“Hừ?” Vừa mới nghe xong, Dạ Thiên Ưng khinh thường hừ một tiếng, vẻ mặt chỉ
thoáng qua một nét thâm trầm: “Có ý định phân chia chén canh hả?” ánh mắt khẽ
híp lại, khoát tay áo.
Hạ Uyển Uyển sau lưng hắn khẽ cuối người xuống, ép sát vào lỗ tai bên cạnh.
Hai người nhỏ giọng nói mấy câu với nhau, sau đó Dạ Thiên Ưng chậm rãi đứng
lên. . . . . .
Chỉ mất chút thời gian, Hạ Uyển Uyển từ trên giá sách bên kia lấy ra nguyên
một bộ đánh golf rồi trải trên mặt đất, sắp xếp hết mọi thứ rồi, rồi cô đem
cây gậy đánh golf đưa cho Dạ Thiên Ưng.
Cũng không gấp gáp trả lời về vấn đề giải quyết tổ chức Sơn Khẩu cho Hàn Tuấn
Hi, kết quả là hắn chỉ cầm lấy cây gậy đánh golf do Hạ Uyển Uyển đưa tới rồi
đánh vài lượt đầy hứng thú.
Người ngoài xem vào, có lẽ cũng chẳng biết hắn đang làm gì, vừa vặn chỉ có cấp
dưới là rất hiểu ý và trung thành với hắn, Hạ Uyển Uyển hiểu rõ, Hàn Tuấn Hi
cũng thế, bọn họ cũng biết ý muốn của hắn là như thế nào.
Từ trước đến nay Dạ Thiên không phải là một người đàn ông cẩu thả, chớ nhìn
bên ngoài của hắn toàn “quái gở”, nhưng bên trong là một người đàn ông vô cùng
tỉnh táo, hắn không bao giờ ký kết hợp đồng một cách vội vàng, mỗi lẫn như thế
đều phải suy nghĩ cẩn thận.
Sau khi cân nhắc xong, bất kỳ một mệnh lệnh nào do hắn chị thị xuống dưới, đều
chắc chắn là mười phần chín phần, thắng ngay trận mở đầu! Hắn giống như một
người đàn ông nắm chắc mười phần tự tin lẫn sự thận trọng vậy!
Sau mấy phút yên lặng. . . . . .
Dạ Thiên ưng mở cửa phòng làm việc chính ra.
Nhóm người của Dạ Thiên ưng gồm hai anh em Lăng Thánh Long, Lăng Thánh Quân
đang đi vào trong, mà phía sau bọn họ còn có hai người đàn ông mặt tây trang
với quản lý bộ phận kinh doanh của Ngô Hiểu Dao, quản lý Tôn.
Sau khi giám đốc Tôn tiến vào phòng làm việc của chủ tịch, thấy trước mặt mình
. . . . . .
Mấy “Đế Vương” “Vương hậu” trong nhóm Dạ Thiên Ưng cũng đều tụ tập tại một
nơi, mọi người đều là trai đẹp, gái đẹp, bỗng chốc làm đôi mắt người ta được
thỏa mãn vô cùng.
Chỉ một thoáng, hắn cảm giác hai mắt mình phải choáng váng. ( chú sói: nếu như
tiếp tục làm các tình tiết này thì bạn đọc sẽ mê tít thôi, sau khi tưởng tượng
những hình ảnh tốt đẹp thì hạ màn chắc không sao nhỉ. ⊙﹏⊙b mồ hôi )
Sự yếu ớt thoáng qua hai mắt, hắn vội vàng nhìn về phía Dạ Thiên Ưng đang gõ
cây golf, cúi đầu khom lưng mà chào hỏi: “Chủ tịch”. Ánh mắt dời sang bên ghế
sô pha: “Hàn đại biểu”
Quản lý Tôn nãy giờ có chút buồn bực. . . . . .Hừ một tiếng thấp.
Chủ tịch Dạ Thiên Ưng, CEO Hàn Tuấn Hi, Tổng giám đốc Lăng Thánh Long, Giám
đốc Lăng Thánh Quân, cùng với phó Tổng giám đốc Hạ Uyển Uyển kiêm thư ký
trưởng, làm sao toàn bộ tụ tập một chỗ thế này chứ? ? ?
Hai người họ Lăng vừa vào trong phòng liên bỏ lơ tên quản lý Tôn, rồi cùng
ngồi với Hàn Tuấn Hi trên ghế sô pha.
Quản lý Tôn chỉ có thể im lặng đứng tại chỗ, chờ Dạ Thiên Ưng đánh golf xong
rồi mở miệng nói chuyện, lúc con mắt dâm dê của hắn rãnh rỗi vô ý lướt trên
người Hạ Uyển Uyển, đánh giá.
Cô ta là người đẹp nhất trong tất cả phụ nữ ở công ty này, là đối tượng của
tất cả đàn ông, vóc dáng của Hạ Uyển Uyển so với diễn viên Đài Loan Lâm Chí
Linh còn “bức” hơn.
Cặp đùi thon dài, trắng như tuyết, chiều cao 1m7 đã là hấp dẫn rồi, bộ dáng
rất tao nhã, tính cánh lại lạnh lùng như núi băng, đập vào mắt Quản lý Tôn
giống như ở nơi chính giữa đê tiện của người đàn ông vậy, cô ấy so với nữ thần
cũng còn hơn, hắn thèm thuồng đến nỗi niếng miếng rơi xuống.
Vì không nhớ đang ở chỗ nào nên tạo ra tình thế mất mặt, quản lý Tôn “ực” một
tiếng, nuốt ngụm nước miếng, như giải “khát”. “ai nha, người phụ nữ như vậy
nếu ngủ với mình một lần, cho dù chết cũng đáng giá.” ( chú sói: đừng nóng
vội, ngươi lập tức sẽ chết rồi. )
Đang lúc Quản lý Tôn nổi lên ý nghĩ đen tốt, Dạ Thiên Ưng đang đánh golf trực
tiếp đả kích hắn: “Nhìn đủ chưa?” Dứt lời, hắn ngưng di chuyển cây golf, đêm
cây golf chống đất, đôi tay đặt ở trên đầu câu golf nhìn về phía Tôn quản lý
cách đó không xa.
Cùng lúc đó, 3 người ngồi trên ghế sô pha, cùng Hạ Uyển Uyển toàn bộ nhìn về
phía Quản lý Tôn.
Trong lòng căng thẳng, Quản lý Tôn bị mọi người trong phòng nhìn một cách chăm
chú thế này, trên trán không tránh khỏi xuất hiện vài giọt mồ hôi lạnh:”Dạ. .
. . . .Dạ chủ tịch, lời người vừa rồi. . . . . Là có ý gì?”
Lời nói run rẩy của Tôn quản lý vừa thoát ra, Dạ Thiên Ưng cười càng thêm vài
phần quỷ dị: “A.”
Hừ lạnh một tiếng, hắn nhẹ nhàng phất tay, chỉ thấy, hai người đàn ông phía
sau Tôn quản lý liền đêm ông ta nằm trên mặt đất, khiến cho cái đầu hắn nhô
lên như chỗ để quả bóng đánh golf, cái mông có chút nhếch lên, bộ dạng vừa
nhếch nhác vừa buồn cười.
Chuyện gì thế này, cảnh tượng gì đây, Tôn quản lý trợn tròn mắt, ngay cả mở
miệng nói chuyện cũng không được, ngơ ngác nhìn Dạ Thiên Ưng cách đó không xa.
“Há mồm ra” Dạ Thiên Ưng nói ra lời như thế, duy trì vẻ mặt cười tà.
Nụ cười của hắn ghê rợn, Tôn quản có cảm giác như sấm rền bên tai, trái tim
trở nên càng khủng hoảng mà tăng nhịp đập: “Dạ. . . . . .Dạ chủ tịch, ngài đây
là. . . . . .”
Chỉ một thoáng, sắc mặt của Dạ Thiên Ưng giống như gió mây mà thay đổi, vô
cùng âm trầm.
Giơ tay lên cao, hắn dùng sức phát mạnh cây gậy đáng golf trong tay xuống.
“Bịch” một tiếng, cây golf rơi xuống, Quản lýTôn “Á. . . . . .” Khổ sở gào
khóc một lời, mấy chiếc răng ở cửa miệng cũng bay mất, máu theo khóe miệng hắn
chảy đầy ra một vũng. . . . . .
“Tôi cho ông biết.” Dùng cây gậy chơi golf chỉ vào người Quản lý Tôn đang nằm
trên mặt đất, hắn lạnh lùng nói: “Tao không thích nhắc lại.”
Quản lý Tôn nghe xong, không có chút gì do dự, bị làm cho sợ hãi đến nỗi vội
vàng mở miệng ra, giống như là cầu mong cho cây gậy đáng golf tự chuyển động
hoặc có thể hiểu. . . . . . Đây chính là kết quả mà Dạ Thiên Ưng muốn!
Giơ lên cao tay, dùng sức đánh cây gậy, mạnh mẽ đánh vào con mắt trên mặt Tôn
quản lý.
Thoáng chốc một âm thanh “A —“ vang vọng, con mắt của quản lý Tôn nhuộm đầy
máu, cả mặt đâu đến trắng bệch, trắng bệch .
“Ai nha!” Dạ Thiên Ưng giả vờ ngây ngốc giơ tay bụm miệng, ngữ điệu tràn đầy
sự đùa giỡn: “Đánh trật đấy.” Dứt lời, hắn thu hồi vẻ mặt vui đùa, lông mày
cau lại, một lần nữa nâng tay lên cao, lần này lại đánh trùng vào sống mũi củ
Tôn quản lý.
Ban đầu là sự yên tĩnh làm việc trong phòng của Chủ tịch, lại giống như một
cái lò mổ giá súc, ngập tràn mùi máu tươi cùng tiếng kêu gào.
Con mắt, sống mũi, miệng của Quản lý Tôn toàn bộ đều có máu chảy xuôi xuống
dưới, con mắt nhìn thấy tình cảnh thảm hại này, hắn sợ đến rơi nước mắt, muốn
cầu xin tha thứ nhưng không còn hơi sức để nói nên lời.
Nhẫn nại sự đau nhức trên mặt, hắn dùng ánh mắt vô tội khuôn mặt âm trầm của
Dạ Thiên Ưng, không biết mình làm gì sai, chẳng lẽ. . . . . .
Cũng bởi mình dùng ánh mắt lẳng lơ nhìn vào Phó tổng giám đốc sao?
Nghĩ tới đây, cơ thể Tôn quản lý không ngừng run rẫy một cách mãnh liệt, vội
vàng nói lời xin lỗi với hắn: “Dạ. . . . . .Dạ chủ tịch, tôi không phải cố ý
nhìn trộm Phó tổng giám đốc, van ngài tha cho tôi đi, tha cho tôi đi. . . . .
.”
Nhất thời, Dạ Thiên Ưng nghe lời này xong, vả mặt âm trầm chuyển sang tức giận
cực độ!
Bước nhanh tới trước mặt Tôn quản lý, hắn giờ tay lên không ngừng đánh vào đầu
Tôn quản lý: “Con mẹ nó, bảo ông ngoan ngoãn há mồm, ông nói lời thối đó làm
gì hả ! ! ! ! ! ! ? ? ?”