Sắc mặt Dạ Thiên Ưng bỗng trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía anh em nhà
họ Lăng, nói lạnh lùng: “Chút nữa hai người tới gặp tôi ! !” Dứt lời, anh túm
lấy cổ áo Ngô Hiểu Dao rồi bước nhanh vào phòng. . . . . .
Ngô Hiểu Dao gặp tình huống như thế này, đầu óc có chút mơ hồ không hiểu vấn
đề gì đang diễn ra.
Bây giờ mình là người bị giận sao? ? Nhưng, rõ ràng mình mới là người bị hại
cơ mà! Tại sao anh ta lại có thể giận mình cơ chú?
Cổ áo bị siết chặt đến đau, có cảm giác không thở nổi, nhíu mày lại, Ngô Hiểu
Dao tức giận rống lên: “Anh làm gì đấy hả, buông tôi ra mau!”
Dạ Thiên Ưng im lặng, vẻ mặt vẫn như cũ kéo cô vào trong phòng.
Vừa vào đến nơi, Dạ Thiên nàng cả người liền bị vứt nằm ở trên giường. . . . .
.
Rõ ràng mới vừa rồi hắn rất diu dàng với cô nhưng giờ nó đi đâu rồi, chỉ mới
đảo mắt một cái thì hắn đã khôi phục lại bộ dáng tàn bạo, vì sao hắn có thể
thay đổi nhanh như vậy chứ? Hắn như vậy, làm sao mình có thể chịu đựng nổi
nữa? ?
“Anh . . . . .”
Không đợi Ngô Hiểu Dao nói hết câu, Dạ Thiên Ưng bước nhanh đến đè lên người
cô, bàn tay thô bạo của hắn đè gáy cô xuống giường, giọng nói cực kỳ trầm
thấp: “Em rất thích đùa giỡn với đàn ông lắm sao? ?”
Nghe lời nói của hắn, tim của Ngô Hiểu Dao chợt căng thẳng, chẳng lẽ hắn. . .
. . .
Chắc không đâu. . . . .không bao giờ. . . . . .
Mình và Lăng Thánh Quân như thế mà gọi là đùa giỡn ư? ! Cái đồ bại hoại như
hắn ta đã khiến mình sợ hãi đến chết khiếp, mình thật sự muốn đánh chết hắn
ta.
Bây giờ Ngô Hiểu Dao hoàn toàn bị oan uổng, nhưng sợ không dám nói ra, lại còn
bị Dạ Thiên Ưng trách cứ như thế này đây, hiện tại suy nghĩ kỹ càng thì có lẽ
căn bản cô không xuất hiện trong căn nhà này! ! !
“Tôi không có đùa giỡn với đàn ông khác! Anh buông tôi ra đi, đừng làm tôi
đau.”
“Muốn tôi thả em ra? ! Có thể!” Dạ Thiên Ưng nở nụ cười xấu xa, trong giọng
nói ngập tràn sự ra lệnh: “Ngồi dậy hôn tôi!” Nói xong, hắn buông lỏng cô tay
Ngô Hiểu Dao, ngồi xuống cạnh cô.
Chủ động? ? ? Hôn hắn? ? ? ? Đây chính là chuyện lớn giống như cô dâu lần đầu
tiên lên kiệu hoa đó nha.
Từ lúc ra đời cho đến nay cô chưa bao giờ chủ động hôn người ta lần nào, nếu
tính mấy lần bị hôn, cũng đều do Dạ Thiên Ưng hôn cả!
Cô đâu nhất thiết phải chủ động hôn hắn ta! ! Nhưng. . . . . . Nếu không nghe
lời ra lệnh của hắn, có thể mình sẽ tiếp tục bị ngược đãi phải không? ! ! Ngỗ
nhỡ vừa mới đến nơi thì cô đã thổ huyết mà chết chứ chẳng chơi.
Nghĩ xong, Ngô Hiểu Dao tữ từ bò dậy, nhìn chăm chú nét mặt bình tĩnh của hắn.
Thôi! Lần này cứ xem như mình hôn Dạ Thiên Ưng là luyện tập cho bản thân mình
đi!
Cô nhắm nghiền hai mắt, hạ quyết tâm, thật nhanh đặt môi mình lên môi Dạ Thiên
Ưng, rồi thật nhanh rời đi.
Nếu như cô không mím môi lại, biết không chừng trái tim cô có thể nhảy loạn xạ
đến nổi từ cổ họng chui ra rồi. Trên mặt nóng ran, không dám ngẩng đầu nhìn
hắn. Thật sự là ngượng đến chết đi được! ! !
Đối mặt với cái hôn như chuồn chuồn chạm nước của Ngô Hiểu Dao, sự tức giận
của Dạ Thiên Ưng lập tức biến mất. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn duy trì sự nghiêm túc
như cũ: “Dạy em hôn môi chừng ấy thời gian, bây giờ vẫn còn chưa được à?” Dứt
lời, trong nháy mắt hắn đè Ngô Hiểu Dao xuống giường.
Cả người hắn ở trên người cô, môi của hắn dán chặt lên đôi môi mềm mại của cô.
Đã chủ động hôn hắn rồi, tại sao còn bị hắn tập kích nữa hả?
Nếu biết sớm muộn gì cũng bị hắn tập kích như thế này thì ngay lúc ban đầu cô
đã không chủ động hôn hắn! !
Đôi mắt Ngô Hiểu Dao mở thật to, đôi tay chống ngực hắn, muốn đẩy hắn ra,
nhưng không thể sử dụng được chút sức lực nào, thừa nhận cơ thể Dạ Thiên Ưng
rất nặng, căn bản cô cũng thể cử động thân mình được, chỉ đành phát ra mấy
tiếng “Uhm…….Uhm” trong miệng mình.
Môi Dạ Thiên Ưng thỏa thích mút lấy hương vị ngọt ngào trên đôi môi của cô,
lúc cô mở miệng phát ra tiếng kêu, đầu lưỡi của hắn thuận thế di chuyển vào
bên trong miệng cô.
Hắn nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi chơi đùa với lưỡi của cô, sự trêu chọc trong miệng
ấy khiến cho má cô không ngừng nóng lên.
Đột nhiên, trong tình cảnh nóng bỏng sôi sục, tiếng nói của Lăng Thánh Quân
vang lên. “Thiên Ưng!”
Cau mày, hắn nhanh tay lấy tấm mềm làm bằng tơ lụa đắp lên người Ngô Hiểu Dao
“Vẻ mặt như thế này đừng đi ra ngoài khiến tôi mất mặt.”
Vẻ mặt mình thì như thế nào? ! Ngô Hiểu Dao không biết, nhưng so với mọi người
thì Dạ Thiên Ưng là người hiểu rõ nhất
Đôi mắt long lanh mở to cùng với cái miệng sáng bóng lúc tỏ vẻ bất mãn mà cầu
xin hắn, khuôn mặt trắng nõn cùng đôi mắt ửng hồng sau khi khóc, chỉ cần nhắc
tới thì giống như dụ dỗ người ta muốn thưởng thức chúng, làm sao Dạ Thiên Ưng
có thể để người khác thấy dáng điệu dụ dỗ, vẻ mặt quyến rũ ấy được chứ?
Hắn vĩnh viễn vẫn là như thế này, vừa ngang ngược, lại là người đàn ông vô
cùng bá đọa!
Nhìn thấy Ngô Hiểu Dao và Lăng Thánh Quân thân thiết với nhau lúc nãy, thì tự
dưng hắn có cảm giác giống như đồ chơi của mình bị cướp mất, không thích cảm
giác này! Lại còn nữa, lúc cô cắn ngón tay giữa của Lăng Thánh Quân, ý này là
sao? Có lẽ cô gái ngây thơ này không biết, nhưng với một người đàn ông ‘đã
trải qua chiến trường’ như hắn, khi thấy cảnh tượng như thế vô cùng chướng
mắt.
Có lẽ cô đã quên mất, vào giữa trưa hôm nay, hắn cũng đã đem mấy ngón tay bỏ
vào trong miệng của cô, cảm giác lúc đó vô cùng thỏa mãn, ngắm nhìn cô “liếm”
tay khiến cho chỗ đó của hắn bị sưng lên. Nhưng buổi tối, cô lại đi “liếm” tay
của người đàn ông khác. . . . . . Hắn không thể nổi giận sao? !
Mà lúc này, vẻ mặt mê người của cô sau khi hắn “hôn” đẹp vô cùng, cho nên, hắn
tuyệt đối sẽ không cho người khác thưởng thức thành quả vô cùng tuyệt vời của
hắn! ! !
Nhưng. . . . . .
Hắn bá đạo như thế nhưng không thể để cho Ngô Hiểu Dao hiểu được điều này! ! !
!
Cô không hiểu! Chuyện gì cô cũng không hiểu!
Không biết lý do vì sao Dạ Thiên Ưng tự nhiên lại nổi đóa, cô hy vọng là hắn
ghen, nhưng cô biết, sẽ không bao giờ đươc như vậy, hắn sẽ không bao giờ vì
một cô gái non nớt như mình mà làm điều vô nghĩa như thế!
Bây giờ Dạ Thiên Ưng lại nói vẻ mặt của cô rất mất mặt hắn? Cô lại càng thêm
vô cùng, vô cùng tự ti!
Theo lời nói của hắn thì mình làm hắn mất mặt, thế thì tại sao hắn vẫn còn dây
dưa với mình
Hừ!
Quả thật! Quả thật! Tính tình của mình tuy không khác gì một đứa trẻ con, dáng
vẻ bên ngoài cũng không có đủ sự quyến rũ của người phụ nữ. Mà bề ngoài của
tên khốn Dạ Thiên Ưng kia cũng không thể bắt bẻ được.
Nghĩ đến đây, mặt Ngô Hiểu Dao tỏ vẻ uất ức, miệng như lên, trong mắt đều hiện
lên vẻ mất mác tổn thương. . . . .
*
Dạ Thiên Ưng chậm rãi đi ra phòng khách rồi tiện tay đóng cửa phòng ngủ lại,
đôi mắt hắn nhìn Lăng Thánh Quân đang ngồi trên ghế sô pha giống như nhìn tình
địch của mình, tức giận ~ ing.
Nghiêng người ngồi lên tủ để TV, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói nghiêm túc, nói:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Đã từ rất lâu năm người bọn họ đã có một loại ăn ý với nhau, không cần quá
nhiều lời, ai trong số bọn họ vẫn có thể hiểu được ý của người khác.
Lăng Thánh Long ngồi trên ghế sô pha đứng lên, nhẹ cau mày: “Thiên Ưng, một
bọn ở Nhật Bản đang tính toán bắt cóc người phụ nữ của cậu, rồi uy hiếp cậu!”