Dạ Thiên Ưng chậm rãi đi ra phòng khách rồi tiện tay đóng cửa phòng ngủ lại,
đôi mắt hắn nhìn Lăng Thánh Quân đang ngồi trên ghế sô pha giống như nhìn tình
địch của mình, hắn đang tức giận.
Nghiêng người ngồi lên tủ để TV, mặt nghiêm túc, giọng nói uy nghiêm, nói: “Đã
xảy ra chuyện gì?”
Đã từ rất lâu năm người bọn họ có một loại ăn ý với nhau, không cần nói quá
nhiều lời, ai trong số bọn họ vẫn có thể hiểu được ý của người khác.
Lăng Thánh Long ngồi trên ghế sô pha đứng lên, nhẹ cau mày: “Thiên Ưng, một
bọn ở Nhật Bản đang tính toán bắt cóc người phụ nữ của cậu, rồi uy hiếp cậu!”
Đối với chuyện này, Dạ Thiên Ưng đã biết, có thể nói đã biết từ nhiều năm
trước.
Trong giới xã hội đen hỗn loạn, vợ con chính là nhược điểm lớn nhất của những
người như bọn họ. Cho nên. . . . .Chưa từng có một người phụ nữ nào có thể
chiếm lấy tâm trí của hắn.
Nếu những người phụ nữ trước đây có bị bắt làm con tin đi chăng nữa, tâm lý
của Dạ Thiên Ưng cũng không lộ ra một tia cảm xúc nào. Đây là nguyên nhân
khiến hắn không thể mở lòng mình, một khi con người như hắn đã có tình cảm,
không còn nghi ngờ, đó chính là điểm chí mạng của hắn.
Dạ Thiên Ưng lúc ở Đại Lục có thể được coi là người vô cùng hoàn hảo, vì hắn
không thể chê vào đâu được và không có lấy một nhược điểm.
Tới Nhật Bản, “tiền án” của hắn đưa đến Nhật Bản khiến cho nhiều “con ruồi”
không ngừng bao quanh hắn, muốn hắn chia sẻ bớt chén cơm.
Về phần hôm nay, lúc Thước Tịch Dạ gọi điện thoại tới cầu cứu hắn cũng không
phải hắn không phát giác ra chuyện gì, Dạ Thiên Ưng đã đoán được chuyện mấy
băng nhóm xã hội đen Nhật Bản sẽ kèm người bên cạnh Thước Tịch Dạ, bắt cô làm
con tin uy hiếp hắn.
Nhưng . . . . Chuyện này coi như một món quà dành cho hắn! Bây giờ, thật sự
hắn chỉ muốn công bố với cả thế giới rằng Thước Tịch Dạ là người tình của hắn
mà thôi.
“Được rồi, không sao cả, các người phái thêm người bảo vệ Tịch Dạ là được
rồi.” Nói xong, khóe miệng Dạ Thiên Ưng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.
Nhìn cái nụ cười kia, Lăng Thánh Long và Lăng Thánh Quaan nhìn nhau, lập tức
hiểu ra chuyệ gì đang diễn ra.
“À, chuyện bên kia Tuấn Hi xử lý như thế nào rồi?”
Dạ Thiên Ưng hỏi xong, Lăng Thánh Quân nhanh chóng trả lời: “Bây giờ Tuấn Hi
đã bắt 5 tên trong nhóm cầm đầu, cũng tóm được tên nội gián của bang hội Bất
Nhập Lưu.”
Chau mày, trong giây lát mặt Dạ Thiên Ưng trầm xuống: “Bang hội Bất Nhập Lưu
dám khiêu khích chúng ta sao ? A, xem ra sau lưng bọn chúng không chỉ có bang
Sơn Khẩu Tổ chống đỡ thôi nhỉ ! ! !”
Đầu óc Dạ Thiên Ưng suy nghĩ vô cùng nhanh, hắn không thích tìm hiểu nguyên
nhân bên ngoài, mà thích diệt trừ tận gốc mấy chủng loại bên trong kia kìa…,
vốn hắn không muốn dùng đến thế lực của bang Đại Lục! Nhưng khi phải đối đầu
với bang xã hội đen lớn nhất Nhật Bản là Sơn Khẩu Tổ thì hắn bắt buộc phải
dùng đến nó rồi! !
Tiễn Lăng Thánh Quân và Lăng Thánh Long, Dạ Thiên Ưng quay trở về phòng ngủ
ngay lập tức.
Lúc này Ngô Hiểu Dao vẫn còn tức giận, nằm trên giường không nhúc nhích.
“Ha ha. . . . . .” Cười dịu dàng, Dạ Thiên Ưng trưng bộ mặt tươi cười kéo tay
Ngô Hiểu Dao, cưng chìu hỏi “Cục cưng, buổi tối muốn ăn món gì đây?”
Sau nghe xong câu hỏi của hắn da thị cô như bị tê dại, Ngô Hiểu Dao cả người
ngẩn ra . . . . .
Đầu óc hắn không phải có bệnh đấy chứ? Mới lúc nãy còn bạo lực với mình, bây
giờ lại trưng ra cái bộ mặt tươi cười như thế? ? Một lúc thì hắn lạnh lùng,
một lúc thì nhiệt tình đến mức độ khiến người ta không chịu nổi?
Cô không thể chịu nổi, cô không chịu nổi cảnh bị đối xử như thế này.
Có khi đối xử với cô rất tốt, có thể khiến cô như bay lên trời; có khi lại đối
đãi không tốt, khiến cô rơi nước mắt. Ở nơi đây, trái tim của cô chắc sẽ bị Dạ
Thiên Ưng phá hư đến không còn gì nữa. Ngô Hiểu Dao trầm mặc không nói, bày tỏ
sự kháng nghị của cô.
“Giận cái gì hả? Lúc nãy tại em quá dụ hoặc người khác cho nên tôi mới không
muốn em đi ra ngoài.” Dạ Thiên Ưng thốt ra lời này, cả đời hắn chưa bao giờ
thay đổi sắc mặt của mình, bậy giờ lại xuất hiện một chút hồng hồng. . . . . .
. . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . .
Cô không biết lời nói của hắn thể hiện điều gì, nhưng trong lòng có chút rung
động. Tại sao khi nghe câu nói ấy, cô lại có cảm giác như thế này….
Lại bị hắn mê hoặc rồi hả? Cô sắp bị Dạ Thiên Ưng đang đứng trước mặt mê hoặc
mất rồi. . . . . .
“Thịt kho! ! !” Trong lòng có chút khó chịu, còn có chút buồn bã. Bởi vì hắn,
bởi vì hắn. Tất cả đều vì hắn! ! !
“Được.” Dạ Thiên Ưng gật đầu, giơ tay xoa đầu cô, đứng dậy đi vào nhà bếp.
Ngồi trong phòng ngủ, cô phát hiện bây giờ cô không thể hiểu nổi suy nghĩ của
chính bản thân mình. Tại sao lại để mặc cho hắn quyết định tất cả mọi chuyện,
mịnh thật nực cười? Còn nữa. . . . . .
Quá xấu hổ? !
Rất nhanh, Dạ Thiên Ưng làm xong món thịt kho ưa thích của cô, hắn đi tới tủ
bên cạnh lấy ra một chai rượu, rót vào hai ly trên bàn ăn.
“Tôi không uống!” Nhìn rượu vang đỏ, Ngô Hiểu Dao lắc đầu.
Cô không uống? Hai năm trước không biết bị ai mang vào trong phòng, vẫn không
quên chuyện tự ý mở chai rượu quý của hắn mà uống. Nói thật, cô không biết
chai rượu vang đỏ này thuộc loại gì, nhưng biết đấy là rượu hắn dùng để chào
mừng thành lập công ty Sony của hắn, thế mà cô còn không muốn uống? Không
muốn. . . . . . Ai!
“Sao thế? Từ lúc nào đã biến thành cô gái ngoan rồi hả ?” Dạ Thiên Ưng mỉm
cười hỏi cô, nhẹ lắc rượu đỏ trong ly.
Nghe lời hắn nói, tâm hồn Ngô Hiểu Dao chút nữa đã bị đánh đỗ. ! Hung hăng
quăng cho hắn một ánh mắt xem thường.
Từ đầu đến chân Ngô Hiểu Dao cô luôn là một cô gái ngoan ngoãn, biết chưa hả!
Chỉ có đêm đó. . . . . .
Suy nghĩ một lát, nếu không do bạn trai cô phản bội thì cô cũng chả uống rượu
để làm gì, trong cuộc đời cô đó là lần uống rượu đầu tiên, cũng là lần cuối
cùng! Loại cảm giác đó quả thật rất khó chịu, nghĩ đến chuyện mượn rượu giải
sầu, nhưng không ngờ càng sầu hơn! Đầu óc đau đến ngất, cổ họng thì khô nóng,
trong dạ dày thì sôi sục, muốn ói nhưng không phun ra được thứ gì.
Dạ Thiên Ưng cũng không tiếp tục ép cô uống rượu, thật ra thì hắn rất ghét mấy
người phụ nữa say xỉn!
Đây cũng chính là lý do vì sao hai năm trước hắn dẫn cô vào trong phòng!
Thật sự cũng vì Ngô Hiểu Dao xem hắn là trai bao, lại còn bộ dạng say khướt ấy
nữa. . . . . . ( chú sói: Bởi vì Ngô Hiểu Dao trộm rượu vang đỏ của hắn. Dạ
Thiên ưng: ngươi xong chưa? ! )
Cả đêm Ngô Hiểu Dao rất khó ngủ, ban ngày thì ngủ nhiều quá, cho nên buổi tối
tự nhiên không ngủ được!
Nguyên nhân chủ yếu là do Dạ Thiên Ưng trần như nhộng ngủ cạnh cô, cô không
thể cử động cơ thể mình, chỉ sợ đụng hắn thì sẽ bị ăn không còn miếng thịt.
Xuyên qua ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, cô nhìn khuôn mặt đang ngủ của Dạ
Thiê Ưng, cô không biết vì điều gì thế nhưng lại nhìn hắn mỉm cười.
Nghĩ kỹt, cô và hắn không có bất cứ quan hệ nào, ngủ cũng giường thì còn có
thể không nói gì, thế nhưng nhìn thấy đàn ông lõa thể ngủ bên cạnh mình mà còn
có thể cười được? ?
Đoán chừng từ thời cổ chí kiêm đến giờ thì trên thế giới này chỉ có mình cô
mới làm được điều này! ! !