Bị đánh bất thình lình, Lam Cẩn Hiên giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ gò má mình,
mặt không cảm xúc gật đầu. Nói xong, liền kéo tay cô gái kia rời đi.
Thay đổi, mọi thứ đều đã thay đổi . . . . . .
Lời thề của bọn đàn ông đều dối trá!
Ngô Hiểu Dao và Lam Cẩn Hiên vốn học cùng trường từ thời cấp hai, nhưng đến
khi cấp ba thì cô mới chú ý anh. Hầu như các bạn trong trường đều chế nhạo cô,
dần dần cô tỏ ra ghét kẻ giàu có. Biết được Ngô Hiểu Dao ghét người có tiền,
nên Lam Cẩn Hiên tìm cách tiếp cận, mỗi ngày còn giả vờ ăn mặc nghèo nàn nhờ
cô dạy kèm.
Anh theo đuổi cô mất những hai năm, dần dà đợi cô có cảm tình với mình, thế là
anh theo đà thuận nước đẩy thuyền, trực tiếp thổ lộ với cô.
Mới đầu khi cô biết anh giấu giếm thân phận để theo đuổi mình, cô cũng không
định đồng ý, nhưng Lam Cẩn Hiên đối xử với cô quá tốt, khiến cô cảm động, vì
vậy cô đành gật đầu đồng ý hẹn hò với anh.
Ban đầu, anh chiều chuộng cô vô cùng, thái độ chân thật, nhưng chỉ mấy ngày
trước. . . . . . Anh đột nhiên thay đổi, lạnh lùng, hơn nữa chẳng quan tâm cô.
Cho tới khi bị cô bắt gặp anh cùng người con gái khác ở trong khách sạn. Trùng
hợp là, cô gái kia lại ở cùng anh ở trong hoa viên trường học.
Tình yêu đến như một kết thúc buồn, là cô quá mức tin tưởng anh, hay tình yêu
này căn bản giả dối?
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Lam Cẩn Hiên dần đi xa, nước mắt cô bất lực chảy
xuống.
Bốn năm quen biết, hai năm tình yêu, cứ như vậy, bởi vì một người khác . . . .
===================