũng ngon đấy, ừ được được.
Đang cặm cụi gặm như chó gặm xương thì nó chạy vào, tôi ném mẹ quả táo đi nhưng mồm vẫn nhóp nhép. Nó nghe cái bốp cái nên cũng đoán tôi mới ăn vụng. Con nhỏ tủm tỉm cười :
– Ngon không anh ?
– Bình thường.
Xong cái nó rút cái tăm trong túi xách nó ra đưa cho tôi :
– Anh xỉa răng đi.
Đù má. Tôi thề với mấy ông nó làm thế đéo khác gì tát thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của tôi. Tôi quê và nhục nhã ê chề nhưng vì đang tàn phế nên cũng chẳng biết làm sao :
– Ê, đừng nói cái tăm này là…
– Là gì ? – nó ngây người ra…
– Là cái tăm tôi bắt kiến cho cô ấy.
Nó đỏ hết mặt lên rồi hét :
– Đồ vô duyên.
Nói xong nó chạy mẹ mất. Để lại tôi bơ vơ với mấy quả táo và cái tăm xỉa răng. Khung cảnh thật quen thuộc.
Tôi nằm đó thêm 2 ngày nữa là ra viện, tất nhiên là tôi nghỉ học với nghỉ làm rồi. Đm lại thất cmn nghiệp. Con Nhung ngoài giờ học là tôi lại thấy nó tranh thủ vào viện thăm tôi. Chắc tại nó thấy tội lỗi, ừ đúng, tội của nó nặng lắm, tôi chưa ghét nó là may. Tôi cũng k thích ghét con gái lắm.
– Anh…
– Gì ?
– Lên đại học học khó hiểu quá. Mấy môn e chẳng hiểu gì cả. Anh chỉ em nha.
– Đéo bao giờ. Tránh xa tao ra. Gặp mày thêm một ngày là tao lại xui thêm một ngày.
Tôi học giỏi lắm, chắc nó cũng nghe nói về tôi cho nên mới nhờ. Nhưng mà tôi đéo thích đi dạy học cho người khác, bởi vì nó rất là chán và hãm. Gặp ngay đứa học trò đéo ra gì thì bao nhiêu tâm huyết đổ sông đổ bể còn gì ?
– Em sẽ nói với mẹ là anh là gia sư của em. Anh chỉ em học với nha. Em sẽ trả lương cho anh.
Tôi bắt đầu cảm thấy đáng suy ngẫm. Dù gì thì mấy hôm nay nằm viện tôi đã nghỉ làm quán cf rồi. Bây giờ đi xin việc lại cũng mất công quá, mà nó cũng xinh nữa chứ :
– Mà đéo được. Tao dạy mày học rồi thằng Tùng lại đập tao nữa à.
– Không sao đâu. Nếu anh dạy em học thì a Tùng sẽ không dám động vào anh nữa. A Tùng sợ em lắm – nó lại cười mỉm, một nụ cười hồn nhiên và ngây thơ.
– Ừ cũng được. Mà nhớ trả tiền tao đầy đủ .
– Dạ, hihi.
Con nhỏ ở đó làm thủ tục xuất viện cho tôi luôn. Hôm ra viện, lão Khánh mới mò mặt tới :
– Ủa mày được ra viện rồi à, anh mới mua sữa cho mày nè.
– Ông chết đâu mấy hôm nay thế, lỡ tôi ở đây xảy ra mệnh hệ gì ? Ông có gánh nổi không ? Hả
– Chú cứ nói quá. Anh đi công chuyện mà. Với lại mày có người đẹp chăm sóc rồi thì còn cần gì anh nữa, hí hí.
– Sao con Nhung nó kêu ông đi qua nhà bạn gái ? Bạn gái nào sao tôi không biết ?
– À, con nhỏ anh ngủ chung tối hôm đi bar. Hihi nó khoái tao hay sao ấy mày ơi. Hôm qua em nó lại bắt tao tới, ôi nhớ lại thật là…
– Đ** mẹ anh em như lone.
Ổng chỉ cười rồi dìu tôi ra, đợi con Nhung làm thủ tục xong, cả đám dắt nhau về.
– Qua nhà chị dâu ăn cơm nha Hiếu ? Nhung đi chung luôn em.
– Chị dâu nào ?
– Con nhỏ nãy tao kể đó. Tao với nó đang quen nhau hihi.
– Mới có mấy ngày thôi mà ? Cái đéo gì vậy ?
– Hihi.
Con Nhung cũng k nói gì, chắc là đồng ý cmnr. Thế là bọn tôi chạy qua nhà bà đó. Từ ngoài cổng thôi đã thấy thơm mùi đồ ăn rồi. Lão Khánh hú hú gâu gâu vài tiếng, lát sau có tiếng bạch bạch từ trong nhà chạy ra :
– Ủa anh tới rồi hả ? Vào nhà đi, mấy đứa cũng vào nhà ăn cơm luôn.
Có vẻ lão Khánh đã kể hết với bà này rồi hay sao mà khi thấy bọn tôi bà cũng không bất ngờ lắm. Cơ mà bà này ngon thật, vòng nào ra vòng nấy, đúng là có tiền thì sẽ auto có bồ đẹp. Chả bù cho tôi. Dắt nhau vào nhà, cơm nước đã được dọn sẵn, và vẫn là những câu chuyện phiếm thường ngày :
– Chị là Quỳnh, bạn gái của anh Khánh. Chị nghe anh Khánh kể em bị đánh nhập viện hả ?
Đm tml Khánh. Đéo đủ quê hay sao còn đi khoe. Tôi cũng chỉ cười trừ thôi.
– Bé này là bạn gái em hả Hiếu ?
– Không phải.
– Dạ
Cả hai bọn tôi cùng đồng thanh. Ơ cái đm cái thứ nulodasa ( nứng lone đậm sâu ). Mày lại thấy trai đẹp rồi nhận vơ à. Cút cmmd. Hai ông bà cũng chỉ cười thôi rồi lại tiếp tục ăn cơm.

– Bắt đầu từ mai , em qua nhà anh học bài nhé.
– Ừ. Nhớ trả tiền lương cho tao đấy.
– Chiều mai em qua nhé.
Nói xong nó chào anh chị tôi rồi về. Tối đó tôi về nhà dưỡng thương lấy lại tinh thần. Sáng mai còn đi học. Tự nhiên tôi thấy có chút yêu đời quá. Chắc mới bị đánh xong nên biết trân trọng cuộc sống hơn.
– Ê thằng kia, ra viện rồi à ?
Vừa bước tới cổng trường là tml Tùng nó chặn tôi lại
– Ờ.
– Tao biết mày đang dụ dỗ con Nhung. Nhưng tao cảnh cáo mày, Nhung là người yêu của tao rồi. Đừng có động vào – nó trợn mắt lên hù tôi rồi dí ngón trỏ vào trán tôi đẩy ra một cái, trông oai lắm.
Nhìn thấy nó, tôi vừa sợ nhưng cũng vừa ghét. Tôi không sợ bị nó đánh mà tôi sợ sẽ bị đuổi học. Nên tôi cũng không thích gây phiền phức, nhưng nó cứ gây chuyện với tôi làm tôi khó chịu quá.
– Nếu đủ bản lĩnh thì giữ người yêu của anh đi. Quân tử động khẩu không động thủ.
– Mày hay lắm. Mày giỏi. Đợi đấy.
Đm tôi tí nữa thì đái ra quần. Chiều hôm đó, con Nhung nó qua nhà tôi học như đúng hẹn. Ngồi được 15p :
– Đ** mẹ sao mày ngu thế ? Có chỗ đấy tao giảng 4 lần rồi mà mày đéo biết làm. Thôi tao đéo dạy mày nữa đâu.
Con nhỏ lại rơm rớm :
– Tại… nó khó quá. A giảng lại cho em một lần nữa đi, lần này em sẽ tập trung.
Sao số tôi lại khổ thế này hả trời. Đéo hiểu sao lại gặp trúng con này nữa. Nhưng mà nó chăm chỉ lắm. Chắc tại tâm lý sinh viên năm nhất, hồi trước tôi cũng y như nó vậy. Ngồi nhìn nó cặm cụi làm bài xong gãi đầu, tôi lại thấy tội tội với buồn cười.
– Thôi mày tránh ra xem nào, tao giảng lại lần cuối, đéo hiểu nữa thì tao không dạy mày học nữa đâu.
– Dạ hihi. Nó lại cười, nụ cười của nó lấp ló sau mái tóc xanh dương, trông đẹp lắm.
Mãi thì cũng đuổi được nó về, mệt vcl. Tôi leo lên ghế , châm điếu thuốc và bật tivi lên coi.
Ây do ây do xin chào các bạn của chương trình muôn màu showbit ạ. Mình là đen vâu, hôm nay mình rất vui khi có mặt ở đây để giới thiệu cho các bạn bài hát cô gái bàn bên….
Wtf ? Cái đéo gì thế. Châm điếu thuốc rồi ngửa người ra, tôi ngồi nghe xem nó nói cái gì, thì bất chợt trên tivi, giai điệu quen thuộc vang lên mà tôi không nhớ đã nghe ở đâu :
Nghe như tiếng gió xôn xao trong lòng em. Khi hai ta vẫn chưa biết tên nhau chưa kịp quen. Rồi tìn cờ ngồi lại bên nhau nói bâng quơ những điều gì…….
Hay vờ lờ. Nghe xong tự nhiên hình ảnh con Nhung lại hiện lên trong đầu tôi. Đù, hình như mình gặp nó y như lời bài hát. Lão đen mới ra bài mới à ? Dạo này chả nghe nhạc nên chả biết. Sau đó hình ảnh thằng Tùng lại hiện lên trong đầu tôi. Làm sao để trả thù thằng Tùng đây ? Chẳng lẽ mình để nó ăn hiếp hoài à ? Tôi rút điện thoại ra gọi cho lão Khánh với một ý tưởng hết sức vĩ đại :
– Anh Khánh hả ?
– Nói đi đừng ngại.
– Bày em tán gái đi, em muốn tán gái…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.