Dạ Thiên Ưng vẫn mặc chiếc áo ngủ tơ lụa màu xanh lam như ngày hôm qua, hắn
đang ngồi bên trên chiếc ghế sô pha, nhìn từ đầu đến chân, vẫn gợi cảm như
thường, nhìn khuôn mặt hắn như thế khiến cho Ngô Hiểu Dao nổi lên chút háo sắc
của phái nữ.
Hắn mở miệng châm chọc: “Em vẫn còn nằm được à.”, ánh mắt quét nhẹ lên người
Ngô Hiểu Dao.
Cô thoáng ngẩn người, vội chạy ra phòng khách để nhìn đồng hồ treo trên tường,
trong lòng kinh hoàng hỏi Dạ Thiên Ưng: “Mấy giờ rồi? Mấy giờ rồi vậy? ?”
Hắn không nhanh không chậm nhìn ra ngoài, rồi chậm rãi nói: “12 giờ rồi.”
“Hả? ? ? 12 giờ? ? ! !” Trong phút chốc, cả người Ngô Hiểu Dao đều cuống lên:
“Trễ rồi! Trễ mất rồi! !”
Làm thế nào đây, ngày đầu tiên đi làm thì 10 giờ mới tới nơi, hôm nay 12 giờ
vẫn còn chưa bước ra khỏi cửa. Đều là tại tên Dạ Thiên Ưng kia! Đều do hắn
hết! Gặp mặt hai ngày là trễ những hai hôm, 555555555. Ngô Hiểu Dao giống như
bị phát đin chạy loạn ra ngoài phòng ngủ.
(555555: huhuhuhuhu)
Đúng lúc này, Dạ Thiên Ưng không nhanh không chậm nói phía sau lưng cô: “Em
gấp cái gì hả? Quản lý nói em hôm qua gặp phải tình huống như thế, cho nên hôm
nay em có thể ở nhà tĩnh dưỡng.”
Đúng rồi! Ngày hôm qua xảy ra chuyện lớn trong công ty như thế kia, có người
chết đó nha! ! Cảnh sát cũng đến rồi chứ nhỉ? ? Vậy có nghĩa là hôm nay không
cần phải đi làm?
Nhưng mà, tại sao lại đúng lúc hắn cũng ở nhà tĩnh dưỡng như cô chứ? ? A! Đây
là cái đạo lí quái gở nào vậy hả? ? Hừ!
Trái tim cô như được giải thoát, xoay người nhìn Dạ Thiên Ưng, hoàn toàn không
chú ý đến lời nói vừa rồi của hắn: “Vậy tôi có thể đi về nhà được chứ?”
Nghe thấy câu hỏi của cô, Dạ Thiên Ưng nhướng mi, cười cười xấu xa: “Dĩ nhiên
là không thể, chẳng lẽ em đã quên, em đang bị bắt cóc đến đây sao.”
Biết trước mình sẽ nhận được đáp án như thế này! Cái người bá đạo như Dạ Thiên
Ưng đều như vậy, mỗi lần nói chuyện thì lời hắn nói ra mình đều phải nghe
theo. Được thôi, hắn không phải muốn giữ cô lại đây sao, Hừ! Nhìn cô chỉnh hắn
chết đây! ! ! !
Nét mặt của Ngô Hiểu Dao đột nhiên chuyển sang hung ác rồi nói lời lạnh lùng
với hắn: “Tôi đói rồi! ! !”
Hắn thỏng thả nói nhưng thật ra là lời châm chọc Ngô Hiểu Dao “Em cũng không
đến nỗi nào, vừa tham ăn lại vừa tham ngủ nhỉ, chẳng lẽ đối với cuộc đọ súng
hôm qua không có chút hứng thú sao?”
Chỉ là. . . . .Lúc như thế này trong lòng hắn luôn có cảm giác thoải mái. . .
.
Chưa bao giờ nghĩ tới, con mèo nhỏ nào có thể dễ dàng giáo huấn như thế này,
nhanh như vậy đã quen thuộc với cuộc sống của hắn, không còn khóc nháo như lúc
trước, không còn bất chợt là náo loạn với hắn.
Ngô Hiểu Dao nghe câu hỏi của hắn, mân mê vành môi nhỏ nhắn rồi thốt ra lời:
“Mấy người trong thang máy hôm qua là kẻ xấu, bọn họ muốn cướp đồ của công ty
mình, hơn nữa quản lý Lăng vì bảo vệ công ty mà xử lý bọn họ là chuyện thường
tình, nhưng chuyện giết hết bọn họ thì tôi không hiểu lắm, mà đó là chuyện
lãnh đạo, chẳng quan hệ tới tôi!”
Dù cho từ ngữ trong lời nói của cô có vẻ ngây thơ, nhưng khi nghe lời này được
cô nói ra, khoe miệng Dạ Thiên Ưng tự dưng nhếch lên.
Không thể không thừa nhận cô là một cô gái thông minh, hiểu được chuyện cần
hỏi và những chuyện không nên hỏi. Những chuyện nào cô có thể hiểu và những
chuyện cô không cần hiểu.
Người đàn ông có thể biết được một phụ nữ thông minh, một phụ nữ ngốc nghếch
Nếu như là một người vô cùng khôn khéo, người đàn ông sẽ cảm thấy ghét họ.
Nếu như là một người ngốc nghếch hết thuốc chữa, người đàn ông cũng cảm thấy
rất phiền não.
Dạ Thiên Ưng là vậy, là một người rất có chủ nghĩa đàn ông, đối với những biểu
hiện tỏ ra thông minh của Ngô Hiểu Dao, hắn sẽ lặng lẽ thưởng thức cô những
lúc như thế. Rồi đối với những cử chỉ vụng về của cô thì hắn cũng vô cùng
thương yêu!
Cô với những người phụ nữ trước đây đều có sự tương phản rõ rệt, bọn họ đối
với chuyện không nên hỏi thì liên tục điều tra hỏi han mọi thứ, đối với những
chuyện không nên hiểu thì tỏ ra mình rất thông mình, khiến cho hắn phải thường
xuyên đổi phụ nữ bên cạnh mình.
Mà bây giờ. . . . . .
“Bé con ra ăn cơm đi” trên khuôn mặt Dạ Thiên Ưng hiện lên vẻ cưng chiều khi
bưng đồ ăn ra ngoài bàn.
Ngô Hiểu Dao mất hứng đứng trước bàn ăn “Anh có thể đừng gọi tôi là cô bé hay
bé con được không, tôi với anh cũng không quen thân là mấy!” ( chú sói: tiểu
tử, tiểu bảo bối, vật nhỏ, tiểu yêu tinh, ngươi tùy tiện chọn cá thôi. Ngô
Hiểu Dao: . . . . . . )
“A. . . . . .” Nhếch miệng cười tà mị, Dạ Thiên Ưng nói châm chọc: “Không quen
à? Nhưng mà hình như hôn cũng đã hôn nhiều lần, ngủ cũng đã ngủ chung nhiều
lần, thì ra em đối với người không quen lại có thể tùy tiện như vậy hả?”
Chỉ một thoáng, trái tim Ngô Hiểu Dao như có từng hồi đau nhói. . . . .
A, đúng rồi! Không quen cũng đã từng hôn nhiều lần. Không ngủ thì cũng đã ngủ
nhiều lần. Dạ Thiên Ưng nói không sai, thì ra mình lại có thể trở thành người
tùy tiện như vậy? !
Cô không ép mình phải giải thích trước mặt Dạ Thiên Ưng về vấn đề này, cũng
không muốn tìm cho mình một cái cớ để biện minh cho mình, những hành vi này có
lẽ đều do hắn gây ra. Không thể ngờ được có một ngày người tôn thờ trinh tiết
như cô lại có thể thành ra như vậy.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ tùy tiện, trước mặt bạn trai cũng không bao
giờ, với những người bạn học cũng thế, vô cùng theo phép tắc đã quy định cho
bản thân.
Nhưng. . . . . . Kể từ sau ngày gặp được Dạ Thiên Ưng, cô luôn thấy những hành
vi của hắn thật chán ghét và đáng ghê tởm.
Nhưng từ từ, dần dần. . . . . .
Đối với hắn cô đã mang một cảm giác như lỗi nhịp, hình như những lời trêu chọc
đùa giỡn của Dạ Thiên Ưng cũng thành thói quen đối với cô rồi.
Cô không thể nào tự mình giải thích cái nguyên nhân ấy, có lẽ đúng như lời Dạ
Thiên Ưng nói, cô rất tùy tiện, nhưng không sao cả!
Ngô Hiểu Dao không trả lời câu hỏi của Dạ Thiên Ưng, bước lên trước hai bước,
ngồi xuống ghế ăn cơm.
Ngày đêm còn dài. Vì trả thù lời châm chọc lúc nãy của Dạ Thiên Ưng, cô ăn
miếng cơm thứ nhất liền nhíu mày, vẻ mặt hiện sự khổ sở cực khổ nuốt cơm: ”
Khó ăn thật!”
Dạ Thiên Ưng nghe xong. . . . . Hắn không hề cảm thấy khó ăn như co nói? ?
Mặc dù chưa từng có một ai thưởng thức tài nghệ nấu nướng của hắn, nhưng từ
trước đến nay hắn chưa bao giờ đánh giá món ăn mình làm quá dở? Chẳng lẽ do
bản thân hắn tự luyến? ?
“Thôi! Nể tình một đấng mày rầu đã vào bếp nấu bữa cơm này, tôi sẽ ăn!” Ngô
Hiểu Dao nói xong liền há miệng to, há thật to ăn cơm.
Thật ra thì Dạ Thiên Ưng nấu ăn vô cùng ngon nha.
Cô vẫn có chút hiếu kỳ, một người đàn ông giống như hắn vậy, trước kia là lão
đại của xã hội đen lại có rất nhiều tiền, coi như bây giờ hắn không còn tiền,
muốn tự cấp tự túc cho chính mình, cũng không thể nấu ăn đến mức độ ngon hết
cỡ như thế này?
Lúc nãy nhìn cách bày trí căn hộ thì biết được hắn chỉ sống có một mình, cuộc
sống riêng của Dạ Thiên Ưng là đây sao?
—
Nhìn ánh mắt tò mò của Ngô Hiểu Dao đang đặt trên người mình, hắn liếc mắt
liền phát hiện tâm địa gian xảo của cô rồi, cái gì mà cơm rất khó ăn chứ,
chính là cô bới móc xiên xỏ mình đây mà!
Chỉ là, hắn không giận, mà là thích thú nhìn cô cười nói: “Có phải em đang
nghĩ một người như anh nấu cơm sẽ rất kỳ lạ? Có phải em cảm thấy chỉ có mình
anh ở trong căn hộ này?”
Woa, Dạ Thiên Ưng biết thuật đọc tâm người khác sao? Làm sao hắn có thể biết
cô nghĩ cái gì chứ? Cái tên hư hỏng này quả thật không đơn giản nha! !
Ngô Hiểu Dao nghe xong hai câu hỏi của hắn, vội vàng gật đầu: “Ừ, Ừ!”
“Vậy. . . . . .” Con người thâm thúy của Dạ Thiên Ưng chuyển động một cái,
giọng nói từ từ chuyển sang giọng điệu kiêu ngạo: “Vậy em cảm thấy cuộc sống
của tôi như thế nào? !”