– Dạo này nghe nói mày làm ăn được lắm hả Khánh ?
– Cũng bình thường thôi. Hôm nay anh tới đây chắc không đơn giản là hỏi thăm em chứ hả ?
– Ai đây ? Thằng mặt sẹo cười đểu rồi liếc qua tôi.
– Giới thiệu chút đi Hiếu.
Mặc kệ ông Khánh với đám bọn nó đang nhìn tôi, tôi vẫn đéo nói gì cả. Tôi cũng đéo hiểu tại sao lão lại lôi tôi ra đây để nghe mấy ông xàm lone nữa.
– Anh bảo em ra đây để nói phét với tụi này à ? – tôi quay qua hỏi lão Khánh.
– Mày nói ai hả thằng kia – thằng mặt sẹo nhăn mặt
– Em đi về nhé – tôi vẫn nói chuyện với ông Khánh.
– Đứng im đấy.
Ông Khánh chỉ đứng im nhìn tôi và thằng kia nói chuyện, không nói gì cả. Tôi quay lại xem thằng nào mới gọi tôi. Một thằng chạy lại nói nhỏ với thằng mặt sẹo cái đéo gì đó, sau đó nó nhìn tôi rồi cười :
– Mày là Hiếu ?
– Ờ.
Tôi cũng bất ngờ vcl cơ mà đéo quan tâm lắm.
– Tao biết mày ở đây nên mới tới kiếm mày, không ngờ mày lại ở chung với thằng Khánh.
– Ờ, rồi sao ?
– Có người nhờ tao tới xử mày, thế thôi.
– Xử tao à ?
– Anh định làm gì – lão Khánh cắt ngang.
Mấy thằng ôn con lôi mấy con dao bấm trong túi ra, vài thằng choai choai thì cầm sẵn mấy cái dùi cui đéo biết nó đi xin ở đâu nữa, trông thảm hại vãi lone. Tôi đưa mắt nhìn hết một vòng, thôi xong con mẹ nó rồi, đời tàn.
– Khánh à, không phải chuyện của mày đâu, mình nói chuyện sau nhé. Hôm nay tao phải xử thằng này đã.
Nói rồi một đám nó lao vào người tôi, thằng thì hét thằng thì bay nhảy tứ tung, ông Khánh còn chưa kịp định thần, chỉ vội chạy lên đạp mấy thằng lính nó ra rồi hét :
– Địt mẹ tụi mày tính làm gì thế.
– Chém chết mẹ nó cho tao tụi bay.
– Mày thử xem – nói rồi lão Khánh hét lên, xung quanh mấy thằng đệ tôi đã cầm sẵn hàng chạy lại, cả đám bay vào nhau, thằng mặt sẹo vẫn không quên hét lên:
– Thằng Hiếu, xử thằng Hiếu cho tao.
Mấy thằng em tôi chạy ra ngày một đông hơn. Chắc ông Khánh cũng đoán trước nên kêu bọn nó chuẩn bị hay sao đấy. Đông vãi lone, chúng nó cứ chém nhau túi bụi, cả đám đông hai bên bay vào tấp nhau túa lua xua, khung cảnh thật hỗn loạn, thằng mặt sẹo trong lúc tôi đang giải quyết mấy thằng oắt con thì nó chạy lại đạp tôi một phát ngã nhào ra đất. Giật mình vãi lone. Má ơi đau đừng hỏi.
– Đi chết đi Hiếu ạ – nó cầm con dao dơ lên rồi lao tới người tôi.
Tôi vội lăn một vòng xuống chân nó rồi đưa cái chân đá nó một phát, nhổm người dậy, một tay tôi bắt lấy con dao nó đang cầm ở tay, choàng người ra đằng sau nó, tay còn lại tôi vòng lại siết lấy cái cổ . Nó cũng không vừa, lấy cái tay nó thụi vào bụng tôi một phát, má tôi đau quá tôi siết luôn cái cổ nó vào trong cái khuỷu tay, tay còn lại bẻ luôn cái cổ tay mà nó đang cầm dao, kêu cái rắc. Tôi đưa đầu gối thụi vào đít nó một cái, nó hét á lên má điếc hết cả tai. Rồi tôi đá vào cái khớp chân của nó khiến nó quỳ xuống, tôi bẻ hai cái tay nó ra đằng sau :
– Mày cũng khá thấy, mặt thẹo à.
– Bỏ tao ra, bỏ tao ra.
Lúc này ông Khánh mới cầm vội cái gậy đã lăn dưới đất, đưa lên ngang mặt rồi hét :
– Dừng hết lại cho tao.
Bọn nó thấy thằng mặt sẹo đang quỳ trước mặt, tay nó bị tôi bẻ ngược lại sau thì lùi lùi lại. Ông Khánh tiến đến gần rồi ngồi xuống :
– Sao anh làm vậy ?
– Tao tới tìm thằng Hiếu, không liên quan đến mày.
– Tìm tao làm gì – tôi hỏi từ sau lưng nó.
– Có người nhờ tao xử mày, thế thôi.
– Vậy mày… xử tao đi.
– Tao chỉ nghe mày là một thằng sinh viên đang học thì phải vào tù vì tội hiếp dâm. Tao không nghĩ mày lại…
– Tao làm sao ?
– Ư… hôm nay là tao coi thường mày rồi. Muốn làm gì tao tùy mày.
Tôi thả tay nó ra rồi đẩy nó về chỗ đám em của nó. Ông Khánh nhìn tôi nhưng cũng không nói gì cả.
– Mày…
– Cút đi.
– Mày thả tao đi không sợ tao lại đến tìm mày tiếp à.
– Tùy.
Nói xong tôi ra lấy xe đi về. Thật là mệt mỏi. Đằng sau vẫn còn vài tiếng xì xào của cả hai đám. Ông Khánh đứng lại nói cái gì đó rồi chạy vội theo tôi :
– Haha vui không Hiếu ?
– Anh biết trước rồi à ?
– Không. Hôm qua anh nghe có người tới phá thôi. Anh không biết là nó tới tìm em. Anh cũng đéo ngờ nó là đại ca anh.
– Ờ.
– Mà sao nó tới tìm mày nhỉ ?
– Ai biết.
Trong đầu tôi cũng có vài thắc mắc như ông Khánh, nhưng cũng chỉ là lướt vội qua đầu rồi nó lại biến mất thôi. Tôi vốn chẳng để tâm tới những chuyện đó. Từ tối hôm gặp Nhung, tôi vẫn còn buồn và suy nghĩ trong đầu cũng rất mơ hồ, rối như những sợi tơ đan xen vào nhau vậy. Tôi chạy thẳng về nhà cùng với ông anh tôi. Chị Quỳnh đang ở nhà nấu cơm sẵn, thấy hai anh em tôi, bả chạy vội ra ngoài cổng :
– Hai đứa bay làm gì mà luộm thuộm thế này.
– À không có gì đâu- ông Khánh cười tít mắt rồi xoa đầu chị Quỳnh. Bả lườm cái rồi hất tay ra
– Nhà có khách kìa.
– Ai vậy ?
Tôi với ông Khánh bước vào nhà. Thấy tôi hai ông bà mừng lắm. Là ba mẹ con Linh, má phiền vãi cả lone ra.
– Hai đứa về…. rồi…. ông ngạc nhiên rồi nói ấp úng
– Dạ, hai bác tới có việc gì không ạ, chết cháu xin lỗi, để cháu lên thay bộ đồ.
– À ờ không sao đâu – không sao cái lone mẹ ông ấy, mặt tái mét mà không sao.
– Dạ ngại quá. Không biết hai bác đến…
– À, tôi muốn đến để nói chuyện với cậu một lát, về chuyện của cái Linh nhà tôi.
– Dạ vâng ạ.
– Em lên phòng nha anh Khánh – tôi nói với ông anh của tôi, rồi vội quay đi.
– Ấy Hiếu, ngồi xuống nói chuyện với bác một lát được không.
– Ngồi xuống đây mày.
Sau câu sủa ngu như bò của ông Khánh nên tôi phải miễn cưỡng ngồi xuống.
– À chuyện là thế này, bác muốn hỏi Hiếu là cháu năm nay bao nhiêu…
– Hình như bữa anh Khánh có nói rồi mà bác.
– À à bằng tuổi cái Linh. Hihi bác quên mất. Vậy không biết cháu đã có..
Lão ấp úng, tôi nhìn lên khuôn mặt nai tơ nhà lão với không tí biểu cảm nào hết. Tôi thừa biết lão ấy muốn gì. Ông định cho anh tôi tiền và sau đó cố gán ghép tôi cho con gái ông chứ gì ? Kiểu như đã đéo có gì để mất, vớ đại thằng nào thì vớ. Cơ bản là ông cũng có tìm hiểu sơ qua về tôi, nếu dụ được tôi về làm rể, công việc làm ăn của ông cũng dễ dàng hơn hẳn. Địt mẹ tôi đẻ ra cái suy nghĩ của ông.
– Không biết Hiếu đã có bạn gái chưa….
– Tính cháu không thích nói nhiều. Cháu chỉ nói một lần duy nhất thôi cho nên bác hãy nghe cho kĩ. Cháu có người yêu rồi. Cho dù là không có, cháu cũng không thích Linh nhà bác. Cho dù cháu có thích , cũng sẽ tự tìm cách, không phiền bác vậy đâu. Mong bác sau này đừng đến đây nữa.
Nói rồi tôi đứng dậy đi vội lên trên phòng. Tiếng xì xào ở dưới, chắc ổng về. Tôi đoán thế. Đéo buồn làm gì hết, tôi thở dài rồi nằm sải người ra giường. Mỗi lúc một mình, tôi lại thường hay nhớ em. Thói quen đó đã hình thành từ một năm trước rồi. Tôi nằm nghĩ vu vơ về chuyện quá khứ, tự cười. Và về chuyện tối hôm trước, nó làm con tim tôi lại co thắt lên từng hồi lộn xộn. Em bảo em đã tha thứ cho lỗi lầm một năm qua của tôi. Rằng một năm qua em vẫn luôn chờ đợi tôi, chờ đợi ngày tôi làm lại một cuộc đời mới. Tôi cũng vậy, tôi cũng muốn bắt đầu lại với em, tôi muốn tôi và em lại trở về những ngày tháng vô lo vô nghĩ, em đi học trên trường và chiều chiều lại qua nhà tôi học thêm. Tôi lại chờ em sang , pha nước cho em uống, mua bánh cho em ăn. Được nhìn thấy em mỗi ngày, hạnh phúc trong cuộc sống đôi khi đến từ những điều giản đơn nhất. Nhưng đã quá trễ để có thể làm lại từ đâu rồi. Mọi thứ đã đi quá xa, em buông lời cay đắng ngay giữa nơi lần đầu ta gặp nhau, em buông lời cay đắng và dẫm đạp lên mọi thứ ta từng có, và em buông lời cay đắng với tôi, chỉ để mang lại chút an ủi cho thằng Tùng. Với em, sau tất cả những gì ta có thì một năm qua có lẽ nhiều hơn thế. Cũng đúng thôi, tôi và em còn chưa chính thức quen nhau nữa mà. Thời gian thằng Tùng ở bên em, có lẽ nó nhiều hơn tôi cả một cấp số nhân. Không phải em thay lòng đổi dạ, cũng không phải là tôi thay đổi bản chất, chỉ là hai chúng ta, có duyên nhưng không nợ, phải không em ?
” Bản chất mình vẫn chỉ là hai người lạ
Gặp nhau tình cờ khi năm thì mười họa
Có hai người là gặp nhau ở quán quen
Đốt lên hai đốm lửa trong ngày trời xám đen
Kể những câu chuyện không đầu không đuôi
Nêm những cảm xúc không màu không mùi
Tâm tư, không giấu không vùi
Bình yên là lúc lòng không sầu không vui ”
Cứ thế, tôi chợp mắt luôn lúc nào không hay. Khi tôi tỉnh lại, à đéo phải mà là buồn đái quá nên tỉnh dậy đi đái. Thấy có tiếng người ngoài cửa nên tôi chạy vội xuống xem có gì hot.
– Xin lỗi, cho hỏi ai là Nguyễn Minh Hiếu ạ ? – Cái đéo gì vậy, hết côn đồ rồi tới công an là sao ?
– Dạ là em anh ạ – tôi tỉnh mẹ ngủ, đi ra xem có chuyện gì.
– Anh bị tình nghi vì có liên quan đến vụ việc sử dụng ma túy trong quán bar, mời anh theo chúng tôi về đồn để hợp tác hỗ trợ điều tra.
– A..n..h ơi. Chắc anh nhầm rồi. Em tôi nó… ông Khánh đứng cạnh ấp úng.
Thằng Tùng đéo biết vì sao nó lại ở đây, từ đằng sau, nó từ từ tiến lại gần tôi và cười đểu.
– Mày chưa chết à ? – tôi nhìn nó và cười nhạt.
– Tao mới phải là người hỏi mày câu đó mới đúng chứ ?
– Thằng mặt sẹo, là do mày đúng không ?
– Haha thông minh lắm. Nhưng tao không ngờ là mày cũng có chút may mắn đấy. Nhưng không sao, vì may mắn không đến hai lần đâu Hiếu ạ ?
– Vậy à ?
– Mày không thắc mắc là tại sao mày lại bị sờ gáy à ?
– Tao đoán là mày, nhưng tao cũng vẫn muốn biết – tôi nhìn nó và cười, một nụ cười xã giao và khinh bỉ.
– À làm mày thất vọng rồi. Làm gì có ai tin một thằng bị tình nghi như tao chứ. Mày sẽ bất ngờ lắm Hiếu ạ. Người tố cáo mày, không phải tao, mà là người yêu của tao, chính là người con gái mà mày yêu đó. Haha.