Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn – Chương 117: Một cảnh đẫm máu (3) – Botruyen

Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 117: Một cảnh đẫm máu (3)

Nhất thời, Dạ Thiên Ưng nghe lời này xong, vả mặt âm trầm chuyển sang tức giận
cực độ!

Bước nhanh tới trước mặt Quản lý Tôn, hắn giờ tay lên không ngừng đánh vào đầu
Tôn quản lý: “Con mẹ nó, bảo ông ngoan ngoãn há mồm, ông nói mấy lời thối đó
làm gì hả ! ! ! ! ! ! ? ? ?”

Vốn là thấy trên đầu của Quản lý Tôn có nhiều máu rồi, bây giờ bị Dạ Thiên Ưng
đánh như thế này, trước tiên đừng nói đến khuôn mặt kinh tởm của hắn, chỉ thấy
ống quần của Dạ Thiên Ưng bị những vết máu văng lên bám dính trên đó, nhưng
cảnh này chắc còn kéo dài. . . . . .

Ai!

“pặc” một tiếng, Dạ Thiên Ưng vùn tay giơ chiếc gậy đánh golf, một người trong
cấp dưới đang đè Quản lý Tôn, vàng chạy tới lau vết máu dưới ống quần của Dạ
Thiên Ưng.

“A.” Đôi tay vòng trước ngực, nhìn Quản lý Tôn đang thoi thóp nằm, thái độ của
hắn chuyển sang âm trầm chỉ trong một thoáng: “Người phụ nữ của tôi có bộ ngực
đẹp chứ?”

“Người phụ nữ của tôi có bộ ngực đẹp chứ?” những lời hắn vừa nói ra, những
người ngồi trước mặt đây không có phản ứng nào, chỉ có mình Lăng Thánh Quân
mỉm cười.

Quản lý Tôn đang nằm ở dưới đất lúc này mới chợt hiểu ra vấn đề. . . . . .

Còn nhớ lúc nãy, lúc ở trong thang máy hắn có nhìn trộm ngực của Ngô Hiểu Dao!
Không sao bỗng nhiên bị đánh như thế này.

Mới biết được, thì ra Ngô Hiểu Dao mới tới đây là là tình nhân bí mật của Dạ
Thiên Ưng? Chẳng trách hôm nay Hàn Tuấn Hi đích thân bảo mình đừng hỏi nguyên
nhân Ngô Hiểu Dao đến muộn. Có thể nói là do máu dê nổi lên không đúng lúc
khiến tại họa đến người! !

Nhưng bây giờ Quản lý Tôn hối hận muồn chết, vì nhìn lén phụ nữa mà bay mạng
sống, vậy cũng không thể sữa chữa lại được rồi. “Dạ. . . . . .Dạ chủ tịch, van
cầu ngài, tha thứ cho tôi một lần đi, tha thứ cho tôi đây một lần đi!’

Chân mày thoáng cau, Dạ Thiên ưng cuối đầu suy nghĩ, sau mấy phút Dạ Thiên Ưng
hiện bộ mặt đồng cảm với hắn nói: “Được thôi. . . . . . Vậy tôi liền tha thứ
ông được chứ.”

Quản lý Tôn nghe xong, sự khẩn trương trong lòng trở nên nhẹ nhõm. Nhưng Dạ
Thiên ưng có thật sựu bỏ qua? Mấy anh em chỗ này đều hiểu rõ nhau!

Bình thường nếu làm việc gì hắn cũng không bao giờ thay đổi, cũng như muốn
giết người thì sẽ làm đến cùng.

Khẽ mỉm cười, hắn chậm rãi quay đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Uyển Uyển
cách đó không xa: ‘Uyển uyển, cô ——- tha thứ hắn chứ hả?”

Hai mắt chợt lóe, khuôn mặt của cô ấy lạnh lùng không có một tia chuyển đổi,
hai tay vòng trước ngực, ánh mặt lạnh lẽo chạy tới chỗ Tôn quản lý đang nằm.

Chậm rãi nâng lên mấy ngón tay thon dài, người còn lại đang giữ Tôn quản lý
thấy hiệu, liền lui về phía sau một bước, lúc này Tôn quản lý mới cảm thấy
được sự giải thoát.

Nhưng lúc này, Hạ Uyển Uyển đã tới bên cạnh Quản lý Tôn, tay nhỏ bé hơi chút
dùng sức lực, nắm lấy đầu Quản lý Tôn đang lộn xộn quay ra trước mặt, khiến
cho hắn đối diện với mặt mình.

Ngón tay mảnh khảnh đặt ở trức ngực, một chút xíu dời xuống phía dưới. . . . .
.Cho đến cái nơi giải quyết của Quản lý Tôn.

Tình cảnh này, mọi người trong phòng đều mở to mắt mà theo dõi, giống như đang
nhìn một “cảnh đẹp’ bình thường vậy, không có cách nào rời tầm mắt.

Thấy cái tay của Hạ Uyển Uyển đang đặt ở bộ phận quan trọng của Quản lý Tôn,
cô chậm rãi. . . . . Chậm rãi kéo khóa quần của người đàn ông trung niên đó
ra.

Quản lý Tôn không biết cô ta muốn là gì, sắc mặt nhất thời trắng bệch, nghĩ
đứng dậy phản kháng lại một chút hơi sức không còn, có ý kêu to cứu mạng, lại
có thứ gì ngăn ở ngực, không cách nào kêu lên.

Không cần đợi hắn cầu sự giúp đỡ từ ngươi khác, ngón tay đang đeo chiếc nhẫn
có hình hoa hồng khẽ chuyển đến bọ phận của hắn, “rẹt”, một con dao nhỏ từ
trong nhẫn bắn ra ngoài. . . . .

Xuống một giây. . . . . .

“A —-“ một tiếng tiếng kêu thê thảm, rung động cả phòng làm việc của chủ tịch.

Những người đàn ông không khỏi “vèo” một cái, cơ thể không nhịn được có chút
run rẩy, sống lưng tỏa ra khí lạnh, duy nhất chỉ có Dạ Thiên Ưng vẫn duy trì
bộ dáng kia dựa vào bàn đung đưa cơ thể phóng khoáng mà cười.

Lúc này đáy quần Tôn quản lý toàn máu, Hạ Uyển Uyển ngồi im lấy áo của hắn lau
vết máu còn dính trên con dao trong chiếc nhẫn, mặt không có biểu hiện gì rồi
đứng lên.

“Ôi. . . . . .” Dạ Thiên Ưng thở dài, ngồi thẳng lên, nửa bàn tay khẽ đặt lên
người Hạ Uyển Uyển, vẻ mặt tràn đầy sự thỏa mãn: “Tôi cảm thấy lạ, tại sao mỗi
lần nhìn thời điểm Uyển Uyển ‘biểu diễn’, đều thoải mải như đang hưởng thụ một
buổi tiệc lớn vậy nhỉ? !”

Nhìn Quản lý Tôn đang khổ sở, đối với hắn mà nói, đối với cảnh tưởng như thế
này không có một chút cảm động!

Đây chính là chỗ đau đớn nhất của người đàn ông, bình thường nghe được một
tiếng than khổ sở, sẽ đi cắn thuốc lắc để tạo hưng phấn.

Còn, Hạ Uyển Uyển. . . . . .

Cô từ trước đến nay đều ít nói, lạnh lùng như sương băng, nhưng mỗi lúc ra
tay, so với những tên đàn ông khác đều tàn nhẫn hơn, và lúc giải quyết cũng
không nể tình mà cảm động.

Trên đời này Dạ Thiên Ưng đều coi tất cả phụ nữ là phương tiện sưởi ấm, con
rối phát tiết, duy nhất chỉ có Hạ Uyển Uyển là ngoại lệ!

( chú sói: tôi nói nhé, chỉ có nhìn bộ ngực của người ta mà mất mạng rồi, các
vị “có lang” nhớ lấy, ngàn vạn lần không được phát ra sự háo sắc, rất có thể
bởi vì nhất thời. . . . . . Mà liên lụy một cái mạng a. Mọi người: chú sói ở
đây báo cho mình sao? )

Thu dọn sự việc do Lăng Thánh Long phụ trách “Đưa hắn ra phía sau chân núi,
phải nhớ tránh bị người ta phát hiện”, hắn nói xong, hai người cấp dưới liền
đem cơ thể Quản lý Tôn bỏ vào chiếc túi nhựa, ra khỏi phòng làm việc của Chủ
tịch.

Sau chốc lát, phòng Chủ tịch mới lúc nãy còn ngập tàn cảnh máu me bây giờ đã
khôi phục không khí “hài hòa”.

Dạ Thiên Ưng dựa lưng vào bàn làm việc, hai tay đút vào túi nhìn cảnh đẹp bên
ngoài cửa sổ. . . .

Nhìn cảnh quang như thế này cũng thật tuyệt vời, những vẫn không thích bằng
thế giới của Hiểu Dao, lúc nào thì, lúc nào mình mới rãnh rỗi, rồi xem thỏa
thích cái thế giới ấy?

Ha ha ha ha ha, tương lai đi, không nói chính xác thời gian về sau là khi nào,
mà bây giờ. . . . . .

Một lát, hai mắt hắn chợt lóe lên, nhìn về mấy người đang ngồi trên ghế sô
pha, giống như một Quân Vương vậy, lẫn nữa hiện ra rõ ràng, dùng giọng điệu
của bậc quyền quý mà ra lệnh: “Ba ngày sau, càng quét hết các thế lực của nhóm
Sơn Khẩu ở Nhật Bản, khiến chúng không còn địa bàn để mà hàng dưới trướng ta!
! !”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.