Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn – Chương 168: Cư xử một cách tàn nhẫn – Botruyen

Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 168: Cư xử một cách tàn nhẫn

“Ha ha ha ha ha.” Chỉ một thoáng, Ngô Hiểu Dao cười to một tiếng, nhưng tiếng
cười to này cũng chỉ là vì che giấu hoảng loạn trong nội tâm cô thôi.

Giờ phút này, trong đầu của cô chỉ nghĩ tới biện pháp , nghĩ tới làm thế nào
mới có thể bảo vệ tính mạng của mình cùng Thước Tịch Dạ, làm sao có thể không
để mấy tên bại hoại lấy cô uy hiếp Dạ Thiên Ưng: “Ông cứ coi như các ngươi bắt
đúng người, Dạ Thiên Ưng sẽ bị các ngươi uy hiếp sao? ?”

Lời nói này của Ngô Hiểu Dao trúng ngay tim đen của người đàn ông kia, ông ta
biết coi như bắt phụ nữ của Dạ Thiên Ưng cũng có khả năng không uy hiếp được
hắn, nhưng! Một thoáng ném đi ý nghĩ kia.

Nếu quả thật giống như Thước Tịch Dạ từng nói, Dạ Thiên Ưng luôn luôn dùng con
đàn bà nhân khác để che giấu sự tồn tại của cô gái này, như vậy không thể nghi
ngờ rằng cô gái này rất quan trọng đối với một kẻ máu lạnh vô tình như Dạ
Thiên Ưng, địa vị của cô ta trong lòng có không thể tầm thường. !

“Có lẽ con đàn bà khác không thể uy hiếp hắn! Nhưng là cô nhất định có thể!”

Lời nói khẳng định của tên kia phát ra, Ngô Hiểu Dao thật rất hi vọng điều hắn
nói là sự thật, nếu đúng như vậy thì mình có vị trí rất quan trọng ở trong
lòng của Dạ Thiên Ưng! Cô rất muốn thử một chút có đúng hay không bản thân
mình có thể uy hiếp được Dạ Thiên Ưng.

Nhưng. . . . . . Cô không thể thử!

Nếu quả đúng như vậy, tên kia uy hiếp Dạ Thiên Ưng thì thế nào? Nhìn hắn bị
tên đàn ông kia nắm mũi dẫn đi sao?

Nếu như không uy hiếp được thì thế nào? Những thứ này cũng quan trọng sao?

Cô hiện tại không muốn quan tâm đến Dạ Thiên Ưng nhưng đối với mình cảm giác
là thế nào chính là, cô chỉ biết mình thích hắn, mình không muốn liên lụy hắn!

“Ông đã nói như vậy, liền thả Thước tiểu thư đi!”

Ngô Hiểu Dao bình thản nói, Thước Tịch Dạ đầy hồi hộp và kinh sợ, tràn đầy bất
ngờ nhìn về phía cô.

Cô không ngờ Ngô Hiểu Dao thế nhưng có thể bình tĩnh như vậy để đối mặt với
chuyện này, cô càng không nghĩ tới, cô ta thế nhưng có thể cùng người xấu nói
lên yêu cầu thả mình?

Ha ha, cô gái kia hấp dẫn Dạ Thiên Ưng chính là cái gì? Cô trước kia không
biết, có lẽ hiện tại hiểu biết rõ ràng rồi? ?

“Cũng tốt.” Người đàn ông căn bản không cách nào liên lạc được Dạ Thiên Ưng,
vừa đúng có thể gọi Thước Tịch Dạ đi thông báo với Dạ Thiên Ưng : “Để con đàn
bà đó đi.”

“Cám ơn, cám ơn!” Thước Tịch Dạ cảm kích đến mức chảy nước mắt nói, nhanh
chóng đứng rồi dậy rời đi, ở cái khoảng khắc kia cô cùng Ngô Hiểu Dao lướt qua
nhau, cô nhỏ giọng nói câu: “Cám ơn. . . . . .”

Cám ơn cái gì?

A, câu ‘ cám ơn ’ này của Thước Tịch Dạ cô không dám nhận.

Thật không thể nào gánh vác, cô thậm chí cảm thấy phải mình bây giờ rất là có
lỗi Thước Tịch Dạ, ngày đó bên trong quán bowling, nhìn Thước Tịch Dạ cùng Dạ
Thiên Ưng thân mật làm cô đau lòng muốn chết. Trong khi đó Thước Tịch Dạ biết
Dạ Thiên Ưng chỉ lợi dụng cô, cô cũng sẽ đau lòng muốn chết chứ? Có lẽ mối
quan hệ của bọn họ, cũng chỉ là đôi bên có lợi.

Nhưng là. . . . . .

“Thật xin lỗi!” Ngô Hiểu Dao nhẹ giọng nói với Thước Tịch Dạ câu này.

Câu thật xin lỗi này, là cô nói với Thước Tịch Dạ, nhưng lại bao hàm ý nghĩa
phi phàm khác. . . . . .

Nếu như mình còn có thể nhìn thấy Dạ Thiên Ưng, mình quyết định không quan tâm
đến mối quan hệ giữa Thước Tịch Dạ và Dạ Thiên Ưng rốt cuộc có mối quan hệ gì,
mình chỉ muốn thổ lộ với hắn, nói cho hắn biết, mình thích hắn, yêu hắn. . . .
. .

Thước Tịch Dạ rời đi, cùng lúc đó, trong con ngươi của Ngô Hiểu Dao chứa ưu
thương sâu lại càng thêm sâu.”Ha ha ha. . . . . .” Cô lộ ra khỏi một tiếng
cười nhạo, tiếng cười càng lúc càng lớn.

‘ Chát ’ một tiếng, tên đại ca tiến lên hai bước thì cho cô một bạt tai hung
hăng: “Mày cười cái gì? ? ?”

Thật là đau, thật sự rất đau. . . . . .

Cái bạt tai đó đánh vào gò má trắng của cô chỉ trong nháy mắt sau xuất hiện
dấu của năm ngón tay, khóe miệng của cô cũng rỉ ra một chút máu.

Cô không phải là không sợ, cô cũng sợ! Đối mặt kẻ ác, cô càng sợ thì hị càng
bại hoại phách lối!

Không có cầu khẩn, không có nước mắt, cô gái 18 tuổi kiên cường: “Tôi cho ông
biết, thật ra thì căn bản tôi không phải là phụ nữ của Dạ Thiên Ưng!”

Ngô Hiểu Dao đang nói những lời này trước, thật ra là đã nghĩ tới cách đối phó
với tên kia rồi.

Bước đầu tiên trong kế hoạch của cô chính là bảo những tên đó thả Thước Tịch
Dạ, mà bước thứ hai. . . . . .

Chính là mình chạy trốn! Chỉ là bước thứ hai cũng rất có thể sẽ tặng mạng sống
của cô cho bọn kia!

Cô đang đánh một ván bài, trong ván bài này tiền cược chính là mạng sống của
cô! Trò chơi này có tên là cố tìm đường sống trong cõi chết!

“Mày nói cái gì?” Người đàn ông căn bản không tin tưởng lời nói của Ngô Hiểu
Dao.

“Tôi không lừa ông! Tôi thật sự không phải là phụ nữ của tên Dạ Thiên Ưng
kia.” Ngô Hiểu Dao ngước đôi mắt to long lanh lên, tràn đầy kiên định nhìn tên
kia, chỉ một thoáng, khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn kia hiện lên một nụ cười
quỷ dị, lạnh nhạt nói: “Dạ Thiên Ưng là người, tôi tin tưởng, ông so với tôi
còn rõ ràng, hắn sẽ đối đãi như thế nào với phụ nữ của hắn, ông cũng có thể
hiểu rõ hơn ta. Mà ta. . . . . . Còn à xử nữ ! !”( Ta không biết sử dụng từ
nào để diễn tả từ sơ nữ )

Đây là vũ khí lợi hại nhất của Ngô Hiểu Dao! Cô chưa bao giờ cùng Dạ Thiên Ưng
xảy ra quan hệ, cho nên điều này cũng có thể chứng minh cô không phải là phụ
nữ của Dạ Thiên Ưng chứng cớ lợi nhất là đây!

Trên mặt cô nụ cười chính là quỷ dị!

Hình như là ở đùa cợt mấy tên đàn ông đang ở trong kho hàng, hoặc như là khiêu
khích. . . . . . Cô như vậy hoàn toàn là đang đùa với lửa là đang tự thiêu a!

Người đàn ông nhíu chặt mày lại, sắc mặt trầm xuống, tràn đầy tức giận đưa bàn
tay bẩn thỉu về phía Ngô Hiểu Dao. . . . . .

Cô sợ! Khoảng khắc này cô sợ, vẻ mặt khủng hoảng đọng trên sự trấn định của
cô, cô run rẩy nói: “Ông. . . . . . Ông. . . . . . Đừng đụng vào tôi. . . . .
. Đừng đụng vào tôi! ! ! !”

Người đàn ông không để ý tới câu nói cầu khẩn của cô, bàn tay thô lỗ theo cô
lưng quần di chuyển xuống thăm dò, chen đến chỗ trắng nõn giữa hai chân cô,
tay của tên kia hung hăng chen vào khóm hoa của cô. . . . . .

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.