Tối đó chúng tôi đi chơi vui vẻ lắm. Lâu rồi chị Quỳnh mới về nhà cũ, bả có vẻ vui nhất. Nhìn cute cực.
– Dìa diaaaa, mấy đứa tiếp chị tối nay nào, hú hú hú.
– Haha gì mà vui vậy em ?
– Hú hú dia dia, chứ sao ? Lâu lắm rồi anh chẳng cho em đi chơi.
– Ơ có à ?
– Haha anh của em muốn chị ở nhà hầu ổng rồi để ổng trốn đi chơi đấy – tôi cũng nhiệt tình vcl.
– Mẹ thằng chó này, đốt nhà là ra đường nha con.
– Đùa thôi ơ hay.
– Dia dia, em ra nhảy đây hí hí.
– Đừng có cạ vào thằng nào đấy nghe chưa.
Trời đụ. Người ta nhìn vào tưởng là đi chơi thật chứ còn gì nữa. Già cái đầu rồi, mà cứ tí ta tí tởn như con nít.
– Ê Khánh.
– Haha rồi rồi.
Ổng lại chỗ mấy thằng trong quán bar đang loay hoay mang đồ ra bàn thằng Tùng :
– Cái gì đây em ?
– Dạ đây là bình nhựa.
– Tao biết rồi. Cơ mà mày nhìn bọn tao thế mà chơi bình nhựa à ? Rồi ổng chỉ tay qua bàn thằng Tùng
– Dạ dạ …
– Có thủy tinh không ?
– Dạ có anh ạ.
– Thế mà mày đéo lấy, mày lấy bình nhựa cho tao à ?
– Dạ dạ để em đổi.
Đấy, đơn giản vcl. Ông Khánh đổ tí ” nước vui ” vào đồ uống của bọn nó, thế là xong bước một. Đợi thằng cu mang nước ra cho đám thằng Tùng khoảng 10p, tôi giục ông Khánh :
– Ra kéo chị dâu về thôi.
– Ừ.
Ổng đi ngang qua sau lưng ghế chỗ thằng Tùng đang ngồi, thả nhẹ một tuýp thuốc tiên vào túi áo nó vắt sau ghế, rồi ra giục chị Quỳnh về.
– Xong chưa ? – chị Quỳnh vui vẻ hỏi anh Khánh.
Có bàn chân lặng lẽ, giữa dòng đời như nước cuốn, chập chờn trắng đen…
– Địt mẹ ông để nhạc chuông cảnh sát hình sự à ?
– Hihi. Alo..
– Công an đến bắt đám thằng Tùng lại rồi anh ạ.
– Rồi anh biết rồi… Xong phim rồi Hiếu ạ – ổng quay qua nói với tôi.
– Có khi nào nó đóng mẹ cửa quán bar không trời, trời ơi chị không muốn đâu – chị Quỳnh cằn nhằn.
– Bà này cute dễ sợ.
Tôi sao thế này ? Tự nhiên tim tôi lại đập nhanh quá. Nó co thắt lại, giật liên hồi và khó chịu. Cảm giác như tôi vừa làm sai chuyện gì đó. Tay tôi ướt đẫm mồ hôi tay :
– Thằng này, mày sao thế ?
– Không có gì đâu. Anh về trước đi.
– Đi đâu đấy ?
– Em ra quán cf ngồi tí. Tự nhiên em muốn đến đó.
– Tao đi với hê hê.
Đm. Thế là cả hai ông bà cùng đi với tôi luôn. Má nó, muốn ngồi một mình cũng đéo được nữa, khi nào cũng nhí nha nhí nhố ấy. Vẫn góc ngồi cũ, vẫn quán cũ, vẫn là ly đen đá không đường và một gói thuốc. Tôi hoang mang, vô định và nhìn về xa xăm
– Sao vậy ? Không vui à ?
– Em cũng không biết sao nữa.
– Mày đã đạt được mục đích rồi, nghĩ ngợi gì nhiều ?
– Vậy những ngày tháng sau này, em nên làm gì đây ?
– À thì…
Trong một giây phút nào đó, tôi chợt nhận ra rằng, từ khi tôi ra tù cho tới nay, tôi chỉ có một mục đích duy nhất đó là trả thù thằng Tùng mà thôi. Tôi điên cuồng và tập trung hết mọi thứ để hại nó, và tôi nhận ra rằng, khi tôi đã đạt được mục đích, thì tôi lại trở về con số 0. Vốn dĩ tôi chưa từng nghĩ rằng tôi sẽ làm gì, sau này sẽ như thế nào ngoài việc trả thù cả ? Thế đấy, buồn cười thật. Khói thuốc vẫn nhạt, và cuộc nói chuyện của chúng tôi cũng tan biến theo làn khói, tất cả trở nên im lặng và trống rỗng. Đúng lúc đấy, có bóng dáng một người con gái tức giận đi vào. Thoát khỏi cái bóng đen từ xa là mái tóc màu xanh dương, em lao thẳng đến chỗ tôi, đôi mắt còn hơi lem luốc vẻ tức giận :
– Anh….
– Ơ Nhung hả em – hai thanh niên ngồi cạnh tôi há hốc mồm ra.
– Là anh phải không ?
– Từ từ có chuyện gì ngồi xuống nói em ơi. Sao thế ? – chị Quỳnh từ tốn.
Nó không quan tâm. Ánh mắt tức giận của nó dồn hết vào người tôi :
– Em hỏi có phải là anh không mà ? – Nhung hét lên.
Tôi vẫn ngồi im lặng và không mở miệng, à có mở một tí để nhét thuốc vào miệng rít xong lại ngậm lại.
– Trả lời em đi ? Nhanh lên.
– Từ từ Nhung ơi, em sao vậy có chuyện gì thế em – chị Quỳnh đúng là mẫu người lí tưởng.
– Tại sao ? Anh Tùng hết lần này đến lần khác gặp phải chuyện. Từ khi anh ra tù là anh Tùng mới bị như vậy. Ban đầu em không tin đâu, nhưng em….
– Ngồi xuống đi em từ từ nói.
– Chị à ? Có phải anh Hiếu không ? Có phải không ?
Em quát lên thật to và vùi chôn tất cả âm thanh xung quanh xuống đất. Chỉ để lại tiếng sụt sịt, và tiếng thở dài của bọn tôi. Khẽ đưa tay lên, tôi muốn vuốt ve lấy đôi má dễ thương của em để tìm về cảm giác một năm trước. Tôi khẽ đưa tay lên để vuốt mái tóc mà tôi yêu quý. Nhưng nó quá xa tầm với, chỉ là trong tưởng tưởng của tôi thôi. Chứ thực ra là tôi đéo có vuốt được gì cả. Tôi tính đưa tay ra thì em đã đập văng mẹ tay tôi :
– Anh nói đi, có phải là anh không ?
Tôi lại nhìn em. Một nụ cười nhạt nhẽo và mùi vị của sự dằn xé. Người con gái tôi yêu đang ép cung tôi vì một thằng lone nào đó, số phận thật trớ trêu, tôi lại cười, vẫn nhạt nhẽo :
– Anh đang cười ?
-….
– Anh vui vậy hả Hiếu ? Anh vui lắm CÓ PHẢI KHÔNG HIẾU ?
– Ừ – tôi thốt lên bằng lời nói của con tim.
Nhung lùi lại, suy sụp và khuôn mặt tái xanh run bần bật, nó nhìn tôi, một ánh mắt tôi chưa bao giờ thấy ở em cả :
– Là… anh…
– Ừ
– Tại sao vậy ? Anh Tùng đã làm gì anh mà anh đối xử với anh ấy như vậy ? Nói điiiii
– …. tôi vẫn nhìn cô ấy – người con gái tôi yêu.
– Anh… đã thay đổi rồi. Anh không còn là Hiếu mà tôi biết nữa. Vậy mà một năm qua tôi lại tha thứ cho anh, một năm qua tôi vẫn chờ đợi anh, chờ đợi một kẻ máu lạnh và khốn nạn như anh sao ? Tôi là một con ngốc – đang khóc, con bé bỗng bật cười, một nụ cười đau khổ.
– Nhung…
– Anh im đi. Tôi ghê tởm anh. Tôi ghê tởm anh Hiếu ạ.
Nói rồi nó đứng dậy, vội lấy tay quệt đi dòng nước mắt còn đang ướt nhòe, em chạy vụt mất và biến mất vào bóng tối bên kia. Trả lại cho góc quán một sự yên tĩnh đến đáng sợ.
***
– Sao mày không nói cho nó biết sự thật đi.
– Lúc đấy nói được à ?
– Ờ thì…
Chó chết thật. Cảm giác này là gì đây ? Nó còn khốn nạn hơn cái cảm giác bị vu oan ngủ với con Trang nữa. Thốn đéo chịu được. Đéo biết phải diễn tả như thế nào luôn. Ba con người, chung một tâm trạng, lê thê dắt nhau ra về. Tới nhà thì đã có xe hơi đứng trước cổng nhà tôi rồi. Là ba mẹ con Linh :
– Ô mấy đứa về rồi đó hả ?
– Dạ cháu chào hai bác ạ. Sao hai bác lại…
– À tôi qua muốn nói chuyện với cậu một lát.
– Dạ mời hai bác vào nhà ạ.
Làm đéo gì còn tâm trạng mà chém gió cơ chứ, hai ông bà qua cũng biết chọn thời điểm vãi lone.
– Dạ không biết hai bác…
– À chuyện là thế này. Tôi đã nghe tin thằng Tùng mới bị lôi về đồn vì chơi ma túy thì phải.
– Dạ, bác cũng nhanh nhạy quá ạ.
– Hề hề, cậu làm tốt lắm, đây là phần thưởng của cậu.
– Dạ tất cả là nhờ thằng em cháu thôi bác ạ.
Ông già đưa mắt qua nhìn tôi, gật gật đầu :
– Tốt, thật sự quá tốt. Tuổi trẻ tài cao. Haha.
Tôi chỉ ngước lên nhìn ổng rồi lại thôi, tôi cũng đéo quan tâm cho lắm. Ông mau đi về đi được không. Phiền vãi cả ra.
– Tôi sẽ đợi tin từ phía bên kia. Nếu như thành công tôi sẽ thưởng thêm nên mấy cậu cứ yên tâm. Còn một chuyện nữa, tôi biết nó không trong khả năng của mấy cậu, nhưng nếu được thì…
– Dạ bác cứ nói ạ…
Lúc này mẹ con Linh mới lên tiếng, vẻ ngượng ngùng nhưng cũng phải nói thôi :
– Tôi đã đi khám cho con bé và may mắn là nó chưa bị làm gì quá đáng cả. Thật may quá.
– Dạ dạ
– Nhưng mà danh dự của con bé thì… sợ sau vụ này, nó sẽ không dám nhìn mặt ai nữa quá…
– Dạ. Nếu mà em nó không sao thì tốt quá rồi ạ. Còn phía thằng Tùng thì có lẽ sẽ xong sớm thôi. Vậy vẫn không biết ý hai bác muốn cháu giúp thêm chuyện gì ?
– Thực ra thì con bé nó cũng đến tuổi rồi, chuẩn bị tốt nghiệp. Cơ mà khổ nỗi sợ sau vụ này, nó sẽ…
– Cháu hiểu ý hai bác rồi ạ.
– Tôi đã cho người tránh để lộ thông tin ra ngoài rồi. Nhưng e là vẫn không được. Cũng khó trách, thôi thì tới đâu hay tới đó vậy.
– Dạ dạ.
Rồi hai ông bà quay qua nhìn tôi, ông già nó nhếch cái mép cười rồi gật gật :
– Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi chàng trai trẻ.
– Nó bằng tuổi con gái bác đấy – ông anh tôi bô bô cái mồm.
– Haha được lắm. Được được.
Được con cặc ấy mà được. Nói rồi hai vợ chồng ông à cũng xin phép đi về và hôm sau qua nói chuyện tiếp. Tôi chán chường lắm rồi. Phi thẳng lên phòng ngủ. Tôi lại mơ hồ nhớ về chuyện hồi tối :
– Em ghê tởm anh Hiếu ạ- em ghê tởm anh Hiếu ạ- em ghê tởm anh – anh – anh … anh…….
Cứ thế, tôi đắm chìm vào trong ám ảnh và ngủ tới sáng lúc nào không hay. Ngay cả khi giật mình tỉnh dậy, tôi vẫn thấy ám ảnh bởi câu nói của em. Em có biết em vừa tận tay đâm thẳng vào tim tôi không Nhung. Tôi mở mắt ra, nằm thả người ra giường và vẫn đắm chìm trong suy nghĩ cùng với tâm trạng đau khổ.
– Đi thôi Hiếu ơi.
– Đi đâu – tôi giật mình khi nghe ông Khánh gọi.
– Đi công chuyện với anh.
Thế là hai anh em tôi dắt nhau ra khu chợ của lão. Mọi người ở đây cũng không quá xa lạ với tôi. Bọn tôi dạo một vòng buổi sáng sớm, và rồi dừng lại trước mặt một đám người lạ hoắc :
– Khánh hả em ? Lâu rồi không gặp – thằng mặt sẹo từ đâu chui ra thế kia ?
– Lâu rồi không gặp , đại ca…
– Sao thế ? Gặp anh mà mày lại không vui à ?
– Vậy à ? Trông em giống đang không vui à – đm ông Khánh nhà mình cool ngầu thế.
– Anh thấy vậy. Từ ngày mày bỏ anh đi, anh nhớ mày lắm. Không ngờ lại biết được mày đang ở đây, anh vui lắm đấy.
– Hơissss, thế thì tiếc quá. Gặp anh ở đây, em không vui chút nào.
– Mày… à haha. Cũng đúng thôi. Mày đang sợ… phải không Khánh ?
– Không biết, chắc thế – ổng cười ngây thơ, ôi vãi cả lone.