Mặc dù lời nói của hắn khiến ba lão già kia nghe không hiểu, nhưng cũng có thể
cảm nhận được hắn đang chửi mình.
Cười một tiếng, hắn chậm rãi đứng dậy, đôi tay đút vào túi quần, đi tới trước
cửa sổ lớn bên trong phòng họp.
Đăm chiêu nhìn ra ngoài, xuyên qua tòa cao ốc 50 tầng này của tập đoàn Sony
vừa đúng có thể nhìn thấy phía xa xa kia một tòa cao ốc so với tòa nhà này còn
hoa lệ hơn.
Hai mắt hắn chợt phát sáng, tròng mắt như bị một tầng sương mờ bao phủ: “Bởi
vì các người quá nông cạn, công ty kinh doanh cả mấy thập niên mà chỉ khoanh
vùng đào tạo ở mỗi Nhật bản.”
“Thật tiếc. . .” Nhẹ nhàng lắc đầu, không kiên nhẫn lắc lắc ngón tay, xoay
người ngắm nhìn tòa cao ốc mới vừa liếc mắt qua kia: “Còn chưa đủ ! Các người
thấy nơi đó không ?!”
Ba ông lão nhìn về hướng ngón tay hắn chỉ, miệng đồng thanh la lên: “Chính . .
. Chính phủ ?!”
“Ừ hử!” Nụ cười quỷ dị xuất hiện trên mặt hắn, hai vai khẽ rung, hắn khẽ gật
đầu, chậm rãi xoay người độc đoán nhìn về ba vị tiền bối: “Hùng mạnh nhất vẫn
là chính trị, chỉ có chen chân vào giới chính trị, công ty này sẽ được liệt
vào hàng Top của thế giới tư bản !”
Hắn ta rốt cuộc bao nhiêu tuổi đời ?!
Hắn ta rốt cuộc bối cảnh ra sao ?!
Hắn ta có biết tiếng Nhật hay không ?!
Tại sao người như hắn ta nhìn sơ qua chỉ tầm hai mươi mấy tuổi đầu lại có tầm
nhìn xa như vậy ?!
Tại sao một đại ca của xã hội đen lại giống như có thân phận đặc biệt không
thể xem thường ?!
Trên người của hắn, rốt cuộc có bao nhiêu bí ẩn đây ?!
Đối mặt với tham vọng và độc đoán của Dạ Thiên Ưng, ba ông lão nhất thời bị
hắn thuyết phục, bọn họ dong ruỗi thương trường nhiều năm, lần đầu tiên gặp
một người có dã tâm lớn vậy !
Ba ông lão chợt đứng lên, trong đó có cả một người cứng đầu lúc nãy, ông ta nở
nụ cười nhạt: “Cậu đúng là người có tham vọng cao !” (あなたは 本当 に1 人 の 野心家 です!”)
Dứt lời, ba ông lão cùng nhau rời khỏi phòng họp, bỏ lại sau lưng là một tràng
cười to của Dạ Thiên Ưng. . . .