Dạ Thiên Ưng trực tiếp đi lên lầu ba của hộp đêm
Lầu ba có thiết kế y chang tầng một, hoàn toàn khác hẳn tầng hai, đại sảnh
trống trải bao gồm mấy căn phòng nhỏ.
Cả đại sảnh có rất nhiều vệ sĩ đứng dọc hai bên, trên người bọn họ khoác đồ
tây trang, tư thế nghiêm trang, tạo ra cảm giác âm u tĩnh mịch, như cơn gió
lạnh thổi nhẹ từ dưới cõi âm.
Ở một nơi xa nhìn lại, có thể thấy rõ chiếc ghế sang trọng đặt phía bên trên,
tựa hồ chiếc ghế dành cho một vị vua ở thời trung cổ, cạnh đó còn có ba nam
một nữ đứng sẵn
Bọn họ chính là trợ thủ đắc lực nhất của Dạ Thiên Ưng, nói cách khác tổ chức
của hắn không thể thiếu mặt bọn họ. Dạ Thiên Ưng nổi tiếng khắp Đại Lục bao
nhiêu, là bấy nhiêu phần uy danh nhờ vào bọn họ.
Trong số đó phải kể đến cánh tay phải của hắn, người tài giỏi đầu tiên trong
nhóm – Hàn Tuấn Hi, biệt danh Joker. (Ở bài xì phé, joker còn được gọi là lá
bài thủ lĩnh)
Toàn thân người này luôn toát ra biểu cảm lạnh băng, bộ dạng cực kỳ uy nghiêm,
gương mặt điển trai không thua kém gì Dạ Thiên Ưng. Mái tóc đen cộng với đôi
lông mày rậm, thoáng nhìn hào hoa phong nhã, cũng chẳng khác gì thanh niên ưu
tú. Nhưng tính cách của hắn hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài, có thể sánh
ngang hai chữ ‘tàn độc’ , một người vô cùng thận trọng, từ cách nói chuyện cho
tới cách đi đứng. Có thể nói, nếu Dạ Thiên Ưng không ở đây, hắn ta toàn quyền
nắm giữ, thay mặt Dạ Đế ra mặt quyết định. Cho nên, được mọi người gọi là
Joker
“Thiên ưng.” Hàn Tuấn Hi lạnh lùng mở miệng, con ngươi sâu thẳm nhìn về phía
cửa đại sảnh.
Mọi người lướt theo ánh mắt của hắn, rối rít vội vàng cung kính khom người:
“Dạ Đế.”
“Ừ.” Một cái gật đầu vô cùng uy nghiêm, cũng không thèm liếc nhìn những người
phía sau chiếc ghế
Đột nhiên có tiếng mỉm cười vang lên: “Hì hì, Thiên Ưng.” Khóe miệng người này
khẽ nâng, nở ra nụ cười xấu xa, một tay chống đỡ thành ghế, ánh mắt gắt gao
nhìn Dạ Thiên Ưng, mở miệng nói: “Trên cổ áo của anh có vết son môi kìa, không
biết là cô gái nào xui xẻo như vậy, lại bị anh hại đời đây ?!”