Nhìn bộ quần áo khêu gợi của Ngô Hiểu Dao, thoáng chốc trong lòng Dạ Thiên Ưng
bị kích thích lên ngàn tầng sóng a. . . . . .
Bộ đồ ngủ tơ lụa có viền ren của cô vốn dĩ đã trong suốt rồi, nơi đầy đặn no
tròn kia còn lộ ra hơn phân nửa, nhưng chỉ có nụ hồng nho nhỏ kia là được che
giấu một chút mà thôi. . . . . .
Trước kia hắn đã từng thấy nhiều người phụ nữ mặc áo ngủ xuyên thấu như thế
này, nhưng hắn không hề có cảm giác gì, ngược lại khi Ngô Hiểu Dao mặc, thì
hắn lại cảm thấy vô cùng, vô cùng có cảm giác. . . . . .
Hiện tại là do ánh mắt hắn càng ngày càng kém sao? Hay là. . . . . . Hắn lại
có chút không hiểu. . . . . .
Từ từ đè nén xuống vẻ mặt có phần kinh ngạc, hắn cười tà mị, cố làm ra vẻ
không thèm để ý: “Ăn mặc như vậy sao? Cho dù lúc em không mặc gì thì anh cũng
đã thấy, em có phải cảm thấy mặc áo này không ngủ được, vậy thì cởi ra hết
đi.”
Gương mặt Ngô Hiểu Dao vốn đã đỏ rồi bị Dạ Thiên Ưng trêu chọc như vậy lại
càng thêm đỏ.
Hôm nay không lý giải vì sao phải tới nhà hắn ở, lại càng không lý giải được
tại sao phải tắm ở trong nhà của người đàn ông hư này, hơn nữa lại không hề
hiểu được nguyên nhân hắn đưa cho cô bộ áo ngủ trong suốt này?
Tất cả cô đều không hiểu được.
Hôm nay bầu không khí có chút biến chất, từ khủng hoảng đến chán ghét lại đến
hận. . . . . .
Từ hận đến hồi hộp lại đến quen thuộc. . . . . . 10nlk.
A, thật là kỳ quái. . . . . .
Nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tắm, Ngô Hiểu Dao chạy thẳng tới phòng ngủ, cầm
chiếc chăn nằm ở trên ghế sa lon nhanh chóng rơi vào giấc ngủ. . . . . .
**************
Theo chân Ngô Hiểu Dao rời khỏi phòng tắm, Dạ Thiên Ưng cũng không quan tâm.
Mà là đi vào phòng vệ sinh, giặt xong rồi tắm rửa. Chỉ mất nửa giờ.
Thu dọn tất cả xong, hắn mặc đồ ngủ tơ tằm màu lam, cơ ngực trắng noãn hơi lộ
ra, tóc đen có chút ẩm ướt, mười phần người đàn ông này hấp dẫn hết mười, ngay
bây giờ nếu như có người phụ nữ nào nhìn thấy bộ dáng hắn, khẳng định sẽ như
là chó sói bổ nhào vào hắn!
Sau khi từ phòng tắm đi ra ngoài, hắn liền thấy Ngô Hiểu Dao ngủ say ở trên
ghế salon trong phòng khách.
Bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ vào phòng ngủ rồi đặt cô trên
giường. . . . . .
Hắn cũng không muốn ngủ ngay, mà rón rén đi ra khỏi phòng ngủ.
Vươn tay, đóng lại cửa phòng ngủ, hắn trở lại phòng khách, đi tới trước tủ
rượu, lấy ra một chai rượu nho đỏ 82 năm, sau khi mở ra nghiêng chai đỗ vào
trong ly cao cổ trên khay trà.
Ngồi ở trên ghế sa lon, Dạ Thiên Ưng ly rượu trong tay đung đưa múc nửa trong
không trung, con ngươi tràn đầy khí phách của một vị anh hùng vĩ đại.
Vươn tay cầm lấy ống nghe màu lam đưa lên trên lỗ tai, bấm số điện thoại của
Hàn Tuấn Hi: “Tuấn Hi, ba ngày này ta sẽ không đến công ty, cũng sẽ ở trong
căn hộ, nhưng là. . . . . .” Chỉ một thoáng, âm thanh hắn vô cùng âm trầm, vẻ
mặt cũng vô cùng âm trầm. Hắn hớp một chút rượu đỏ trong ly, con ngươi thoáng
chốc tràn đầy vẻ sát ýn: “Tôi muốn cậu thu dọn bang hội đã tập kích chúng ta
trong công ty! Hơn nữa, tôi muốn bắt sống đại ca của chúng! ! ! !”