Ngô Hiểu Dao bị ném vào một căn phòng, càng không hiểu rõ chuyện gì nên miệng
không ngừng oán trách . “Gì chứ , đối đãi với khách thế này ?! Một đám người
thất học !”
Cô chu mỏ lầu bầu , tầm mắt lảo đảo dò xét khung cảnh xung quanh . Nhìn chung
thì phòng ngủ này rất lớn , lại khá là xa hoa , cảm giác giống như một phòng
khách , cạnh tường còn có một quầy rượu nhỏ , trưng bày không ít thương hiệu
rượu nổi tiếng.
Ngô Hiểu Dạo bị men rượu làm mất lý trí nên chẳng màng tới việc mình bị đưa
vào đây , cô trực tiếp lấy một chai rượu đỏ ở trong tủ kính, bật ra, uống thêm
ngụm nữa .
“Wow . . . . . .” Sảng khoái nhìn chai rượu đỏ , chậc chậc so sánh . “Còn ngon
hơn Royal Salute !”
Ực ực, cô lại hớp thêm vài ngụm, đột nhiên . . . . . .
“Rất ngon sao ?!”
Một thanh âm quen thuộc phát ra , Ngô Hiểu Dao đứng hình tại chỗ , chậm rãi
ngẩng đầu , mắt say lờ đờ nhìn về phía hắn .
Lúc này , hắn đang cầm ly rượu đỏ trong tay , đứng ở cửa sổ sát đất .
Ngô Hiểu Dao nhìn lên , dùng sức chớp chớp đôi mắt của mình . . . . . .
“Sao lại có đến hai người giống nhau như đúc ?!” Nhìn người đứng trước cửa sổ,
cô bất giác mở miệng . Xem ra mình uống nhiều rồi , thấy loạn cả bóng của hắn
.
Cùng với người đàn ông xa lạ ở chung một chỗ nhưng Ngô Hiểu Dao không hề tỏ ra
sợ hãi , bước nhanh tới mặt hắn ta , bộ mặt tức giận , đưa tay chỉ trỏ . “Này
, mới nãy anh chạy đi đâu đấy ?!”
Đối mặt với trách mắng của cô , hắn ta vẫn không phiền lòng . “À . . . .” Khóe
miệng tiếp tục hiện lên tia cười quỷ dị , chủ động giành lấy ly rượu trong tay
Hiểu Dao , lạnh lùng nói . “Cởi quần áo ra !”
Mệnh lệnh này khiến cô nhất thời trợn to tròng mắt , biểu tình chết lặng . . .
. . .
Ngô Hiểu Dao lảo đảo ngã về phía sau , vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc . “Anh . . .
. Anh nói bậy bạ gì đó ?!”
Trông thấy vẻ bối rối của cô , sắc mặt hắn ta càng thêm tà ác
Hắn nâng nhẹ ly rượu đỏ trong tay , tuyệt tình ném phăng đi . . . . . .
'Choang' , ly rượu rơi trên mặt đất , phát ra âm thanh vỡ vụn
“Người nào vừa mới nói rằng , hôm nay giải sầu tẹt ga ?! Tốt , tôi chơi với em
, hơn nữa . . . . còn không thu tiền !” Ngữ điệu không nhanh không chậm , đồng
thời xuất hiện vẻ mặt âm u . “Là em tự cởi ?! Hay để . . . . .