Cô Gái Bàn Bên – Phần 10 – Botruyen

Cô Gái Bàn Bên - Phần 10

– Khi nào thế ?
– Sau hôm đó, em đã… hic hic.
Tôi nhìn nó rồi nhìn qua khuôn mặt sát thủ của bà già nó, cười nhạt :
– Vậy à . Vậy thì đúng là con anh rồi nhỉ.
Hai mẹ con nó tươi hơn một tí :
– Đúng rồi. Nó là con mày đó.
– Vậy thì lạ quá. Anh đi tận một năm mà em lại mới đẻ 1 tháng trước. Có trùng hợp quá không ?
– Đúng rồi. Không sai đâu. Nó là con anh mà. Anh đi tù 1 năm. Thời gian vừa trùng khớp luôn. Đúng đúng – con trang vội vã và dồn dập.
– Đúng rồi, hợp lý đấy – mẹ nó bồi thêm.
– Ừ. Nghe cũng hợp lý. Cơ mà khoan. Anh lên giường với em trước khi anh vào trại gần 2 tháng lận. Vậy thì….
Hai mẹ con nó tái luôn con mẹ nó mặt. Tôi thề với mấy ông đéo khác gì đít nhái :
– Em… em… em sinh muộn…
– Wow, sinh muộn, sinh muộn tận 2-3 tháng cơ à. Vậy chắc cháu nó khỏe như voi nhỉ – ông Khánh cười ầm lên.
Tôi cũng buồn cười vcl cơ mà đéo cười như lão được. Tôi chỉ cười mỉm nhẹ, bứt mấy sợi tóc của tôi rồi đưa cho con mẹ nó :
– Bác có thể đi xét nghiệm. Có kết quả hãy nói cho cháu để cháu chuẩn bị quà cưới ạ. Chào bác.
Tôi xách đít lên rồi giục ông Khánh về.
– Nó là con mày, thằng khốn nạn, còn xét nghiệm cái gì nữa, thằng kiaaaa
– Hê hê vừa ra tù đã có tin vui được làm bố, thích nhé.
Tôi không nói gì cả, ngồi xuống châm điếu thuốc, hoang mang và mơ hồ, sock toàn tập. Tèn ten ten, đoàn quân việt nam đi….
– Alo
– Địt mẹ mày, ra tù rồi mà đéo chịu về nhà à. Hay để tao mang kiệu qua rước mày về ăn cơm hả ?- Đm ông Khánh sủa sủa cái lone.
– Dạ dạ em về ngay ạ.
Tạm gác lại chuyện kia đã, tôi chạy vội về nhà. Mâm cơm đã có sẵn trên bàn ăn rồi, lão Khánh mặt nhăn như chó mặt xệ, phì phò điếu thuốc. Còn chị Quỳnh thì loay dưới bếp xì xèo xì xèo, có 3 người mà làm lắm đồ ăn thế không biết. Vừa vào nhà tôi đã nở một nụ cười tươi roi rói và hỏi thăm ông tướng nhà tôi rồi :
– Hihi, em về rồi nè.
– Cười con cặc. Ngồi xuống đây tao xem nào .
– Dạ . Ủa mà anh với chị chưa chia tay à ?
– Địt mẹ. Mày có tin tao tống mày vào tù lại không ?
– Em đùa em đùa..
– Đưa xem nào. Mẹ mày, sao mày gầy thế hả ? Có hết nghiện chưa sao nhìn như thằng nghiện thế này – ổng nhăn mặt.
– Khùng quá. Em hết rồi. Hiếu đẹp trai của anh nè.
Ổng lườm lườm tôi rồi hơi nhếch mép cười.
– Dù gì cũng mang tiếng mới ra tù, thế có học được tí bản lĩnh gì không ?
– Hên xui – tôi cười đểu.
– Tao mới có việc mới vui lắm.
– Việc gì ?
– Dạo này tao chuyển qua làm xã hội đen rồi kaka
– Địt mẹ nghe như phim thế.
– Phim con cặc, chém chết mẹ mày giờ. Mai mày ra đòi tiền bảo kê cho tao xem nào.
– Ok thôi. Vui đấy.
– Haha, không sợ à ?
– Sợ đéo gì ? Thử rồi biết.
– Được được. Vậy mới là em tao chứ.
Thật ra thì trước đây, tôi là một thằng… tả sao ta ? Ngu ngơ, ngoan hiền, ngoài học ra thì chả biết gì cả. Kể cả khi quen Nhung thì tôi vẫn là một thằng nhu nhược và yếu kém. Tôi còn không dám đánh lại thằng Tùng để bảo vệ người con gái tôi yêu chứ đừng nói đánh người khác. Tất nhiên trong mắt tôi khi đó, tôi chúa ghét mấy người như anh Khánh hiện giờ, côn đồ, vô học, xăm trổ đầy mình, và đi đòi nợ là công việc bất nhân nhất. Nhưng giờ thì khác, những suy nghĩ đó không tồn tại trong đầu tôi. Đơn giản là vì cuộc sống nó phải vậy. Không có ai sinh ra đã là người xấu cả. Chỉ khi họ lớn lên, dòng đời tự biến họ thành người xấu. Nhưng người xấu là gì ? Người tốt là gì ? Cướp tiền của dân giữa ban ngày một cách rất luật pháp thì là người tốt hay người xấu ? Đâm thuê chém mướn để mưu sinh và sinh tồn trong xã hội này là tốt hay xấu ? Bụng to, chức to, chỉ tay năm ngón là ra tiền là tốt hay xấu ? Lão ăn xin cướp giật cái bánh bao trên phố là tốt hay xấu ? Ranh giới của nó thật sự rất mỏng. Mỏng hơn cả kotex. Và tôi vẫn đang trên con đường đi tìm câu trả lời, mình là người tốt hay người xấu ?
– Quỳnh ơi xong chưa, lâu quá em ơi – lão khánh hét lên.
– Xong rồi xong rồi.
Ba anh chị em tôi cùng vào mâm cơm với những câu hỏi thăm của chị Quỳnh, về cuộc sống của hai anh chị trong 1 năm qua, và về tôi của 1 năm qua.
– Chị, dạo này Nhung sao rồi.
– Nhung hả ? Nó vẫn vậy. Chưa có chồng đâu. Thằng kia thì vẫn theo đuổi nó. Thằng lì gớm.
– Mày còn nhớ con bé xoạc mày không ? Lão Khánh hỏi ?
– Nhớ. Nãy ra quán cf mới nghe chuyện nó mới đẻ hả ?
– Mẹ nó qua đây mấy lần rồi. Hỏi mày khi nào ra để biết đường cưới hỏi. Mà tao cứ thấy có gì đó sai sai.
– Em nhớ là mới chỉ dạo đầu thôi mà. Đã làm ăn được con mẹ gì đâu. Hôn nhau cũng đẻ được à ?
– Rõ là nó mới sinh 1 tháng. Vậy thì trước khi em vào trại em xoạc nó à ? – chị Quỳnh nhăn nhó. Đm bà hỏi câu tỉnh nhất hành tinh đấy chị tôi ạ.
– Điên à ? Có đã ngon.
– Vậy thì lạ nhỉ ? Sao nó lại bảo là con của em ?
– Em đéo biết. Đang nhức đầu nãy giờ đây.
– Thôi ăn cơm rồi nghỉ ngơi. Mai đi làm việc tao xem thử. Xong rồi tao với mày qua nhà nó.
– Dạ.
Vốn định sau khi ra trại tôi sẽ đi tìm Nhung, để nói cho em biết thời gian qua tôi đã nhớ em như thế nào. Và cũng để nói cho em biết, 1 năm qua tôi đã học được rất nhiều thứ. Tôi không còn là Hiếu của trước đây nữa. Tôi sẽ theo đuổi tình yêu của tôi. Cơ mà đấy là dự tính. Tự nhiên giờ một đống rắc rối, tôi phải giải quyết hết đã.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm và đi với lão Khánh để làm bài kiểm tra lão dành cho tôi.
– Đây là khu mà mình bảo kê. Rắc rối nhất là cái chợ. Thực ra chỗ này là của đám khác. Tại vì nó đòi tiền với bạo hành bà con quá. Chị mày đi chợ về kể cho tao. Thế là tao lỡ làm anh hùng luôn. À mà không phải, tao chỉ thay bọn nó làm bảo kê thôi chứ anh hùng mẹ gì. Mà bọn nó hay ra phá để giành lại địa bàn lắm. Nghe bảo hôm nay có thằng đại ca nào tới xử tao. Mày giải quyết cho tao xem nào.
– Ừ biết rồi.
– Được không đấy ? Lão cười đểu
– Hên xui. Chắc không đâu.
Thì ra làm bảo kê còn có nhiều kiểu. Và đấy, thay bọn khác làm bảo kê thì tốt hay xấu vậy. Tôi thấy tốt vì đơn giản Khánh là anh tôi, thế thôi.
Tôi đi dạo một vòng cùng mấy thằng em của ông Khánh. Đi đến đâu cũng được chào. Mà sao mấy người này bị ông Khánh đô hộ lại vui thế nhỉ ? Đéo hiểu.
– Đứng lại – trước mặt tôi cũng là một đám xăm trổ đầy mình – Mày là thằng nào ?
– Dạ em là em ạ ? Tôi cười.
– Địt mẹ. Đây là địa bàn của tao. Khôn hồn thì cút.
– Ủa ? Nghe bảo chỗ này là của anh Khánh mà.
– Khánh cái lồn. Chỗ này là của tao. Mày là thằng nào ?
– Tao là thằng nào không quan trọng. Quan trọng chỗ này là của anh Khánh.
– Đừng có lôi thằng ăn cướp đó ra đây. Chỗ này vốn dĩ là của bọn t….. Bốp !
Chưa đợi nó nói hết câu, mỏ nó còn đang chu ra để nói thì tôi tiện tay gõ yêu nó một phát vang tận 5 gian hàng. Đôi tay cầm bút ngày nào của tôi đã bị mấy lão cán bộ bắt đi làm tới nỗi cứng như đá rồi.
– Địt mẹ mày làm gì thế ? Mấy thằng em nó nhao nhao lên tính lao vào tôi mà nó ngăn lại.
– Mày là thằng n.. à… Bốp ! Tôi ngứa tay quá nên nó chưa nói xong tôi lại lỡ tay gõ yêu nó một phát khiến nó ngã nhào ra đất.
Chỉ chờ có thế, mấy thằng em nó lao lên, mấy thằng em tôi cũng lao lên, không khác gì phim kiếm hiệp. Thằng to mồm kia còn đang chơi với thì tôi nắm cái đầu nó rồi đấm vào mồm nó một phát, máu me đầy mồm. Lại tiện tay, tôi dẫm cái đầu nó xuống đất rồi lấy chân dặm lên đầu nó :
– Địt mẹ yên hết cho tao – tôi hét lên.
Mấy thằng em nó bắt đầu hơi nhùng nhùng , lùi lại về sau.
– Mày. Vừa mới nói cái gì, tao nghe không rõ – tôi ngồi xuống, lấy tay túm đầu nó dậy rồi khẽ hỏi âu yếm.
– Em xin lỗi anh… em sai rồi… là lỗi của em… em đáng chết.
– Đập chết mẹ nó đi – mấy thằng em tôi nhao lên. Đúng lúc tôi có điện thoại , tèn ten ten đoàn quân việt nam đi….
– Alo.
– Tốt đấy – là anh Khánh.
– Bình thường.
Nói xong tôi cúp máy rồi túm tóc thằng kia dậy
– Anh ơi em sai rồi, em xin lỗi.
– Ừ thì biết là mày sai. Cơ mà tao sợ hôm sau mày lại qua đây phá anh tao nữa lắm. Hay là mày để lại cái gì để tao tin tưởng. Coi như là mua bán chứ.
– Dạ . Anh cần bao nhiêu ạ. Anh cứ nói.
– Hihi ngoan. Tôi xách nó qua cửa hàng gần đấy, lấy đại con dao rồi chặt luôn ngón út của nó mà nó còn đéo kịp xin tha nữa .
Aaaaaaaaaaaaaaaa.
– Xong rồi. Giờ thì cút.
Mấy thằng nhóc lôi thằng bại tướng nó về rồi cong đít lên chạy. Má máu dính tanh vãi lone. Tôi quay lại, đã thấy lão Khánh ngồi hút thuốc cười đểu rồi :
– Mày làm anh bất ngờ đấy.
– Vậy à ?
– Ừ. Haha nhưng tao thích.
– Giải quyết nốt chuyện còn lại đi. Biết nhà con Trang rồi chứ gì ?
– Đéo muốn biết cũng phải biết thôi.
Nói rồi lão chở tôi qua thẳng bên đó. Vừa tới cổng đã thấy tiếng trẻ con khóc rồi. Mẹ con Trang ra mở cổng cho bọn tôi , nhìn mặt đoán mẹ nó thôi chứ đã gặp đéo đâu :
– Khánh hả ? Còn cậu này là…
– Nó là Hiếu đấy cô – ông Khánh hí hửng. Địt mẹ ông đang đi mai mối à ?
– Trời. Nó ra tù rồi hả ? Bà già không khỏi mừng rỡ với xúc động – tốt quá, tốt quá, vào nhà đi, vào nhà rồi nói.
Bước chân vào trong, căn nhà khá là khang trang đấy, không tệ. Mà đấy lại tả linh tinh rồi. Con Trang nó đang ngồi ẵm con dỗ dỗ rồi cho nó bú, cặp vếu đấy tôi đã thấy một lần rồi. Nhưng bây giờ nó chảy xệ xuống và thâm đen hơn trước, xấu vcl. Thấy tôi, mắt nó đỏ hoe lên nhanh vãi cả lone rồi rừng rưng nghẹn ngào :
– A..n..hhhhhh
– Ngồi đi hai đứa. Trời ơi bác vui quá.
Tôi chẳng nói gì cả. Ngồi nhìn con bé con nó mà thấy tội tội, lại thêm tí khó chịu nữa vì nó đéo phải con tôi mà tự nhiên bắt tôi đổ vỏ.
– Hiếu ra tù rồi thì mừng quá. Hôm nay hai đứa…
Bả chưa nói hết tôi đã chen ngang :
– Hôm nay cháu tới đây để nói rõ với bác là đứa bé không phải con của cháu. Có lẽ bác đã hiểu lầm rồi.
Mặt bà tái mét 180 độ rồi quát :
– Nó là con mày. Con mày đấy. Bây giờ mày lại bảo không phải của mày là sao.
– Thật xin lỗi nhưng mà …. Anh Khánh chưa nói xong thì bả đớp tiếp
– Im đi. Nó là con của thằng Hiếu. Cưới. Cưới liền cho tao.
– Có lẽ bác đã hiểu lầm rồi. Đó không phải là con của cháu.
– Thằng vô học. Thằng khốn nạn. Mày làm mà mày không chịu nhận hả ?
– Bác cứ bình tĩnh, đừng nóng mất khôn ạ.
– Á à, mày còn dám dạy đời tao cơ à, thằng vô học mày….
– Dạ không dám. Chỉ đơn giản là khai sáng cho một thế hệ tiền bối nhưng hơi thiển cận thôi ạ.
– Địt mẹ thằng chó. Mày dám…
– Thôi đi mẹ – con Trang khóc rồi hét lên.
Tôi nhìn qua nó, khuôn mặt xinh đẹp đã lên giường với tôi ngày nào trông thật tiều tụy :
– Hiếu à, nó là con anh đấy…..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.