Tranh thủ thời gian, Dạ Thiên Ưng không đi tới phòng làm việc của mình, mà sử
dụng thang máy đi tới phòng làm việc của Lăng Thánh Quân.
Sau khi hắn đi vào trong phòng, mọi người trong phòng giám sát kỹ thuật đều
rối rít chào hỏi: “Chủ tịch”
“Chào chủ tịch”
Khẽ gật đầu, đẩy cửa phòng làm việc ra, hắn đi thẳng vào phòng giám sát.
Không ngờ được, bây giờ Lăng Thánh Quân cũng ở bên trong phòng máy chủ này,
đang nhìn không chớp mắt vào hệ thống giám sát và điều khiển kỹ thuật.
Lúc nhìn thấy Dạ Thiên Ưng đi vào, hắn nở một nụ cười xấu xa, dùng giọng điệu
của phụ nữ mà nhạo báng Dạ Thiên Ưng: “Cái lão sắc lang đê tiện này.”
Dạ Thiên Ưng đợi hắn giả giọng điệu của Ngô Hiểu Dao xong rồi thì, vẻ mặt chợt
âm u, từ từ đưa tay vào chiếc túi áo bên cạnh tay. . . . . .
Móc ra một con dao! !
Nhìn thẳng vào bộ phận quan trọng của Lăng Thánh Quân, giọng nói có phần u ám:
“Thánh Quân, nếu như cậu thích học cách nói chuện của phụ nữ như vậy, dứt
khoát, tôi ngay lập tức biến cậu thành phụ nữ được không?”
Trong phút chốc, Lăng Thánh Quân đưa tay che kín bộ phận quan trọng của mình,
nở nụ cười khó khăn: “Hắc hắc, anh Thiên Ưng, tôi đảm bảo từ nay về sau nếu
như anh không có ở đây tôi sẽ tắt hệ thống giám sát và điều khiển ở thanh máy
kia đi, ok?”
Nghe được lời nói van xin tha thiết của Lăng Thánh Quân, cất con dao đi, hất
tay ý bảo Lăng Thánh Quân rời khỏi chiếc ghế đang ngồi.
Ngang ngược chính là ngang ngược, rõ ràng là Lăng Thánh Quân tới đây để “nhìn
trộm” Ngô Hiểu Dao trước mà, bây giờ hắn tới đây, thì phải do mình đuổi đi chứ
nhỉ. Lăng Thánh Quân sờ sờ miệng mình, bất đắc dĩ đứng lên từ ghế ngồi, động
tác này sao giống Ngô Hiểu Dao vậy, không lẽ hai người là anh em thật với
nhau?
Ngồi vào vị trí của Lăng Thánh Quân đã ngồi, nhìn chăm chú trên máy theo dõi,
nhìn tất cả mọi hành động của Ngô Hiểu Dao bên trong thang máy.
Chỉ có điều, qua màn hình nhìn thấy Ngô Hiểu Dao đang ở trong thang máy không
còn ai khác, không ngừng đi tới đi lui, có lúc nhảy bật lên, có lúc gãi khuôn
mặt mình, hơn nữa còn bỏ đôi giày cao gót ra rồi nhảy tới nhảy lui.
Cả đoạn trong màn hình giống như một vở hài kịch mà Dạ Thiên Ưng đang xem, cố
gắng giữ nụ cười nhạt nhẽo, nhưng lại không nhịn được.
Lăng Thánh Quần nay giờ đứng bên cạnh hắn, lẳng lặng theo dõi bộ dáng của hắn.
Hình ảnh của Dạ Thiên Ưng trong tâm trí của Lăng Thánh Quân, Dạ Thiên Ưng cũng
chưa bao giờ vì một người phụ nữ mà nở nụ cười, thậm chí lúc hắn ở cùng với
tụi anh em bạn bè đều không biết đến cười là gì.
Nhưng là, Dạ Thiên Ưng lại bị một cô gái có hình dáng như học sinh cấp một
chọc cười. . . . . .
Hiện nay, Lăng Thánh Quân không muốn quản đến chuyện vị trí quan trọng của cô
gái trong lòng Dạ Thiên Ưng, cũng sẽ không suy nghĩ cảm giác như thế nào trong
lòng mình, hắn chỉ hi vọng. . . . . . Về sau cô gái này sẽ mang đến sự vui vẻ
cho Dạ Thiên Ưng !
Nhưng . . . . . .
Vẫn phải đóng cái vai anh trai như thế này thật sự quá mệt mỏi, quá mệt mỏi. .
. . . .
Qua một chút thời gian, lúc ban đầu Dạ Thiên Ưng vẫn nở nụ cười nhìn vào hệ
thống giám sát kỹ thuật nhưng sau đó vẻ mặt lại trầm xuống.
Lăng Thánh Quân nhíu hàng lông mày lại, vội vàng nhìn lên hệ thống giám sát kỹ
thuật bên trên. . . . . .
Thấy được, một người đàn ông trung niên thân hình mập mạp với mái tóc có chút
hơi ngố bước vào thang máy, khuôn mặt bị che khuất đang nói chuyện với Ngô
Hiểu Dao, về nội dung nói chuyện, không biết được là gì cả.
Ánh mắt của người đàn ông trung niên kia như lở lửng trước ngực của Ngô Hiểu
Dao.
Thấy tình huống như thế, trong nháy mắt Dạ Thiên Ưng đứng lên, vẻ mặt u ám nói
với Lăng Thánh Quân đang ở bên cạnh: “Tôi không phải đã nói là không cho ai
khác vào thang máy rồi hay sao? Hắn ta là ai?”
Ánh mắt hết sức nhìn chằm chằm vào tên đàn ông hèn hạ bỉ ổi bên trong máy giám
sát, Lăng Thánh Quân nói sâu xa: “Hình như là làm việc ở bộ phận kinh doanh.”
Quản lý của cô bé kia là một tên háo sắc à? ? ? ? ? ! !
Không giống nhau chính là không giống nhau, mắt nhìn của Dạ Thiên Ưng biết
chắc Tôn quản lý không phải loại người tốt rồi. Bây giờ.. . . . .
Có nên gọi là “người không chuyên xem náo nhiệt, người trong nghề coi chừng”
là đây? ( Dạ Thiên Ưng: ngươi muốn tự đâm đầu vào chỗ chết có phải không? )
Ôi, nghĩ đến đêm đó Dạ Thiên Ưng luôn luôn bị bàn tay của mặt trời nhỏ kia tàn
sát đến nổi muốn cưỡng bức, hễ có người thành công trước, chỉ sợ còn chưa có
giờ tay ra, thì phải thuê hắn đi chém nó!
Cái quản lý Tôn này, hoàn toàn là tìm đến chỗ chết rồi! Dạ Thiên Ưng híp đôi
mắt, giữa hai con mắt thoáng hiện lên một tia sát khí: “Một lát, đem tên quản
lý kia đến phòng làm việc của tôi! ! ! !”
Vừa dứt lời, hai tay hắn chọc vào túi áo, vô thang máy dành cho nhân viên bình
thường lên tầng 50, quay về phòng Chủ tịch làm việc.
Ban đầu, tầng 50 là phòng họp của ban giám đốc công ty Tác Ni, nhưng Dạ Thiên
Ưng cảm thấy đứng từ trên cao nhìn xuống thế giới như thế này rất thích hợp,
ngay lập tức đem tầng 50 thành phòng làm việc vủa hắn.
Cả căn phòng Chủ tịch này đều trong suốt, xuyên qua cửa sổ sát đất có thể nhìn
thấy toàn bộ cảnh đẹp của Nhật Bản.
Dạ Thiên Ưng đẩy hai cánh cửa lớn của phòng làm việc, ngay phút chốc liền gặp
Hàn Tuấn Hi đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc. Thoáng nhíu nhíu
mày: “Tuấn Hi, đã xảy ra chuyện gì à?”
Hắn quan sát sắc mặt rất cẩn thận, sự thấu rõ mọi chuyện cũng cực kỳ mạnh, hắn
có thể thông qua khuôn mặt của người khác mà đoán ra mức độ khẩn cấp của sự
việc.
Không đưa ra một câu trả lời. Nhưng nhìn nét mặt của Hàn Tuấn Hi khó ai tìm ra
được chút gì đó, chủ yếu hắn luôn luôn thể hiện khuôn mặt lạnh lùng, không nói
lời tùy tiện, không ai có thể hiểu được tâm trạng của hắn vào giờ phút này.
Nhưng thời gian dài biết nhau, coi như Dạ Thiên Ưng cũng tương đối thân thuộc
với Hàn Tuấn Hi rồi, biết hắn không có việc gấp tuyệt đối sẽ không tìm đến
mình.
Dạ Thiên Ưng vừa mới ngồi xuống, Hạ Uyển Uyển ở bên ngời phòng làm việc lập
tức bưng vào một ly Latte, đưa cho hắn.
Hiện nay, Hạ Uyển Uyển là thư ký bộ phận kinh doanh, cũng là thư ký riêng của
Dạ Thiên Ưng, phụ trách quản lý vị trí Chủ tịch, cũng phải kiêm làm thư ký
riêng của Chủ tịch.
Hạ Uyển Uyển đặt tách cà phê xuống nhưng không vội đi ra ngoài, mà đứng ở bên
cạnh Dạ Thiên Ưng.
Rồi, Hàn Tuấn Hi đang ngồi trên ghế sô pha hai mắt chợt lóe lên, sắc mặt lạnh
lùng nhìn về phía Dạ Thiên Ưng: “Thiên Ưng, mấy tổ chức Sơn Khẩu bên Nhật Bản
này giống như đối với địa bàn Trung Quốc của anh rất thích, hơn nữa bọn họ chủ
động đưa ra điều kiện muốn hợp tác với anh, nhập cổ phần với công ty chúng
ta!”
“ Hừ?” Vừa mới nghe xong, Dạ Thiên Ưng khinh thường hừ một tiếng, vẻ mặt chỉ
thoáng qua một nét thâm trầm: “Có ý định phân chia chén canh ư?” ánh mắt khẽ
híp lại, khoát tay áo.
Hạ Uyển Uyển sau lưng hắn khẽ cuối người xuống, ép sát vào lỗ tai bên cạnh.
Nhỏ giọng nói mấy câu, Dạ Thiên Ưng chậm rãi đứng lên. . . . . .
=========