Cô Gái Bàn Bên – Phần 11 – Botruyen

Cô Gái Bàn Bên - Phần 11

Mặc kệ bà già nó la hét um tỏi trong bất lực. Tôi với lão Khánh xách xe ra về với một chút nhẹ nhõm trong lòng. Dù tôi biết chuyện này vẫn chưa xong đâu, nhưng hiện tại thì nó hết quan trọng với tôi rồi.
Tôi với ông Khánh ra quán cf quen thuộc của tôi, vẫn là những thói quen thật là quen thuộc :
– Anh uống gì ?
– Cf sữa đi.
– Cho em một cf sữa, một đen đá không đường với gói thuốc.
– Vẫn có sở thích kì lạ nhỉ ? Cuộc đời mày đắng vậy à ? Ổng cười đểu tôi.
– Kệ em.
Lúc trước thì cf đen không đường đúng là sở thích của tôi thật. Tôi yêu vị thơm của cf, tôi yêu luôn cả vị đắng tự nhiên đó. Nhưng giờ, tôi vẫn yêu mùi vị đó nhưng nó chỉ là phụ thôi, lý do chính là vì em cũng thích uống cf đen không đường, giống y như tôi vậy. Tất cả những gì Nhung thích, tôi đều thích, thích hết. Tôi châm điếu thuốc, tay khuấy đều ly cf còn đậm đà mùi vị và tủm tỉm cười.
– Làm gì vui thế.
– Không có gì.
– À anh….
– Tao biết mày muốn nói gì rồi. Nhung nó mới chuyển nhà. Lát về hỏi chị Quỳnh ấy. Ngày nào chị mày cũng đi hỏi thăm con bé giùm mày. Mà mày chả thương chị mày gì cả.
– Có đâu, thương chứ, em thương chị Quỳnh nhất nhà.
– Ơ thế còn tao để đâu.. ê ê
– Anh ơi bật cho em bài cô gái bàn bên.
Kệ mẹ ông Khánh. Đây là thế giới riêng của tôi. Tôi bay theo từng giai điệu của bài hát, hòa mình trong vị đắng của cà phê với một tâm trạng hân hoan háo hức.
Tối đó, tôi về nhà, tắm rửa thật sạch sẽ rồi chạy qua nhà Nhung. Một năm qua có lẽ phần nào làm em vơi giận tôi rồi. Tôi không mong em tha thứ, tôi không cầu xin em tha thứ cho tôi. Tôi chỉ mong dù một lần thôi, em hãy lắng nghe tôi nói.
Ting tong ting tong, tôi bấm chuông cửa nhà em. Cạch cạch, xuất hiện sau cánh cửa cổng to chà bá lửa, là một người con gái xinh đẹp nhất trên thế gian này. Vẫn mái tóc dài thướt tha màu xanh dương, vẫn mùi hương quen thuộc ấy, kí ức trong tôi ùa về và sự xúc động vui mừng trong tôi đang chảy rạo rực trong cơ thể, tôi muốn ôm em quá, tôi muốn lao đến ôm em ngay lập tức. Nhìn thấy tôi, đôi mắt long lanh của em tròn xoe tỏ vẻ ngạc nhiên. Em lặng im nhìn tôi , đứng hình và bất động. Vì vui quá nên tôi cũng vậy, bất động nhìn em :
– Nhung…
– Anh…. anh về rồi à.
– Ừ. Anh về rồi.
Gió đêm khẽ thổi qua tóc em, đưa mùi hương quen thuộc ấy vắt ngang qua người tôi, kèm theo một chút ẩm ướt. Em đang khóc, em đứng nhìn tôi và khóc. Tôi vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười và nhìn em.
– Anh thực sự rất nhớ em Nhung ạ. Một năm qua anh…
– Được rồi – nó vội đưa tay quệt hai dòng nước mắt – anh về thì tốt rồi. Chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa.
– Nhung, em vẫn còn hận anh sao ?
– Bây giờ em đang rất tốt, em rất ổn. Em và anh bây giờ chỉ còn là quá khứ của nhau thôi. Anh cũng nên vậy, anh nên sống cuộc sống của riêng anh đi. Chúng ta không ai liên quan đến nhau nữa.
– Nhung, hãy nghe anh n.. ó…i…
– Em bảo là đủ rồi mà – con bé hét lên và nước mắt nó lại tuôn ra, nhiều hơn hồi nãy, tôi không hiểu cảm giác của em bây giờ, nhưng tôi biết, em đang cảm thấy rất tệ, thực sự rất tệ và không ổn tí nào. Giọt nước mắt của em nói với tôi là em đang đau lắm.
– Nhung… tiếng một đứa con trai vang lại sau tiếng tắt máy xe. Là thằng Tùng – Hiếu, là mày à , vậy là mày ra tù rồi.
Nó nhìn qua Nhung rồi sầm mặt với tôi :
– Thằng chó. Mày lại làm Nhung khóc. Mày… nó định lao tới đấm tôi nhưng bé Nhung ngăn nó lại :
– Mình đi thôi.
Thằng Tùng lau nước mắt cho nó rồi dắt nó ra xe. Trước khi lên xe nó còn quay lại lườm tôi một phát. Nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ nhìn Nhung của tôi thôi. Qua cửa xe, tôi vẫn thấy ánh mắt đượm buồn của Nhung đang nhìn tôi, buồn và tha thiết. Như muốn nói điều gì đó. Không phải, là rất nhiều điều mới đúng. Nhung à ? Em tin anh phải không ? Thực ra trong tim em vẫn còn một chỗ nào đó tin tưởng anh phải không ? Tại sao em không nói ? Em hận anh đến mức không thể nói một câu hay sao ? Chiếc xe dần đi khuất, đưa người con gái tôi yêu đi, đưa luôn cả đôi mắt xinh đẹp ấy, khuất dần. Tôi chỉ cười nhạt rồi lại châm điếu thuốc. Dù em không nghe tôi giải thích, nhưng như vậy là đủ rồi. Tôi đã gặp em, tôi đã thấy em rồi. Em vẫn khỏe, và em vẫn đang sống rất tốt. Tôi chỉ cần nhiêu đó thôi. Đợi anh nhé Nhung, anh sẽ không để em bị thằng Tùng lừa nữa đâu. Tèn ten ten đoàn quân việt nam đi, chung lòng cứu quốc :
– Em nghe nè anh.
– Sao rồi, gặp em ý chưa.
– Rồi.
– Hí hí sao sao.
– Thôi không có gì đâu. À mà anh, dạo này anh có hay lên quán bar không ?
– Có chứ. Thằng Tùng cũng hay qua đó lắm. Dạo này thấy nó hay đi cùng mấy em chân dài úi giời ơi t nhìn mà nhỏ dãi.
– Ừ.
Địt mẹ thằng khốn nạn. Tùng à ? Vốn dĩ tao đã định tha cho mày nếu như mày yêu Nhung thật lòng rồi. Nhưng không, mày có vẻ không thích một cuộc sống yên ổn thì phải. Cũng được thôi, sẵn tiện tao cũng đang muốn làm người tốt, giúp mày cũng không sao. Tôi lặng lẽ rời bước khỏi ngôi nhà xinh xắn của Nhung. Về nhà ngủ một giấc, về nhà ngủ nghỉ để bắt đầu một ngày mai tốt hơn hôm nay. Nhung, chờ anh nhé.
– Hiếu ơi, Hiếu ơi, Hiếu….
– Ồn quá, gì thế.
– Dậy đi với tao. Hôm nay tao sẽ ra mắt mày với đám đàn em của tao.
– Đéo đi.
– Địt mẹ dậy – ổng đạp tôi một phát lăn xuống giường.
Khốn nạn thật. Thế là tôi tranh thủ dậy rồi đi với ổng. Phiền vcl.
– Xin giới thiệu với mấy đứa, đây là em của anh. Nó mới ra tù.
– Đm tôi đi tù hồi nào – tôi nói nhỏ với ổng.
– hê hê. Từ hôm nay thằng em anh nó sẽ thay mặt anh xử lý mọi chuyện. Mấy đứa giúp đỡ nó nhé. À, nó là Hiếu xấu trai, cứ gọi A Hiếu được rồi.
– Dạ, a Hiếu. Cả đám đồng thanh.
Tôi đéo quan tâm. Tôi đưa mắt đảo quanh một vòng.
– Ê, Khánh, Khánh ơi.
– Hả hả hả.
– Thằng nào kia
– À, nó là thằng kế toán riêng của anh. Chuyên đi giữ tiền thu nợ. Làm việc khá ok. Mỗi tội bị gay
– Gay á
– Ừ. Tại con chị mày sợ tao lăng nhăng, tuyển luôn thằng gay này về. Được cái dâm ngầm lắm.
– Gọi nó vào đây cho em.
– Ê bé đẹp, vào anh bảo.
– Dạ anh gọi em. Trời ơi, nãy nhìn k kĩ, anh Hiếu đẹp trai quá à hihi.
– Im mồm. Giúp anh một chuyện đi, anh sẽ thưởng….
—-
Tối đó, tôi với ông Khánh đi tới quán bar chơi. Ổng đi chơi thôi còn tôi không phải tới đây để chơi. Chọn một góc ngồi khá kín nhưng vẫn đủ quan sát. Tôi ngồi xuống rồi lai rai ly rượu ngoại. Mùi vị không khác xưa là mấy, chỉ là cảm giác mang lại không như trước. Cảnh cũ, nhưng người không cũ. Có lẽ sau khi tôi nghiện, ông Khánh hay lên đây phá hay sao mà đám nhân viên cũ cũng nghỉ hết luôn. Y như quán cf , hài thật.
– Ê , trùng hợp vãi, Tùng kìa Hiếu ơi – ông khánh đập tôi lia lịa.
– Thấy rồi.
Tôi rút trong túi quần ra một túi bột trắng trắng, bảo bối của tôi đấy.
– Cái gì vậy ? Ông Khánh trố mắt hỏi.
– Đây là âm dương hòa hợp tán.
– Là cái gì ?
– Thuốc kích dục – tôi nhìn lão Khánh rồi nhếch mép, đưa túi thuốc cho ổng. Tất nhiên là ổng đủ thông minh để biết tôi muốn làm gì.
Thằng cu phục vụ khéo léo mang đồ uống qua bàn thằng Tùng. Chỉ chờ có thế, lão Khánh giả vờ chạy ra hỏi nhà vệ sinh ở đâu. Một tay chỉ chỏ đánh lạc hướng con mắt của nó, tay còn lại rắc tí thuốc vào đồ uống của bọn thằng Tùng. Xui cái là tất cả bọn nó, một trai và ba gái, đều phải uống hết. Xin lỗi mấy em gái nhé, nhưng em quen thằng Tùng thì sớm muộn cũng bị nó chịch thôi. Anh sẽ giúp mấy đứa. Xong việc, lão Khánh hí hửng ca hát nhảy múa.
Tiệc cũng đến lúc tàn rồi. Thằng Tùng với mấy con kia cũng khá phê.
– Giả vờ ra đỡ thằng Tùng về đi.
– Ơ thế mấy con nhỏ kia thì sao.
– Gọi mấy thằng đệ lên đây thưởng cho nó đi.
– Haha, mày quả là có tố chất làm đại ca.
Tôi với ông Khánh qua đó, kéo luôn thằng Tùng đi. Ông Khánh ở lại đó đợi mấy thằng đệ lên để thưởng cho bọn nó mấy con hàng ngon. Còn tôi xách thằng Tùng lên taxi rồi tới khách sạn mà tôi đã đặt phòng trước, cũng gần thôi.
– Hiếu, mày là Hiếu, địt mẹ mày tính làm gì tao, a a, khó chịu trong người quá.
– Im mồm đi, đừng để tao phải đấm cho im lại.
– Mày… dám… thằng yếu ớt như mày mà… Bốp.
Tôi đấm luôn vào mồm nó một phát khiến nó hét lên. Một phần vì thuốc cũng bắt đầu có tác dụng rồi, nên nó đang khó chịu trong người lắm, tuổi lone bật lại tôi.
– Đi vào trong – tôi đạp nó bay xuống giường trong khách sạn.
– A… a… khó chịu quá. Là mày phải không Hiếu, mày làm gì tao rồi.. a a
– Có phải mày đang rất nóng trong người không – tôi nhẹ nhàng tới gần nó.
– A.. tao… tao… mày đã làm gì ?
Tôi vẫn không nói gì cả, chỉ cười thân thiện thôi.
– A.. nóng quá. Khó chịu quá. Tao sao thế này, gru gru
Tôi bật điện thoại dơ hình maria ozawa cho nó xem. Thấy cái hình, nó chụp lấy như vớ được vàng :
– Hừ hừ, tao.. tao…
– Mày muốn chơi nó lắm đúng không.
– Thuốc .. kích dục. Mày cho tao uống thuốc kích dục đúng không. Hừ hừ khó chịu quá, a aaaa.
– Thông minh lắm.
– Thằng chó… a aaa
– Mày còn nhớ mày đã làm gì với tao một năm trước không Tùng ? Tôi vẫn cười thân thiện.
– Thằng súc sinh. Mày…
– Nói sao nhỉ ? À để tao nói giống mày nhé. Vào đây đi em.
Tôi hú lên một tiếng. Từ sau cánh cửa, thằng gay đệ tôi đã cởi trần sẵn, mặc cái quần đùi rồi hí hửng :
– A Hiếu
– Chăm sóc tốt thằng này cho anh nhé.
– Dạ ok.
– Thằng chó, mày… mày…
– Mày nên biết ơn vì tao không trói mày như cách mày làm với tao đấy hihi. À quên, từ từ tận hưởng món quà mà tao cất công chuẩn bị cho mày nhé.
– Thằng chó Hiếu. Địt mẹ mày.
– Suỵt, chửi bậy là không tốt đâu – tôi béo má nó một cái rồi nhìn thằng đệ tôi – em còn cần gì nữa không ?
– Dạ nếu có tí nhạc thì em sẽ phiêu hơn anh ạ.
– Ừ ok em – tôi lấy điện thoại tôi để chế độ quay video, rồi lấy điện thoại thằng Tùng mở bài ô mai chuối của Sỹ Thanh.
– Vui vẻ nhé hai đứa – nói rồi tôi đóng cửa phòng, đứng tựa lưng vào tường hút thuốc.
Bên trong, tiếng thét a a của thằng Tùng không ngừng vang lên kèm theo tiếng nhạc sôi động : Em thích chuối tây chuối ta, anh mang chuối cho em nha…..
– A a phê quá, a a – thằng em tôi cũng hét, mà thằng Tùng cũng hét. Tôi chỉ tựa lưng vào tường rồi ngồi gục xuống. Lắng nghe âm thanh sôi động đó và từ từ thưởng thức. Nhung ơi, anh nhớ em lắm. Không biết, em có nhớ anh không.
– Xong rồi anh Hiếu ơi, em vui lắm hihi.
Tôi cười với thằng đệ tôi. Đút điện thoại vào túi, thằng em tôi lại nhìn tôi cười :
– Anh. Anh thưởng cho em tăng nữa được không.
Tôi nhìn lên giường, thằng Tùng đang phê vật vã. Chắc nó đuối sức. Mìm cười với thằng đệ tôi :
– Anh về đây. Em muốn mấy tăng cũng được.
– Cảm ơn anh nha – chỉ chờ vậy, thằng gay đệ tôi lao thẳng vào trong và ú a ú ớ tiếp.
Tèn ten ten đoàn quân việt nam đi, chung lòng cứu quốc :
– Em nghe nè anh Khánh
– Ra quán bida gần đó đi, làm vài cơ chứ hả.
– Ok. Tôi lật đật chạy ra chỗ hẹn.
– Haha Hiếu ơi là Hiếu. Anh không ngờ đấy, anh thật không ngờ …
– Gì ?
– Em tao thay đổi quá. Mày thật thủ đoạn haha. Nhưng tao thấy vui lắm. Mà sao mày không chặt mẹ tay nó hay chặt luôn chim nó đi cho nó khỏi đẻ trứng.
– Không được. Tất cả bộ phận trên cơ thể nó, đều là công cụ cho kế hoạch của em.
– Vậy hả, còn trò gì vui nữa không, tao hóng mà như mấy ông trong voz hóng truyện của mày rồi nè.
– Đợi đi. Trò chơi của em, chỉ mới vừa bắt đầu thôi…
Chóc chóc, ăn điểm….

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.