Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn – Chương 147: Ra mắt ngài chủ tịch – Botruyen

Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 147: Ra mắt ngài chủ tịch

Đêm tối chắc chắn sẽ bị bình minh thay thế, thời điểm ánh bình mình tỉnh dậy,
cũng là lúc Ngô Hiểu Dao quyết định làm lại từ đầu. Thua thiệt không thể biểu
lộ rõ ràng cho họ thấy, lừa gạt, những lời nói dối, sự phản bội. Cô chưa bao
giờ làm một chuyện không đúng nghĩa với người khác! Cho nên, trong tương lai
cô cũng không sợ mình phải xuống Địa Ngục!

Mặc đồ bình thường, Ngô Hiểu Dao cầm theo bộ đồ đồng phục nhân viên đi tới
công ty. Còn chưa vào đến đại sảnh, đã nghe thấy tiếng nói chuyện nhao nhao
của một nhóm người đứng trước nhà tầng.

“Biết không, thì ra là Trương Mẫn là tình nhân của quản lý Tôn đấy.”

“Không thể nào? ? Làm sao cô biết? ?”

“Ha ha, tôi nói cho mấy người biết, chiều hôm qua lúc tan việc, vợ của quản lý
Tôn chạm đến công ty náo loạn, đánh cho Trương Mẫn nhừ tử luôn đấy!”

“Ha ha ha ha ha, đáng đời, cái loại Hồ Ly Tinh nên thế!”

Chiều hôm qua, vợ quản lý Tôn nghe phong thanh được chồng mình có tình nhan
bên ngoài, liền chạy tới công ty cãi lộn.

Thử nghĩ, bây giờ quản lý Tôn mất tích, thành ra cái loại hồ ly tinh này không
còn ai để dựa dẫm vào rồi, cho nên vợ hắn ta chạy tới đây để dạy dỗ đúng
không? ? ? (Bỉ Bỉ: ông ấy quy tiên rồi ==, Ưng caca: liếc cô nhiều chuyện )

Dĩ nhiên, chuyện vợ quản lý Tôn có thể dễ dàng đến công ty gây náo loạn như
vậy chắc có người đằng sau dựt dây, không thể nghi ngờ, nhất định đây là âm
mưu của Dạ Thiên Ưng.

Hắn không giỏi mấy chuyện đấu đá của phụ nữ với nhau cho nên không thể can
thiệp vào, nhưng có người mắng chửi Ngô Hiểu Dao như thế , nếu hắn không thể
sử dụng mấy chiêu để dạy dỗ tử tế ả kia, thì sao có thể làm hắn hả giận được
chứ?

Vậy mà. . . . . .

Giáo huấn như vậy, bây giờ, lại hoàn toàn ngược lại rồi ! ! !

Nghe đám người kia bàn luận xôn xao, Ngô Hiểu Dao coi như đã không còn đất
dung thân. Nói cách khác, mấy lời ấy cũng như đang nói đến cô vậy. Dù sao, hôm
qua, Dạ Thiên Ưng với bán gái của hắn đã dạy dỗ cô như vậy!

Hồ ly tinh? Vậy sao? Có lẽ là thế. . . . . .

Lặng lẽ đứng giữa thang máy dành cho nhân viên bình thường, cô trực tiếp vào
phòng làm việc của Lăng Thánh Quân. Sau khi tiến vào, cô đưa đồng phục nhân
viên cho Lăng Thánh Quân.”Quản lý Lăng, tôi muốn thôi việc!”

Lăng Thánh Quân nghe xong thì ngẩn người trong giây lát, làm sao mà đang yên
đang lành cô ấy lại muốn nghỉ việc? Chẳng lẽ đã toàn tâm làm người tình của
tên Dạ Thiên Ưng kia rồi sao? ? ? ?

Không đúng! Ngày hôm qua Thiên Ưng gọi điện cho mình bảo Ngô Hiểu Dao làm thư
ký cho Chủ tịch cơ mà, thế sao hôm nay. . . . . .

Hắn càng nghĩ càng thấy không đúng, cau mày, bất đắc dĩ gật đầu một cái: “Vậy
thì cô. . . . . .Thôi việc đi! Nhưng mà Chủ tịch muốn cô làm thư ký cho ông
ấy!”

Ngô Hiểu Dao thoáng ngẩn người, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc, sao Chủ tịch lại có
thể muốn cô làm thư ký cho ông ta? ?

Mình không biết Chủ tịch là ai, lại chưa bao giờ thấy ông ta, làm sao hắn lại
chọn trúng mình chứ? ?

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú!” Vẻ mặt Ngô Hiểu Dao lạnh lùng nhìn Lăng
Thánh Quân nói rõ.

“Chuyện này, cô nên đi tìm Chủ tịch nói rõ đi, ngàn vạn đừng bảo tôi chuyển
lời giúp cô.” Nếu như hắn chuyển lời này cho bên kia, Dạ Thiên Ưng không đánh
chết hắn mới lạ? ? ?

“Dẫn tôi đi gặp Chủ tịch!” Ngô Hiểu Dao dứt khoát nói, Lăng Thánh Quân lập tức
dẫn cô đi cô vào trong thang máy chuyên dụng.

Lúc này, người đang trở thành đề tài nóng hỏi của công ty đang đi tới đây, là
Trương Mẫn!

Khi Trương Mẫn thấy Ngô Hiểu Dao và Lăng Thánh Quân đi vào trong thang máy thì
ngẩn người ra nhìn, ngay sau đó cúi thấp đầu xuống.

Hôm nay, cô đã trở thành ‘nhân vật quan trọng’ trong công ty rồi, cái danh
hiệu này không phải là danh hiệu của một người vinh quang được nhận, mà là một
danh từ đi kèm với sự xấu hổ!

Theo lễ phép, Ngô Hiểu Dao mặc kệ hiềm khích lúc trước, nhìn Trương Mẫn cười,
khách khí chào cô ta: “Chị Trương.”

“Cô. . . . . .” Trương Mẫn kinh ngạc nhìn cô ta, ánh mắt không ngừng thay đổi
liên tục, chỉ sợ sang nay cô ta lại đắc chí, lên làm Phượng hoàng rồi sẽ trả
thù cô!

“Ha ha, chị Trương, tôi định thôi việc ở đây.”

Nhìn ra ý của cô ta, Ngô Hiểu Dao thẳn thắng nói rõ cho cô ta hiểu, Trương Mẫn
nghe qua thì mày nhíu chặt trên trán.

Nếu muốn thôi việc thì cần gì phải lên phòng của ngài Chủ tịch? ? ?

Mặc dù rất tò mò, nhưng bây giờ cô đang mắc phải tin đồn, cũng không nên hỏi
nhiều làm gì. Rất nhanh, thang máy liền dừng ở tầng 50.

Dưới sự hướng dẫn của Lăng Thánh Quân cô đã đến trước cửa phòng làm việc của
Chủ tịch. . . . . .

Chỉ thấy, trước cửa phòng hoa lệ đang có vài gương mặt quen thuộc đang đứng
đó, theo thứ tự là, Hàn Tuấn Hi, Lăng Thánh Long, Hạ Uyển Uyển, dồng loạt nhìn
Ngô Hiểu Dao và Lăng Thánh Quân đang đi tới.

Trường hợp này, đoán chừng người nào nhìn, cũng sẽ không khỏi kinh ngạc. Tứ
Đại Thiên Vương tập hợp ở đây. . . . . . Đây là chuyện gì. . . . . .

Tại sao bọn họ lại đứng trước cửa phòng làm việc của Chủ tịch công ty? ? Ngô
Hiểu Dao nghi hoặc, không hiểu điều gì.

Trong lúc vô tình liếc mắt nhìn Hàn Tuấn Hi bên trái cô, trên gương mặt lành
lùng của Hàn Tuấn Hi hiện lên sự bất mãn đối với cô. (Bỉ Bỉ: em ghét anh rồi
==)

Cô biết nguyên nhân vì sao, hôm qua mình đã đồng ý với Hàn Tuấn Hi sẽ không
bao giờ gặp lại Dạ Thiên Ưng lần nữa, kết quả hôm nay mình lại đến công ty.

Không sao, cô gặp mặt Chủ tịch sau đó sẽ biến mất ……

Hạ Uyển Uyển đẩy cửa phòng làm việc lạnh lẽo ra.

Ngô Hiểu Dao hít sâu một hơi, chậm rãi tiến vào bên trong phòng làm việc, nhìn
phòng làm việc của ngài Chủ tịch rỗng rãi vô cùng, trang hoàng vừa xa xỉ vừa
hoa lệ. Thật không hỗ danh là phòng làm việc của Chủ tịch.

Ánh mắt chậm rãi nhìn về phía cửa sổ cách bàn làm việc bên kia, một người đan
foong có vóc dáng cân xứng đang quay lưng về phía cô.

Nhìn bóng lưng người đàn ông bên kia, cô có thể xác định đây là Chủ tịch công
ty này rồi!

Vốn tưởng rằng chủ tịch hội đồng quản trị ít nhất sẽ có tướng tá mập mạp với
cái bụng phệ và đầu tóc mối tiêu chứ, nhưng là không ngờ nhìn bóng lưng kia
lại là người trẻ tuổi, hơn nữa vóc người cũng rất đẹp.

“Ngài Chủ tịch khỏe chứ ạ, tôi tên là Ngô Hiểu Dao, nghe Lăng Thánh Quan nói
với tôi rằng ngài bảo tôi làm thư ký, nhưng rất xin lỗi, tôi không thể nào
nhận được!”

“Tại sao?” Người đàn ông đang xoay lưng về phía cô chợt lên tiếng hỏi, giọng
nói của hắn có chút lạnh lẽo, Ngô Hiểu Dao cảm thấy nó dường như rất quen
thuộc.

Cô nhíu mày, không hề suy nghĩ quá nhiều, nói thẳng ra lý do của mình: “Bởi vì
tôi đã từng đồng ý với một người, chỉ làm thư ký cho anh ấy , có lẽ anh ấy
không thể trở thành chủ tịch như ngài, nhưng đã đồng ý rồi thì phải giữ lời
hứa của mình!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.