“Vậy. . . . . .” Con ngươi thâm thúy của Dạ Thiên Ưng chuyển động một cái,
giọng điều từ từ chuyển sang kiêu ngạo hỏi cô: ” Vậy em cảm thấy cuộc sống của
anh thuộc dạng gì? !”
Ngô Hiểu Dao nghe xong, kích động đến nỗi đặt bát đũa trên tay xuống bàn, cô
bắt đầu tưởng tượng hình ảnh Dạ Thiên Ưng trong đầu mình. . . . . .
“Anh bây giờ thì tôi cũng không rõ lắm. Chỉ là, cuộc sống của anh trước kia
chắc có hơn ba nghìn mỹ nữ bên cạnh, lại ở nhà cao cấp, dùng xe hàng hiệu,
người nào chọc giận anh thì anh liền giết chết người đó, có đúng không? ? ?”
Sau khi lời nói bốc phét của Ngô Hiểu Dao thốt ra, trong lòng Dạ Thiên Ưng
không thể cười được, công nhận cô bé này có sức tưởng tượng rất phong phú.
Thời điểm trước đây khi hắn ở Trung Quốc, mặc dù hắn có tiền, nhưng là đồng
tiền của xã hội đen. Ở nhà cấp cao? Lái xe hàng hiệu, làm sao có thể được chứ?
Do trước đây quan chức hối lộ nên mới có chút tiền, căn bản sẽ không như những
điều mà Ngô Hiểu Dao đã nghĩ.
Cho nên, hắn mới vị trí lãnh đọa xã hội đen cho trợ thủ của mình, lấy việc
kinh doanh làm sự nghiệp, bắt đầu con đường chính đạo trong tương lai.
Ngô Hiểu Dao vừa nói xong suy nghĩ đó cũng chỉ là tình trạng bây giờ của Dạ
Thiên Ưng mà thôi! ! !
Hắn nhẫn nhìn nở nụ cười, nhưng trên mặt vẫn là vẻ bị thương. . . . . .
Ánh mắt nhìn qua khuôn mặt Dạ Thiên Ưng, trong phút chốc Ngô Hiểu Dao giật
mình, biết mình đã nói sai rồi.
Trước kia hắn có nhiều tiền còn bây giờ thì không được tốt như vậy, đáng lẽ ra
mình nên không nên nhắc lại quá khứ của hắn mới dúng.”Xin lỗi. . . . . .” Cúi
đầu áy náy, cô giữ im lặng.
“. . . . . .” Thoáng sững sờ, Dạ Thiên Ưng không biết dùng từ ngữ gì để diễn
tả bộ dáng bây giờ của cô.
Chỉ có thể nói, Ngô Hiểu Dao trước mặt hắn ngu ngốc vô cùng, vô cùng ngốc
nghếch đến đáng yêu, mà cũng vô cùng lương thiện. . . . .
Cô gái như thế này nếu ra bên ngoài xã hội, kết cục cũng chỉ có thể có một, đó
chính là bị người ta ăn không chừa lại miếng xương!
“Thôi, về sau em cứ nghe lời tôi nói đi, đừng chọc giận tôi là được!”
“Ừ.” Ngô Hiểu Dao ngu đột xuất tự nhiên gật đầu, hoàn toàn không hiểu ý trong
lời nói của hắn.
Nhưng một giây sau, tính tính toán toán rồi bừng tỉnh ngay lập tức
Tại sao sau này mình phải nghe lời của hắn? Tại sao về sau đừng chọc giận hắn?
Hắn cũng không phải là ba của mình? ” Nói chuyện sao giống cái loại người gia
trưởng thế hả? ?”
Đối với câu hỏi của Ngô Hiểu Dao , bản thân Dạ Thiên Ưng cũng tự mình phát
giác ra rồi. Mấy ngày nay hắn giống như một người quản gia chuyên lo việc nhà,
cảm thấy mệt chết đi được, mệt chết mất. . . . . .
Nếu Ngô Hiểu Dao là con gái của hắn thì hắn đã bóp chết cô từ lâu rồi. Nhưng
mà . . . .
Cũng có chút vui vẻ. . . . . .
( chú sói: thật TMD hung ác, có thể nói ra những lời này, là bởi vì ngươi
không có đứa bé, đợi có đứa bé, nhiều bướng bỉnh, ngươi đều nguyện ý làm tôn
tử. )
Không bao lâu, hai người ăn xong bữa cơm, Ngô Hiểu Dao tự động đem chén bát đi
rửa, chẳng qua là thói quen thường xuyên ở nhà của cô, mặc dù cô không biết
làm cơm, nhưng mỗi ngày đều giúp mẹ rửa chén.
Nhìn đồng hồ đeo tay điểm 1 giờ chiều, cô kích động nhảy lên ghế sô pha.
Lúc này, Dạ Thiên Ưng đang ngồi trên ghế liền nhìn qua cảnh tượng này.
Cô bá đạo giành lấy điều khiển tivi trên tay Dạ Thiên Ưng, dò kênh Anime. Bây
giờ trên tivi đang phát sóng phim hoạt hình 《 Crayon Shinchan 》, đây chính là
Anime mà cô thích nhất.
Suy nghĩ kỹ thì từ khi cô học phổ thông thì rất ít có thời gian thư giản như
bây giờ, aizzz, thật sự không nghĩ tới, cái thời gian rãnh rỗi để thư giản như
thấy này lại phải trải qua cùng cái tên hư hỏng như thế này.
Dạ Thiên Ưng ngồi một bên lại không thể thư giản giống như cô, hắn buồn bực,
một người đàn ông thì làm sao có thể xem mấy cái chương trình trẻ con như thế
này chứ? ! ?
Ánh mắt từ từ di chuyển trên người Ngô Hiểu Dao, khóe miệng hắn gợi lên nụ
cười xấu xa, chợt đưa tay mình ra phía sau eo cô, dùng sức kéo qua.
Còn không đợi cô phản ứng kịp thời, cả người cô đã ngồi trên đùi của Dạ Thiên
Ưng mất rồi.
Lưng dựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, một hơi nóng từ phía sau truyền đến. Sự
khẩn trưởng khiến cổ cô như thắt lại, khẽ há miệng, không thể nói ra một từ
nào cả. Sợ hãi đến nỗi quên hét lên. Trực giác nói với cô rằng, tư thế như thế
này quá mập mờ. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên, nhưng như thế này cô
không biết mình nên làm sao cho phải.
Nhăn mày lại, chỉ muốn cầu xin Dạ Thiên Ưng đừng làm tư thế này với cô. . . .
. .
Đã qua nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn giữ cho bản thân mình trong sạch, không
muốn bị kết thúc trên chính bàn tay của hắn.
Ôm Ngô Hiểu Dao vào lòng, hắn cảm thấy cơ thể cô đang run nhẹ, đường cong trên
khóe miệng kéo rộng, hắn nhướng người quan sát nét mặt cô, hắn biết cô gái nhỏ
này đang khẩn trương muốn chết.
Đầu dần dần dịch chuyển về hướng Ngô Hiểu Dao. . . . . .
Hé mở đôi môi, hàm răng trắng khẽ cắn vành tai của cô.
Cơ thể cô mềm nhũn, gương mặt nóng lên, cảm giác tê dại từ vành tai lan truyền
dọc cơ thể. . . . . .
Ngô Hiểu Dao chỉ là một cô gái chưa ném trải việc đời, đối diện với một người
cao thủ tình trường như Dạ Thiên Ưng đây, làm thế nào có thể chống đỡ được chứ
?!
Hắn lấy môi mình trêu chọc vào nơi mẫn cảm nhất của cô. Cô không an phận giãy
giụa cơ thể, cảm giác xấu hổ xen lẫn nỗi tức giận, nức nở nói: “Cái lão sói
háo sắc này, buông tôi ra!”
“Nói tôi là lão sói háo sắc, vậy em đã từng gặp loại háo sắc nào biết nghe lời
chưa?” Giọng nói Dạ Thiên Ưng như dụ hoặc, bàn tay nắm cằm cô, đem khuôn mặt
nhỏ nhắn nhìn thẳng vào hắn. . . . . .
Đôi môi bá đạo của Dạ Thiên Ưng đặt lên môi cô, không có lấy một sự dịu dàng,
tràn đầy cuồng dã tham luyến hôn môi cô.
Hắn hôn một cách quá tàn bạo, đầy sự mạnh mẽ, cô vặn chặt chân mày, đôi tay
nhỏ đẩy cơ thể hắn ra.
Lúc bình thường ở cùng một chỗ với Dạ Thiên Ưng, cô đều cảm thấy không có
chuyện gì to tát, thậm chí đôi lúc thấy mình rất thoải mái.
Nhưng , tại sao mỗi lần như vậy hắn đều khiến cho cô ‘Sung sướng’
Có sự kinh ngạc lẫn vui mừng, rồi khiến cho cô cảm giác mình như môt con rối,
như một Con Rối. Cô ghét, thậm chí chán ghét loại cảm giác như thế này.
‘were¬ gonna bring th¬e flavour¬s how you how, I’ve¬ go¬t a que¬stion ¬for ya¬
bet¬ter¬ an¬swer¬ now. ’
Thời điểm lúc này, bầu không khí như ngưng đọng bên trong gian phòng, điện
thoại Dạ Thiên Ưng đột nhiên vang lên. . . . . .