Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn – Chương 89: Một đêm đau thương (3) – Botruyen

Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 89: Một đêm đau thương (3)

Đột nhiên, ngón tay linh hoạt của Dạ Thiên Ưng dừng lại ở dây cài áo lót cô .

Nhẹ nhàng như vậy, áo lót trên vai của cô liền trượt xuống. . . . . .

Áo đã bị rộng mở, nếu là tại như vậy mà áo lót chảy xuống, liền thú vị. . . .
. .

Cô đối với sự đầy đặn rất tròn đứng thẳng trong nháy mắt ‘ nhảy ’ ra ngoài,
không hề che dấu lộ liễu ở trước mặt Dạ Thiên Ưng. 14967626

‘ lách cách, lách cách ’ giọt nước mắt kia không có cách nào khống chế theo
khóe mắt chảy xuống, rõ ràng đã tự nhủ không được khuất phục trước người đàn
ông hư này, không được khóc ở trước mặt người đàn ông này, ở tại thời điểm
này, cô vẫn bị nhục nhã mà không có cách nào khống chế nước mắt của mình.

“Hừ? So lần trước càng thêm đầy đặn rồi đó.” Giọng nói Dạ Thiên Ưng tràn đầy
hàm ý nhục nhã.

Kích thích Ngô Hiểu Dao rơi nước mắt như đứt dây cung từng giọt nước mắt không
ngừng chảy xuống.

Đây là lần thứ hai trong 18 năm qua cô ở trước mặt nam nhân lộ ra da thịt của
mình, mà lần đầu tiên còn là trước mặt người đàn ông bất trị này.

Tại sao, tại sao chuyện hai năm trước bây giờ lại tái diễn? Tại sao cái cảm
giác khủng hoảng cảm giác nhục nhã lại một lần nữa tái diễn? ? ! !

A, a,có thể không phải tái diễn lại, chỉ sợ lần này. . . . . .

Cô sẽ không giống giống như hai năm trước có vận mệnh tốt như vậy? ? ? Chợt
cảm thấy có chút thõa mãn.

Ngô Hiểu Dao đối mặt với sự làm nhục của hắn như vậy, không bằng kêu hắn trực
tiếp giết cô cho thoải mái, cắn chặt môi dưới, Cánh tay bé nhỏ của cô dấu ở
sau lưng nắm thật chặt quả đấm.

Trong nháy mắt, không khí bên trong phòng quả thật đã tạo thành tầng tầng lớp
lớp tức giận .( nguyên văn là Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên)

Ngô Hiểu Dao như vừa rơi vào nơi băng lãnh (lạnh như băng) của địa ngục, đã
nản lòng mà rút lui. Mà bên kia. . . . . . Lửa nóng của Dạ Thiên Ưng đã bị lên
tới đỉnh điểm!

Thưởng thức thân thể mê người của cô, bụng dưới của hắn đã căng lên lại càng
tăng thêm.

A, đây có lẽ chính là gieo gió gặp bão?!

Mới đầu, Dạ Thiên Ưng chỉ là muốn trả thù lời nói khinh thường của Ngô Hiểu
Dao.

Nhưng hiện nay. . . . . .

Làm tới làm lui, hắn đã không có cách nào khống chế ham muốn của mình. . . . .
.

Nâng đôi tay lên, gạt đi giọt nước mắt trên gương mặt cô, Dạ Thiên Ưng có cảm
giác đôi môi nhẹ nhàng xẹt qua cánh môi xing đẹp kia. . . . . .

Chỉ một thoáng, con ngươi Ngô Hiểu Dao trợn to, rõ ràng lúc ở bên trong thang
máy cái cảm giác kia… Kỳ lạ cảm giác đó nhanh chóng làm tê liệt toàn thân
của cô.

Tại sao? Tại sao lúc nãy Dạ Thiên Ưng hung dữ đối với cô, nhưng hiện nay lại
hôn dịu dàng như vậy? ? ? 10nlk.

Thật là xấu hổ, thật là mất mặt! ! ! !

Cô suýt nữa. . . . . . Suýt nữa. . . . . . bị hút vào nụ hôn dịu dàng của hắn.
. . . . .

Dùng sức lay động phía dưới, cô không vui cự tuyệt nụ hôn dịu dàng của Dạ
Thiên Ưng.

Trong lòng dâng lên chua xót, đôi mắt đẫm lệ mông lung cúi thấp đầu xuống, nức
nở nói: “Buông tôi ra! !”

Cô khẩn cầu, căn bản không cách nào ngăn cản sự xâm phạm của Dạ Thiên Ưng.

Dịu dàng cười, hắn có cảm giác đôi môi lạnh lẽo lướt nhẹ qua gò má đi tới vành
tai mẫn cảm.

Ngô Hiểu Dao ngây thơ căn bản không cách nào tiếp nhận được cách trêu đùa mờ
ám này của Dạ Thiên Ưng, chân mày nhíu lại, hít một hơi thật sâu, nghiêng mặt
sang một bên, hai gò má liền ửng đỏ.

Mình rốt cuộc là thế nào? ? ?

Rõ ràng Dạ Thiên Ưng hung dữ đối với mình.

Tại sao mình dần dần có cảm thấy không muốn kháng cự cùng chán ghét đây? ?

Đây rốt cuộc là nguyên nhân gì à? ? Chẳng lẽ trời sinh mình chính là phụ nữ đê
tiện thật sao? !

Cô không hiểu! Cô thật sự không hiểu tại sao dần dần không muốn kháng cự. . .
. . .

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.