Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn – Chương 172: Một mặt là đen một mặt là trắng – Botruyen

Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 172: Một mặt là đen một mặt là trắng

Editor: Bỉ Ngạn Hoa

“Nhẫn nại một chút nhé, anh đưa em đi đến bác sĩ.” Nói xong, Dạ Thiên ưng thận
trọng ôm lấy cơ thể đầy vết thương của cô lên, chậm rãi đi ra khỏi kho hàng,
giờ phút này bên ngoài kho hàng đứng đầy thuộc hạ của anh, ít nhất cũng mấy
trăm ngày xếp hàng nghiêm chỉnh.

“Dạ lão đại!” Mọi người cùng lên tiếng chào anh.

Đối mặt trận thế như vậy, chân mày Dạ Thiên Ưng chợt nhíu lại, anh không muốn
mấy người này ở trước mặt cô xưng hô kiểu này với anh , anh lại càng không
muốn bảo bối trong ngực anh biết được, bây giờ mình vẫn là một vị thủ lĩnh
băng nhóm xã hội đen.

Ở trong lòng của anh cô là sự thuần khiết, thuần khiết như một thiên sứ, nhưng
anh lại bẩn thỉu, bẩn thỉu như một con ác ma trong bóng đêm. . . . . .

Vậy mà, nghe đám người kia gọi Dạ Thiên Ưng như vậy, cô không có bất kỳ nghi
vấn cũng không tỏ ra không hiểu vấn đề . . . . .

Mỗi ngày nhìn như cô như vậy, nhưng thực ra cũng không phải là người ngốc
ngếch.

Vì sao bả vai Dạ Thiên Ưng lại có vết thương? Vì sao mấy người trong thang mấy
kia lại bị giết sạch? Không phải cô chưa từng nghi ngờ. . . . . .

Cô thích anh, cô chỉ là hy vọng anh của bây giờ sẽ loại bỏ sự bại hoại của
mình,cũng không là kẻ lạm sát vô tội. . . . . . Nhưng một Ngô Hiểu Dao đơn
thuần làm sao sẽ hiểu, ở bên trong một thế giới đầy sự giơ bẩn vậy, làm sao
nói rõ được đúng sai. . . . . .

☆★☆★☆★☆★

Đến bệnh viên tư nhân của Dạ Thiên Ưng, mấy người bác sĩ chưa trị các vết
thương trên người Ngô Hiểu Dao. Trải qua quá trình chẩn đoán bệnh tình, thân
thể của cô cũng không lo ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng ba ngày sẽ không còn chuyện
gì. Chuyện này đã khiến cho sự lo lắng trong lòng Dạ Thiên Ưng hạ xuống.

“Thiên Ưng, bắt được mấy tên loạn đản.” Ngoài phòng bệnh Hàn Tuấn Hi hồi báo
tình hình hiện nay cho Dạ Thiên Ưng biết.

“Tuấn Hi. . . . . .” Dạ Thiên Ưng hơi do dự một chút, xoay người Hàn Tuấn Hi
đang ở sau lưng: “Cậu có biết mấy người đó tại sao lại không dùng Ngô Hiểu Dao
uy hiếp tôi không?”

Chỉ một thoáng, chung quanh hai người đàn ông xuất hiện bóng mây kỳ quặc , mặc
dù duy trì sự trầm mặc, nhưng ý tứ của anh Hàn Tuấn Hi hiểu rõ, anh cũng hiểu
anh ta đã diễn đạt ý nghĩ gì.

Hàn Tuấn Hi hơi cúi đầu, lạnh lùng nói: “Thật xin lỗi.”

Anh hiểu rõ mấy ẩn ý trong lời nói của Dạ Thiên Ưng, anh cũng biết Dạ Thiên
Ưng nhận ra mình không thích Ngô Hiểu Dao.

Vậy mà, lần này, anh có thể thừa nhận Ngô Hiểu Dao sẽ không còn trở thành gánh
nặng của Dạ Thiên Ưng, vậy sau này thì sao? Sau này kẻ địch mạnh cỡ bao nhiêu
thì cả ai có thể biết trước được! Hai người bọn họ muôn sở cùng với nhau là
chuyện không đơn giản như tưởng tượng! !

Không nói thêm, Hàn Tuấn Hi xoay người đi khỏi phòng bệnh, Dạ Thiên Ưng thì
đẩy cửa phòng bệnh Ngô Hiểu Dao.

Con người thâm túy nhìn Ngô Hiểu Dao nằm trên giường, bây giờ anh thật sự rất
muốn trách cứ cô nhóc này.

Nếu như cô ngoan ngoãn hợp tác với mấy người đó thì chắc đã không bị đánh đến
nỗi như vậy đâu!

Những người đó lợi dụng Ngô Hiểu Dao để uy hiếp anh cái gì, coi như giao nộp
công ty cho mấy người đó, anh cũng không tình nguyện để cô bị đánh! Nào có món
đồ nào, quý giá bằng cơ thể của cô?

Chậm rãi đi tới bên cạnh Ngô Hiểu Dao, anh yên lặng ngồi nhìn khuôn mặt nhỏ
đầy vết thương trên ấy, bàn tay chậm rãi nâng lên, lại để xuống, không biết
mình nên yêu thương cô như thế nào cho phải đây.

Bất tri bất giác, Ngô Hiểu Dao mở đôi mắt mông lung ra, rọi vào tầm mắt của cô
là khuôn mặt đẹp trai tràn đầy lo lắng của Dạ Thiên Ưng. . . . . .

Đôi gò má đỏ bừng, cô ngượng ngùng nhìn Dạ Thiên Ưng.

Suy nghĩ một chút mới thấy mình thật to gan, tự dưng rãnh rỗi đi tỏ tình với
người ta, đây là lần đầu tiên của mình mà.

Trái tim đập ‘thịch, thịch’ không ngừng, đợi đến khi áp chế xuống thì sự xâu
shoor lại cứ dâng lên. “Dạ. . . . . . Dạ Thiên Ưng.” Run rẩy mở miệng.

Dạ Thiên Ưng ngồi ở mép giường chợt lóe mắt nhìn cô: “Gì?” Bàn tay cưng chìu
véo chóp mũi cô: “Em gọi anh làm gì?”

“Ừm, Thiên Ưng . . . . .” Cô ngượng ngùng nhìn Dạ Thiên Ưng, hít một hơi hơi
thật sau, trong giọng nói lộ ra vẻ tự tin:”Sau này em sẽ bảo vệ mình thật
tốt!”

Cô cũng không muốn hỏi Dạ Thiên Ưng chuyện gì, cũng không muốn xác nhận quan
hệ giữa anh và Thước Tịch Dạ. Chuyện đã qua cứ để nó trôi qua như thế đi. . .
. . .

Cô chỉ biết lúc đo Dạ Thiên Ưng đã hỏi cô sau này có thể đi theo anh hay
không, mà mình cũng đã đồng ý với anh rồi, vậy có thể lý giải bây giờ cô chính
thức trở thành bạn gái của anh sao?

Nếu như vậy thì cô phải bảo vệ bản thân mình thậ tốt, không cần anh lời dụng
người con gái khác để làm lá chắn phòng thân cho cô.

Lời của Ngô Hiểu Dao coi như Dạ Thiên Ưng đã hiểu, ha ha, cô bé này kiên cường
đến cỡ nào đây nhỉ?

Quả thật cô không cần anh bảo vệ, bởi vì một lần nữa cô lại bảo vệ cho anh. .
. . .

Đưa tay sờ trán cô, Dạ Thiên Ưng nở nụ cười dịu dàng. . . . . .

☆★☆★☆★☆★

Ngày thứ nhất Ngô Hiểu Dao ở bệnh viện thì có thông báo cho La Bích Nghi biết,
nhưng không cho cô ấy tới đây, dù sao trường học cách bệnh viện cũng hơi xa.

Dạ Thiên Ưng mấy ngày nay đều chăm sóc choc ô, không hề rời cô nửa bước. Đối
mặt với sự dịu dàng của anh, cô không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả sự
cảm động của munhf.

Cho đến ngày thứ tư. . . . . .

Mặc dù mấy vết thương trên người Ngô Hiểu Dao đã khép miệng, nhưng là mấy bộ
phận ứ đọng máu bầm trên mặt và trên người vẫn chưa tan. Nhưng cô vẫn phải về
trường học một chuyến, vì vậy lúc chạng vạng tối, họ đến cổng sân trường.

Lúc cô xuống xe, Dạ Thiên Ưng kéo cánh tay của cô lại, tà mị cười, giọng nói
như lay động: “Bé con, buổi tối có muốn tới phòng làm việc của anh hay không?”

Trong nháy mắt, đôi gò má trắng trẻo của Ngô Hiểu Dao chợt đỏ lựng, trong đêm
tối khiến người khác say mê.”Đừng!” Dứt khoát lắc lắc cái đầu, cô quả quyết
nói: “Bị giảng viên khác bắt được thì em bị đuổi học đấy!”

A, cũng đừng quên, bây giờ Dạ Thiên Ưng là giảng viên ở trường, nếu quả thật
bị bắt được cô ngủ cùng với giảng viên, vậy vấn đề đuổi học đặt lên hàng đầu
tiên rồi.

“Bị bắt được thì không tốt hơn sao, em bị đuổi học, anh nuôi em, được mà?” Câu
này nghe qua thì có vẻ bông đùa, nhưng là lời thật lòng của anh.

Giá trị con người của Dạ Thiên Ưng đã quá mức rồi, đừng nói nuôi Ngô Hiểu Dao,
nuôi cả nhà cô cũng không thành vấn đề.

Nhưng. . . . . .

Cô chưa từng nghĩ được người khác nuôi, cũng không muốn được người khác nuôi!
!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.