Chap 14
– thật ạ – Ngọc Anh cúi xuống giọng lí nhí, 2 bàn tay đan vào nhau, làn tóc mái của e khẽ đung đưa trong gió như muốn che đi 2 bờ má đang ửng hồng
– ừ, thật mà, e nhìn dễ thương lắm – e bắt đầu lấy lại sự tự tin vốn có
– e cám ơn ạ – NA vẫn cúi mặt không dám nhìn e
– hì, mình đi chơi thôi, à a tặng e này – e chìa hộp quà được gói ghém cẩn thận đưa cho Ngọc Anh
– e cám ơn ạ hihi – NA cười nụ cười tỏa nắng để lộ ra chiếc răng khểnh cực duyên e đơ lần 2
– mình đi thôi a ngố
– ờ…ờ mình đi
Em chở Ngọc Anh qua Tràng Tiền vì theo e thấy kem ở đây là ngon nhất lại có tiếng nữa, e mua cho Ngọc Anh cây ốc quế còn e kem chanh. Trời nóng ăn kem là thích rồi, nhìn e ấy ăn từng tí từng tí như mèo mà dễ thương ghê, chốc chốc e liếm lên môi những chỗ bị dính kem. Mỗi lần như vậy tim e lại 1 lần nhanh lên 1 nhịp
– sao a cứ nhìn e vậy, mặt e có dính kem ạ – NA tròn mắt chu môi chun cái mũi nhỏ nhắn nhìn e
giật thót cả tờ rym à nhầm tim, mải ngắm e quá quên béng mất con gái có giác quan thứ 6 cực mạnh
– đâu có, nhìn e ăn hơi buồn cười thôi hì
– thế ạ – e lại ngai
– sao lại buồn cười ạ – NA nhìn chằm chằm vào cây kem trên tay
– e ăn trông ngộ ngộ giống mèo ý – e trêu
– ứ phải, a trêu e ý gì
– thật mà giống lắm ý
– ứ phải, ứ chơi với a nữa, ghét – NA làm mặt giận vùng vằng bỏ ra ngoài
bỏ mợ rồi làm e ý giận rồi, chết cái tội thích đùa dai e chạy theo kéo tay NA lại
– a xin lỗi, a chỉ đùa tí thôi…mà….
Thế bất nào NA tỉnh bơ còn bụm miệng cười khúc khích, á à hóa ra e ý trêu ngược lại e các bác ạ
– dám trêu a nhá, cho chừa cái tội trêu a này, chừa này – e thọc lét vào eo NA
– a..a…a thôi e chừa rồi…tha cho e…e đi – NA vừa cười vừa chạy ra cửa TT
– thế còn muốn trêu a nữa không hả – e giơ ngón tay cười gian tiến lại gần NA
– e xin, e có nhiều máu buồn lắm hic – NA giương ánh mắt long lanh cầu xin
– he he cho chừa nhá
– xí, tại a trêu e trước ý – lại dỗi
– hì thôi a xin lỗi, lần sau a không thế nữa
– tạm tha hứ, giờ a đền e đi – con gái luôn đúng các bác ạ
– vậy đi xem phim đi, có phim mới ra hay lắm
– phim gì vậy a, nhưng e ứ xem phim kinh dị đâu sợ lắm – bắt đầu làm nũng đây
– lớn rồi còn sợ à cô bé
– lớn thì vẫn sợ chứ, e ứ xem kinh dị đâu
– thôi được rồi vậy xem hoạt hình nhé – đành phải xuống nước thôi
– dạ – mắt e sáng lên
Thế là buổi chiều hôm đấy e cố gắng chống chọi lại cơn buồn ngủ trong cái rạp Keangnam này, còn NA thì hớn hở cười cười nói nói theo tình tiết trong phim. Thi thoảng thấy e ngủ gật NA lại “cốc” cho e 1 cái rồi lườm cháy da mặt vì cái tội mua vé xem phim để vào mắc màn ngủ . Càng tiếp xúc nhiều e càng thấy ngoài cái vẻ dịu dàng, nữ tính kia trong NA còn 1 chút gì đó tinh nghịch, trẻ con đáng yêu chứ không chảnh chọe đành hành như các cô gái tiểu thư nhà giàu khác. Chắc e là ngoại lệ.
Hết phim, hết buổi đi chơi đầu tiên với NA, chở e về mà lòng e thấy tiếc tiếc các thím ạ. Chỉ muốn được ở bên e thật lâu thật lâu để ngắm nhìn khuôn mặt ngây thơ của e được thấy e cười e tung tăng tay trong tay đi dạo bờ hồ với mình mà không được. Thôi có lẽ để lần sau, NA phải về rồi, là con gái chẳng bố mẹ nào muốn con mình đi chơi quá lâu cả, muốn rủ e tạt vào 1 cái quán nào đó ăn tối cơ mà chẳng được. Đến nhà e rồi
– hi, cảm ơn a vì ngày hôm nay nha cả món quà nữa, e vui lắm –
– có gì đâu, e vui là được rồi, e vào nhà đi không bố mẹ mong
– dạ, a ngố về cẩn thận nhé hi
– ừ, a về nhé
Tối hôm đấy về NA có nhắn tin cho e đại loại là cảm ơn e và thích món quà lắm, e chúc e ấy ngủ ngon rồi đi ngủ sáng hôm sau còn phải đi học nữa. Lúc về phòng Nhung có hỏi e đi đâu mà không ăn cơm nhà, khá lo các bác ạ sợ e ấy biết. E chối quanh là sang nhà thằng bạn liên hoan . May mà N tin không lại rắc rối mong là mọi chuyện sẽ êm đẹp
Chap 15
5/5/2015
Cả ngày hôm nay e được nghỉ nên dậy hơi muộn, giờ chỉ ở nhà làm báo cáo thực tập đâm ra cũng chán, thế là sắp hết cái thời sinh viên ăn chơi nhảy múa tụ tập đàn đúm đến nơi rồi. Lúc còn đang học thằng nào cũng kêu nản chán muốn ra trường thật nhanh còn đi làm kiếm tiền lấy zợ. Cơ mà đến lúc sắp hết cái dớp học sinh, sinh viên mới thấy tiếc thấy nhớ.
Sáng dậy con e đi học rồi, nó cũng ngoan cũng chăm biết nấu bữa sáng cho không thì e suốt ngày bỏ ăn. Diết cũng quen chẳng may nó không nấu chắc e lả luôn chả làm được cái gì. N giờ mới nghỉ đi làm rồi, e ấy đang bước vào học chuyên ngành khá vất vả và tốn thời gian, e là con trai còn khó mà chịu được huống hồ N là con gái. Dạo này N cũng hay sang phòng e chơi với ăn cơm chung, lắm lúc còn rủ con e e sang đấy ngủ cùng cho đỡ sợ. E thì kệ, mà con e sang đấy ngủ thì càng tốt 1 mình 1 giang sơn nó mới thoải mái. N hay sang mục đích chắc là để thân với e như trước, nhưng e toàn lấy cớ là “chiều a đi tập gym rồi e ở nhà chơi với TA nhé” “dạo này a bận làm báo cáo lắm, e ngồi nc với TA nhé” …Mỗi lần như thế ánh mắt Nhung lại xa xăm lại áng buồn. Nhờ con e cố gắng làm chị vui hay rủ chị đi đâu đó cho thoải mái, nó đều lắc đầu “e chịu, e cũng cố lắm rồi, nhưng chị ý…”. Phải làm sao đây?
Nhung học sáng, chiều lúc học lúc nghỉ. Cái kiểu học tín chỉ này chỉ làm khổ cánh sinh viên thôi, lịch học không cố định, đăng kí học thì như 1 bãi chiến trường mà mỗi đứa là 1 nước đứa nào cũng muốn thắng. À đấy Ngọc Anh từ tối qua đến giờ chưa thấy nhắn tin gì cho e hơi buồn chút, có khi nào e ấy coi e như a trai không cơ mà thấy con e bảo đợt này đang bận ôn thi bài vở nhiều hờ chắc Ngọc Anh cũng thế, bận học thôi! bận học thôi!
Con e không có nhà cả Nhung cũng không, tính sang phòng e Phương e Duyên chơi cái cho đỡ buồn. Vừa bước đến cửa thế bất nào 2 e đang ôm nhau ngủ đứa quần ngắn đứa mặc váy nằm ngáp đến con ruồi nó bâu ngay mồm cũng không biết. Con gái con nứa tối đi ngủ cửa sổ cũng không thèm chốt để ông sang ông hé cửa thấy hết thế này à, chả có lẽ ông quay clip full HD up lên mạng chết mợ 2 con quạ giờ . May a coi 2 đứa như 2 e gái chứ vớ phải mấy thím cdsht trên voz thì cả mấy nghìn thanh niên trên này đã có tài liệu để đêm tối du học Liên Xô rồi
Thôi nhìn đủ rồi, nhỏ dãi đủ cmnr về phòng lên voz chém gió phát. Tạo được cơn gió xoáy cấp 2 giật cấp cmn 3 tí nữa thì cấp tokyo hot thì con e nó về. Sướng vãi nó về sớm e đỡ phải ăn quán hị hị. Vừa về nó đã càu nhàu
– a ở nhà sao không đi chợ đi, lười –
– m không thấy a đang bận đánh máy à
– bận lên voz viết linh tinh ý chứ đánh máy cái gì hứ – nó quăng ánh mắt sắc như dao cạo
– ơ hay, m toàn nói vớ vẩn a đang làm báo cáo gãy cả tay đây này – e giả vờ quay tay ơ đệt nhầm quay bả vai xoay lưng nhăn nhó
– thôi đi ông a già, a có thích e nói với chị Nhung với cả Ngọc Anh là anh viết chuyện linh tinh về 2 người không hửm – nó bật luôn
– ờ thì, thôi a thua, a đi chợ được chưa, nóng nảy là dễ ị chảy hề hề – e lại xoa đầu nó
– mất vệ sinh, cho a 15p để đi chợ nhanh, cấm lằng nhằng –
– được rồi, được rồi, chờ a tí – e nhanh tay tắt tab voz phát không nó đọc được thì khốn
– không phải tắt, e thích là đọc được ngay nhá, đi nhanh – nó chống 2 tay vào hông, làm mặt giân, chân dậm dậm lườm e
Tỉnh thế cái con quạ này
– a cấm, ở nhà cắm cơm đi – mợ lại phải xuống nước với nó
Khổ vỡi các thím ạ, để nó nắm được thóp éo làm sao được .Lững thững đi bộ ra chợ, nó gần chỗ e đi 5p là đến. Nay đi sớm nên khá thưa, thịt cá còn tươi nguyên. Đi qua hàng thịt thì “thịt chị đi em, thịt chị ngon lắm” đi qua hàng bán ví thì “bóp chị đi, bóp đi, bóp trên 50k, bóp dưới 100k bóp đi bóp đi” mợ ngại vãi e lướt qua hàng rau củ quả hỏi mua quả quất về vắt nước canh, chị dao ngay “quất chị đi, quất chị tươi lắm chưa dùng lần nào” .Thôi éo đùa nữa không các thím atsm thì bỏ mợ. Em mua con cá trôi về kho riềng xả, thêm ít rau đay nấu cáy hị hị, cáy trên này họ làm hết cho mình rồi chỉ việc về gạn nước cáy mà nấu thôi đỡ phải cách nhách. Em đi chợ rồi đếch phải nấu, kệ để con e nó xử lí có gì tí ăn xong e rửa bát cũng được hự hự. Đúng như dự đoán ăn xong e rửa bát nó ngồi máy tính mợ. Cố nín nhịn chiều nó chứ chẳng may nó khai hết với 2 e kia thì e chỉ còn nước xách balo lên mà đi.
Chiều 2h Nhung về trông khá mệt mỏi, cũng phải học dưới cái thời tiết trời đun đất hun thế này thì chịu sao nổi. Nhìn thấy e Nhung gật đầu chào 1 cái rồi vào phòng luôn. Có biến gì chăng? thây kệ ngủ 1 giấc đã tối tính tiếp hị hị
Làm giấc đến 4h con e gọi dậy
– dậy a ơi, chị Nhung ốm kìa
– ừ…ừ, mà…cái gì cơ, Nhung ốm á – e bật ngay dậy
– vâng, chị ý đang sốt nằm ở phòng kia kìa, a sang xem thế nào đi
– m con gái sang có phải dễ hơn t không bắt t sang làm gì
– a bị làm sao vậy, e sang rồi mới biết chứ, e đắp khăn ướt với nấu cháo cho chị rồi, giờ a sang xem xem thế nào thôi, đàn ông con trai gì mà…
– ờ rồi, để a sang
Nhung sốt nhẹ thôi, không đáng lo lắm, con e nó cho ăn cháo với uống thuốc rồi tối là đỡ thôi. Em ngồi cạnh chả biết làm gì cả, mắt trân trân nhìn Nhung ngủ.
– a lo cho e lắm hả ? – mắt Nhung vẫn nhắm nghiền
– e hỏi lạ, bạn bè với nhau sao a không lo được – tim khẽ nhói lại
– vâng, bạn bè – Nhung quay mặt vào trong 2 tay kéo lên mắt
Khóc, thứ vũ khí có sức sát thương rất lớn đối với con trai, mỗi lần đứng trước giọt nước mắt của họ e đều không còn là chính mình nữa, bối rối, sợ sệt lo âu.
– e ngủ đi, a về phòng đây – e đứng dậy, không thể ngồi cạnh e 1 chút nào nữa
– ANH – Nhung níu tay e
Em sững người, đôi mắt run run
– Sao vậy? – lạnh lùng
– anh có thể cho e ôm a ngủ được không? – Nước mắt Nhung rơi
Em hít 1 hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh
– mình là bạn mà e, bạn bè không thể có những hành động đấy được, e phải hiểu chứ – e dứt khoát
– Không! e không cần biết, e yêu a, a cho e ôm 1 lần này nữa thôi – Nhung kéo tay e 2 bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt như muốn giữ lại 1 thứ gì đó đã không thuộc về mình
– Qua rồi mà e, tình cảm của a đối với e giờ chỉ là tình bạn, a nói với e rồi mà, e hãy quên a đi
– e sẽ quên, quên a như mình chưa từng gặp, nhưng a cho e ôm a, e xin a đấy
– Nhung à, e….
Nhung ôm chầm lấy em, mặc e dù e chưa đồng ý, e nắm lấy đôi vai gầy run rẩy kéo Nhung ra khỏi mình.
– đừng a, để e ôm 1 lúc thôi rồi e ngủ
Em cứ đứng như vậy 2 tay buông thõng, 1 lúc lâu Nhung buông e ra ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn e
– e cám ơn a
– ừ, thôi e ngủ đi, ngủ cho nhanh khỏe – e cười dìu N xuống chiếu
– a mình vẫn là bạn chứ ?
– ừ, mình vẫn là bạn
Em về phòng mệt mỏi nằm phịch xuống giường
– chị sao rồi a – con e hỏi
– ngủ rồi
– chị ý vẫn còn yêu a lắm đấy
– biết rồi, khỏi nhắc
– ơ, a làm sao vậy tự nhiên cau có với e
– thôi, m nấu cơm đi hỏi nhiều
– xì, giận cá chém thớt
Kệ xác con e nói thêm tí nữa chắc e điên cmn tiết mất, chán nằm e bật máy tính lên voz chơi. Chém gió được 1 tí con e lại lải nhải
– ơ a không đi tập gym à – nó vừa nhặt rau vừa hếch mắt lên hỏi
– ờ, tí t tập ở nhà
– tốn tiền
– kệ t, à mà tí m cho t mượn cái xác m t tập phát
– mượn e, mà mượn e tập cái gì – nó trố mắt lên
– tập chân, hỏi ngu, tí nữa m ngồi lên vai t để t tập hiểu chưa con dở
– xì, ra quán đầy đủ đồ tập không muốn, ở nhà lôi con e ra làm dụng cụ, chả có ông a nào như a cả, dở – nó trề môi ra lèo nhèo mợ
– thế m có cho t mượn không – e quạu
– không, a dở à, ngã 1 cái thì sao
– ngã làm sao được mà ngã, nó có khác gì t cõng m đâu
– kệ, e đang nấu cơm đấy nhé, a thích tối nay nhịn không hả
– đúng là…
– đúng là làm sao, mà a không lo nấu cháo cho chị Nhung đi
– tí m nấu đi, t tập đã
– vâng, tập, lười
Mợ nhờ nó tí cứ như lên trời mà có nhờ được đếch đâu. Loay hoay được 30p e đi tắm. Đoạn này e tua nhá chả có gì 2ae ngồi ăn cơm thôi ăn như thế nào các thím tự biết e hị hị
Tối Nhung với 2 con quạ ruồi bâu kia sang phòng e chơi, Nhung đỡ nhiều rồi cũng nhờ công con e e nó chăm. Mấy đứa lôi mấy quả xoài ít bánh kẹo còn xót lại sau trận tối qua ra ăn. Phòng e giờ thành cái chỗ tụ tập các thím ạ ờ vậy cũng vui đỡ phải lủi thủi ngồi nghe con e nó lải nhải. Em chả dám nhìn Nhung, cứ ngồi máy tính tay bốc tay chuột nhồm nhoàm nhai .Con gái có khác gặp nhau là buôn gặp nhau là bán, luyên thuyên hết chuyện này chuyện kia.
– mấy bà biết không chiều nay đi học tôi gặp 1 anh đẹp trai trên xe bus nhá – tiếng e Phương ass (ass vì cái tội cấu mông e mợ)
– thật á, sao t đi cùng mà không biết – e Duyên lên tiếng
– bà mắt nổ mắt xịt thế kia làm sao mà nhìn thấy được
– đẹp trai như thế nào hả chị – con e e
– như trai Hàn Quốc ý
Mợ cái bọn Hàn Cuốc Hàn Xì thằng ếu nào nhìn cũng giống thằng nào pttm cả chục lần mà cánh vịt giời này cứ mê như điếu đổ, có với được đâu mê xừ e có phải ngon không hị hị
– à cái bọn hàn xì hàn xẻng ấy gì – e chêm vào
– xì xì cái đầu a ý – e Phương bực dọc
– à ý e là xì dầu ấy giề, tưởng gì Tú Anh đâu vào bếp lấy cho e Phương ít tí về e ấy ngắm
Mấy đứa được trận cười như vỡ bờ, chỉ tội cái ass à nhầm cái thân e bị cái Phương nó cấu cho tím tái .Không sao thấy Nhung cười là e vui rồi hị hị
Tán phét chán tụi nó rủ nhau chơi bài búng tai hự, e tỉnh lắm dính với mấy đứa này chỉ tổ rách tai thôi, e lượn luôn lấy cớ đang đánh báo cáo mai nộp rồi
Em chả biết chơi thế nào, nửa tiếng sau quay lại thấy tai đứa nào đứa nấy đỏ hỏn trừ Nhung, chắc biết Nhung ốm nên không dám bắt nạt. Mà cái đậu vì cái tội quay lại hóng hớt e bị e Phương e Duyên với con e e nó lôi như lôi lợn bắt vào chơi thay Nhung .Kết quả tai e như đánh son các thím ạ đậu
À quên đêm đấy e có nhắn tin cho NA chúc e ý ngủ ngon với hỏi han học hành thế nào rồi. Em bảo sắp ôn thì khá bận học, đậu thế mà con e e chả thấy học hành gì cả ngồi chơi búng tai. A bắt được thóp m rồi nhá, m chết với a xuống nước hơi nhiều đấy
Chap 16
6/5/2015
Chào buổi tối các thím hị hị, dạo này e ở nhà suốt chả biết làm gì ngồi type vậy
Sáng nay vẫn như mọi hôm 7 8h mới dậy lại có mỗi mình ở nhà chả nhẽ lại qwerty đùa thôi hỏng hết súng ống. Nay không thấy nắng sớm cơ mà oi bức vãi mợ mới đầu hè đã thế này không biết giữa hề thì thế nào, chắc suốt ngày vác chăn gối ra royal ngủ cmnl ấy. Vscn đánh chén bữa sáng no nê e tính lượn qua phòng e Duyên e Phương xem 3d tí nhưng mờ thấy lương tâm cắn cmn rứt nên thôi ngồi phòng bật máy tính check voz. Cũng may báo cáo thực tập e làm được kha khá rồi nên giờ cũng nhàn, ông giáo bảo sai chỗ nào thì sửa chỗ đấy.
“Buổi sáng hôm ấy thấy em chợt khóc
Rồi vội vàng lau thật nhanh nước mắt
Vẫn biết ta đã sai khi gặp nhau
Vì em…đã có…người yêu”
Nhạc chuông huyền thoại của e hị hị
– trẫm nghe – e nhấc máy
– trẫm cái dm, m đang làm cái éo gì đấy – thằng Minh bạn cùng lớp đh gọi
– bố đang xem JAV, sao có gì hot
– đờ mờ, m ngon, éo làm báo cáo à cuối tuần nộp cmnr
– bố làm xong rồi con cờ hó hề hề
– thế à, m ném t mượn phát he he
– mượn cục cứt, làm éo làm giờ đi copy của bố à đm
– đậu xanh, chả mấy khi ea nhờ tí chú lại bỏ mặc à he he
– ờ, bố éo rảnh nhá kệ cmm hờ hờ
– đi cho a Đức, a cho e mượn đi, rồi a muốn gì e cũng chiều – mợ sởn hết cả gai ốc
– m thì có cái éo gì mà đòi chiều t
– thì 1 trận nước tẹt bô nhá
– để trẫm ngẫm cái đã he he
– ngẫm cứt, đang oi nóng bố đãi 1 trận nước chả sướng vãi còn gì nữa đm
– ờ nghe có vẻ hợp lí, thế đi luôn con mợ nó đi
– ok, ra quán cũ nhá
– ok
Quán này gần trường e,bán nước giải khát bia bọt đủ cả, ngay mặt đường mặt tiền không to lắm nhưng được cái sạch sẽ thoáng mát, giá cả hợp lí nên khách đa phần là sinh viên. Phóng xe 20p đến nơi, ngày thường quán khá đông ờ trời nóng bỏ mợ thế này cơ mà. Được cái thời tiết oi bức các e sinh viên ăn mặc thoáng mát thế là con mắt có dịp phóng lade. Em quần ngắn áo bó, em mặc váy, e áo 2 dây ù ôi cứ gọi là nhỏ hết cmn dãi .Mải tia quá thằng bạn gọi nãy giờ mà éo biết
– đm thằng cứt này m làm cái gì ngoài này mà bố gọi éo thấy gì thế – nó lạch bạch đi ra
– ờ, ờ t đang bồi bổ đôi mắt tí
– nhanh cmml nóng bỏ mẹ ra đứng đấy mà ngắm
– đây dm sồn sồn lên
Chả mấy khi nó bao e gọi vài chai chanh muối trà chanh c2 với hướng dương ngồi chén, thằng cu thấy đống đồ ăn trên xanh cmn mặt
– cái dm, m định khuôn cả cái quán này ra đây à
– thế m có muốn bố gửi bài cho không đây
– ờ…thế thôi a cứ chiến tiếp đi – nó nghiến răng
Sau hơn 20p cái đống ấy cũng bay, ( Truyện được đăng miễn phí tại Haythe.US – truy cập ngay để đọc nhiều truyện khác nhé. ) no nê e ngoắc ngoắc tay con bé bưng bê, e ý cũng xinh xinh mỗi tội hơi lùn trông nhí nhảnh phết
– dạ, a gọi gì ạ
– ừ, tính tiền cho bạn a cái
con bé bụm miệng cười nhìn e như người sao hỏa
– của a hết bao nhiêu e nhỉ – thằng Minh vừa lườm e vừa hỏi con bé
– vâng, của 2 a hết …k a ạ hihi
Kệ mợ thằng bạn trả tiền e ra cửa hóng tiếp hị hị
– về thôi m đứng đây làm éo gì – thằng cu hậm hực
– ơ t tưởng thêm bát bún bò huế nữa chứ he he
– bún bún cái …, lướt đê đốt của bố mấy ngày ăn rồi đờ mờ
– nóng thế e, nóng nảy là dễ ị chảy
– cút, nhớ về gửi qua gmail cho bố
Tưởng được bữa nước nôi no nê e hí hửng dắt con thần thánh lượn về cơ mà đời éo như mơ. Đến đoạn ngã tư, hết đèn đỏ chuyển đèn xanh e lon ton phóng con xe lên, thì ở đếch đâu có 1 e rẽ xe ngang xe e, sợ đâm e ấy e bóp mạnh cả 2 “rầm” luôn. Em đo đường còn e kia đếch sao, quay lại nhìn e đi tiếp. Rát vãi các thím ạ, mặt đường nóng e bị rê đi 1 đoạn bàn tay đầu gối xước sát hết may mặt mũi không sao . Đường đông cả đống ánh mắt đổ dồn vào e, cố dựng xe lết về nhà, nằm lúc nữa thành chợ cmnl. Về phòng cũng hơn 11h con e đang hí hoáy nhặt rau nấu cơm, thấy e thập thễnh nó chạy lại rối rít hỏi
– a làm sao thế ? sao tay chân toàn máu thế này ? – nó sờ chân sờ tay e hốt hoảng
– ngã xe, t bị nhẹ thôi, m lấy ít bông băng ra đây cái – e xua tay
– chảy nhiều máu thế này mà a bảo nhẹ à, xuống nhà để e chở đi bệnh viện – con e lo lắng thật sự
– m dở à, a chỉ bị ngã sây xát chân tay thôi chứ không làm sao đâu, m dìu a vào toilet a rửa chân tay cái
– có thật không, để e xem nào – nó sờ nắn cạnh sườn tay chân e
– t bảo không sao mà m, dìu t vào toilet xem nào – e quạu
– rồi, a vào rửa máu đi ra ghế e băng cho
Loay hoay mãi mới xong, mợ nước nó vào chỗ xước xót muốn nhảy cẫng lên. Nhờ bị thương bữa trưa e không phải làm gì, vác mồm ngồi chiến hị hị. Đến trưa 2 đứa phòng đầu về biết e ngã xe láo nháo sang thăm
– a đi làm sao mà bị ngã vậy ? – e Phương hỏi
– a có bị nặng không ? – đến lượt e Duyên
Ngồi giải thích 2 hồi mấy đứa gật gù cười
– tại a mải đi đường ngắm mấy e xinh xinh ấy gì
– chuẩn luôn, a e còn lạ gì
– thế này là còn nhẹ đấy
Đau đầu với mấy con vịt này
– con lậy 3 mẹ, 3 mẹ ảo tưởng sức mạnh nó vừa thôi đang đau hết cả tay chân đây – e càu nhàu
– trêu tí mà a đã cáu rồi, bảo sao… – e Duyên khích đểu mợ
– thôi thôi lướt ra kia đánh bài đi cho a lên mạng tí – e xua tay
– xì, 3 chị e chơi tiến lên uống nước đi – con e hí hửng
mợ nhà đã không có nước thì chớ nó lại mang giáo cho giặc cũng tại chúng nó mà trưa nay e đếch được ngủ trưa, mắt mũi đờ hết cả ra. Trưa nay không thấy Nhung về chắc học cả chiều luôn nghĩ mà tội e ghê, mới ốm dậy
– a bị ngã xe ạ, có nặng lắm không 🙁 – Ngọc Anh nhắn tin cho e lại con e làm gián điệp rồi
– hì, a bị nhẹ thôi không sao đâu, e đừng lo
– ngã xe thì sao mà nhẹ được, a đi bệnh viện khám đi, nhỡ làm sao thì sao hic
– a không sao mà, chỉ bị xước chân tay thôi, thật mà hì
– hay để e sang chỗ a nhé 🙁
– thôi e sang làm gì, trời thì nắng bắt tội e, a không thích đâu – chặn lại ngay
– dạ, vậy a nghỉ ngơi đi, e ngủ trưa tí đây hi
– ừ, chúc cố bé ngủ ngon
– dạ hihi
Tự nhiên được Ngọc Anh quan tâm sướng tê cả người, chả có nhẽ không chặn e lại để e sang đây nhìn e bón cho ăn nhìn e lo lắng cho mình, nghĩ thôi đã lê tê phê rồi hị hị.
Chiều vẫn con e đi chợ nấu cơm, e chân tay đau chỉ tắm rửa rồi đánh chén sướng như vua. Hầy chả mấy khi bắt nạt được nó tội gì không hưởng. Cơm nước xong thì Nhung về, hình như e ấy vẫn chưa biết chuyện của e thì phải. Mọi lần 7 8h Nhung đã sang phòng e chơi với 3 đứa kia rồi hôm nay chả thấy đâu, e cũng lo lo, Nhung đang ốm mà. Ngồi nc với tụi nhóc thi thoảng e cứ ngó ra cửa xem Nhung có sang không cơ mà…
“ting ting…ting ting”
Ngọc Anh nhắn tin cho e
– a đỡ chưa ạ
– hì, đỡ đỡ rồi cô bé ạ, e đang làm gì đấy
– dạ, e đang học ạ sắp thi rồi hi
– ừ sao e không học đi
– e lo cho a mà hic
– a không sao đâu hì, e học đi để lấy điểm cao
– dạ, vậy e học tiếp đây ạ hi
Giờ thì 2 e Phương Duyên về phòng rồi, Nhung không thấy sang nản. Mới nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của Ngọc Anh xong không biết nên vui hay buồn đây
Chap 17
7/5/2015
Chào buổi tối các thím phát hị hị .Trước khi type e cũng xin cảm ơn ý kiến của các bác về chuyện của e với Nhung
Quote:
thím có bao h nghĩ lúc chia tay là thím vẫn còn tình cảm với N, và biết đâu ở bên Nhung thêm 1 thời gian thì thims yêu N thật sự ko? và thím với N như bay h lý do hoàn cảnh chỉ 1 phần còn phần còn lại là do thím yếu đuối, ko dám đối diện và vượt qua quá khứ ko ?
cmt của thím này làm e cũng suy nghĩ khá nhiều, e và Nhung từng yêu nhau gần 1 năm rồi, khoảng thời gian khá dài để e biết tình cảm của e dành cho Nhung như thế nào. Còn nói e yếu đuối e xin nhận, e là đứa sống thiên về tình cảm hơn lý trí, quá khứ của e nó quá sâu đậm e bị hình ảnh của Hạnh ám ảnh quá nhiều nên chuyện của e và Nhung mới khó dứt được. Em sẽ cố gắng giải quyết ổn thỏa chuyện này không để Nhung khổ thêm nữa. THANK các thím nhiều
Như mn biết rồi đấy giờ e toàn ở phòng ngồi máy tính gõ gõ xóa xóa rồi ăn với ngủ chả có việc gì hết. Mấy đứa cùng dãy cũng đi học cả, thấy 2 e Phương Duyên khoe là học hết tuần này, tuần sau ở nhà ôn thi hờ hờ zậy là có cạ chém gió. Con e e chưa hỏi mà chắc cũng thế thôi hè là mùa thi mờ. Nhung sáng nay đi học sớm e chưa biết Nhung thế nào, e tận 8h mới dậy lúc đấy cả dãy còn mỗi mình e . Cơ mà đi học bình thường được thì chắc Nhung không sao mong là thế
9h ăn sáng no nê e lên mạng đọc chút tin tức, mấy ngày bận làm báo cáo e mù tịt luôn. Vào 24h đập ngay vào mắt tin “diễn viên Duy Nhân…” đọc mà đau lòng quá, cuộc sống luôn vậy đang yên lành bỗng dưng tai họa ở đâu ập đến cướp đi của mình những thứ quý giá nhất. Sao ông trời không cho mấy thằng đầu đường xó chợ sống bất cần đời kia nó ngỏm củ tỏi đi, mà toàn lấy đi người tốt vậy. Ngẫm cái câu gì gì mà “cuộc sống luôn bất công, và bạn phải chấp nhận nó” của ai đấy thấy đúng thật. Tự nhiên nhìn lại mình “bất công vãi … đẹp trai menly súng ông đạn dược đầy đủ thế này mà vẫn FA, đ..ch m.. đời”
Ngắm destkop lau bàn phím đến hơn 10h con e mò về mặt mũi tươi tỉnh cười cười như con dở, mợ dạo này học hành về sớm thế trốn học à
– học về sớm thế m ? – hỏi mắt vẫn hóng cái máy tính
– e hoc 3 tiết thôi mà sắp thi rồi nên e còn học có 2 môn nữa là xong – nó với tay lấy cốc nước
– ờ sắp thi mà tối nào t cũng thấy m ngồi chơi bài với mấy đứa, học lại t mách mẹ cho m chết – e quay ra lườm nó
– xì, a không phải dặn e học thế nào e biết chứ, mà sao a tháo hết băng ra vậy – nó nheo mắt nhìn chằm chằm tay e
Chuyện là lúc sáng e ngủ dậy chả biết đêm qua nằm kiểu gì mấy cái băng nó trôi linh tinh cả, nhìn ngứa mắt e lột hết ra. Mợ chỗ xước nó chảy mủ dính làm dính băng vào thịt kéo nó ra mà muốn chảy cmn nước mắt
– sáng ngày a dậy nó chạy linh tinh a tháo hết ra rồi, mà để thế này cho khỏi bí băng lại làm gì cách nhách
– ơ, a không bằng vào nhỡ nhiễm trùng thì sao, để đấy tí e băng lại cho
– thôi khỏi có xước tí da thôi mà m làm như t bị rách thịt không bằng,mà tí m đi chợ ăn cơm sớm đi
– rồi nó mà nhiễm trùng a đừng kêu nhá – nó hừ mũi
– kệ t, m đi chợ đi t cắm cơm cho
– e thay quần áo đã, trời thì nóng e vừa về xong, để e nghỉ tí đã chứ – nó hậm hực cầm quần áo vào toilet
– ờ thì t cứ nói thế – e lấm lét sợ nó cú lên thì nhịn đói
– à quên, tí nữa Ngọc Anh đến nhà mình chơi đấy, ăn cơm ở đây luôn – nó nói vọng ra
Oài đã bảo không cần đến rồi mà, nắng nôi thế này bắt tội e ghê. E không lo chuyện Nhung về nhìn thấy e ấy đơn giản hiện tại e và Ngọc Anh chỉ là quan hệ bạn bè với lại Ngọc Anh là bạn cùng lớp con e e đến chơi là chuyện bình thường, thây kệ
– ừ… – e đáp lọt thỏm
Con e mở cửa đi ra tay cầm khăn lau mặt, e e ăn mặc không sexy cầu kì, ở nhà nó chuyên quần ngố áo thun, thi thoảng khoác bộ đồng phục mấy CLB nước anh, hôm nay nó chơi bộ MU
– biết nó đến chơi sao a tỉnh bơ vậy, e tưởng a thích Ngọc Anh – nó nhìn e cười khẩy
– vớ vẩn, ai bảo m thế
– thôi a không phải chối, còn mua tặng bạn ý vỏ ốc cơ mà he he
Đậu xanh, nó lại moi thông tin e ấy rồi
– ờ thì Ngọc Anh bảo a mua hộ nên a mua thôi có gì đâu – e lảng mặt ra ngoài cửa tránh để nó biết e nói dối
– xì, thích thì bảo là thích đi còn lắm chuyện, a biết thừa Ngọc Anh cũng có tình cảm với a còn gì, bạn ý xinh xắn dễ thương lại còn là người Hà Nội a còn chê gì nữa – nó trề môi
– Vâng, thì làm sao ?
– a có biết ở trường e biết bao nhiêu a đẹp trai nhà giàu tán tỉnh tặng hoa tặng quà Ngọc Anh mà bạn ý vẫn từ chối không, a được lọt vào mắt xanh của bạn ý là quá sướng rồi còn gì, bày vẽ, xì
– ờ…ờ, còn m thì sao cũng chả khối thằng xin chết đấy thê, ngồi đấy mà nói t – biết thua e lật kèo lại nó ngay
Không nói phét chứ con e vậy được cái nhiều bố vác cưa phết, đợt 20-10 Noen năm ngoái với 14-2, 8-3 vừa rồi phòng e có cả đống hoa, socola gấu bông bọn nó tặng. Gộp tất cả lại cỡ phải vài m. Riêng mấy hộp socola loại xịn mỗi hộp đã vài trăm k chưa kể vài con gấu to tướng kia. Tính ra mình là a nó cũng lời phết các thím ạ hị hị. Thế mờ giờ nó vẫn FA chưa yêu thằng cờ hó nào hết, chắc không dám sợ bố mẹ e biết. Đấy nhá các bác stop hết đi nhá e không thích nhận thêm quà ké nữa đâu
– kệ e, e không thích a lo chuyện của a đi, a mà làm Ngọc Anh như chị Nhung thì a chết với e – nó chống tay gườm mắt mợ
– chuyện của t m cứ xen vào làm gì nhể cái con dở này – e quạu lại nó
– e không biết Ngọc Anh là bạn thân e, chị Nhung e coi như chị e a đối xử với chị ấy không ra gì rồi, giờ đến Ngọc Anh mà như thế nữa a đừng trách – hự xong đời e con e e nó cũng quay ra chiến lại e luôn
– rồi rồi được rồi, bớt nóng bớt nóng đi cô, đây lại đây ngồi cho mát nào – e kéo tay nó ngồi xuống ghế quay quạt lại hướng nó đành xuống nước lần thứ n zậy hự
– hứ, a nhớ đấy nhá – nó lườm phát xém da mặt
– được rồi, a nhớ rồi
“Mẹ mua cho con heo đất,
mẹ mua cho con heo đất í a í a,
ngày hôm nay em vui lắm,
cằm heo trên tay em ngắm, í à í a,
làm sao cho heo mau lớn
làm sao cho heo mau lớn í à í a.”
Con e e có điện thoại chịu cái chuông này luôn
– ơi, t đây hi – nó hí hửng
……
– ừ chờ t tí t xuống luôn
…..
– Ngọc Anh đến à – e hỏi
– vâng, thôi e đi chợ luôn đây
Chap 17 part 2
Con e mặc vội cái áo dài tay chạy xuống dưới nhà, chắc Ngọc Anh chở đi chợ luôn. Đúng lúc đấy 2 e phòng đầu về vẻ mặt hớn hở lắm, thấy e 2 đứa toe toe
– hello a thương binh – giọng bé Phương ass mợ ông ra tát cho tét mông giờ
– a hôm nay không lượn đường ngắm mấy e xinh xinh nữa à – đến lượt e Duyên lé chen vào
2 đứa đứng cười ngặt nghẽo e là cay lắm rồi đấy nhưng đếch làm sao được chân đang thậm thễnh chứ bình thường e bắn cho mỗi e 2 phát ướt ass rồi
– a thương binh nhưng “trung tình” chào 2 e – đùa với a à
– chung…tình… – e Phương trề môi nhấn mạnh chữ chung kéo dài chữ tình kiểu như nói nhại ấy mấy thím
Phòng e thiết kế kiểu chuồi ra ngoài chứ không thẳng hàng như 2 phòng đầu, cửa phòng e vuông góc với hàng lang sát cửa phòng Nhung, chỉ cần e mở cửa là mấy đứa nhìn thấy bàn máy tính e ngồi ngay khá bất tiện
– lại còn không à hề hề – e cười dâm hí hí
2 e ngây thơ vãi các thím ạ đếch hiểu e nói gì
– ù ôi tự nhiên t thấy sởn gai ốc Duyên ạ, gió to quá vào nhà tránh gió đi b – nhóc P lườm đểu e
2 đứa vừa mở cửa vừa nhìn e cười hô hố
Kể ra xóm e có 2 con bé này khá là vui trêu chúng nó sướng lắm kiểu ngây thơ vô số tội ấy hí hí cơ mà e chỉ coi như e gái thôi không có tc nam nữ gì
Ngồi máy tính lâu đau lưng mỏi mắt e lần ra hành lang đứng hóng gió, oi nóng thế nhưng thì thoảng vẫn có gió thổi qua. Cứ mỗi lần nhìn ngắm mọi thứ như thế e lại bắt đầu trầm tư suy nghĩ, chuyện tình cảm học hành rồi cả chuyện sau này. Em vốn là đứa nghĩ nhiều hơn nói, lắm lúc ở lớp bọn con gái nó kêu e là thằng tự kỉ . Đứng 1 lúc thấy bóng dáng Nhung về dù cách khá xa e vẫn thấy nét mệt mỏi trên khuôn mặt xinh xắn của Nhung. Em lò dò vào phòng lẩn lên gác xép kệ mợ cái nóng hầm hậm đầu hè. Đúng như dự đoán, chỉ 5p sau có tiếng giày lạch xạch tiến lại cửa phòng e.
– a Đức ơi, a Đức – tiếng Nhung nhỏ nhẹ
Không thấy ai trả lời, N ghé đầu vào phòng
– anh Đức ơi
…..
Chắc các thím chửi e bảo e sao không xuống tiếp N để N gọi như vậy, thật sự lúc đấy e chả biết sao cả chỉ muốn trốn tránh N sợ N nhìn thấy bộ dạng e
Ngó 1 lúc không thấy ai Nhung về phòng, nằm trên gác xép e thở phào nhẹ nhõm cơ mà cũng đếch dám xuống nhà
Chịu trận hơn 10p nóng quá vã hết mồ hôi e mới rón rén mò xuống, phòng N đóng cửa im ỉm. Thây kệ, e vác chân lên ghế ngắm destkop tiếp chờ con e với Ngọc Anh về nấu cơm. Thấy lâu quá e vớ đt nhắn tin cho nó
– về chưa ?
– e với Ngọc Anh đang về đây rồi, a cắm cơm chưa ? – chết cha quên chưa cắm cmn cơm rồi về nó lại gầm lên
– t mới cắm rồi, về nhanh đi – e nhắn lại lấp lém
– à, a cắm thêm cả chị Nhung nữa nhé, trưa nay chị ăn cơm nhà mình đấy
Thôi xong tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa cmnr
– ok
– mà a ơi, nãy chị ý có đưa đồ cho a không ?
Tạch lần 2, xong đời e rồi các thím ạ hóa ra lúc nãy Nhung gọi e để đưa đồ nấu ăn mà thế đếch nào Nhung lại sang phòng e ăn cùng nhỉ
– lúc đấy a đang đi vệ sinh, gọi không thấy ai nên Nhung chưa đưa a – chém ngay hự
– vâng, vậy a sang phòng chị ý lấy đi rồi nấu không trưa rồi
– ok
Thế là xong trời định rồi muốn tránh cũng không được, e bần thần sang gọi Nhung
– Nhung ơi
– dạ, a chờ e tí – tiếng N vọng ra
……
“lạch cạch,Xoach….”
– anh…, trời ơi tay chân anh…làm sao thế này ? – N hốt hoảng buông túi đồ ăn xuống cầm 2 tay e lo lắng
Em đoán trước được rồi nên không bỡ ngỡ mấy
– à, anh…anh bị… ngã xe ấy mà hì không sao đâu ? – e cười nhẹ trấn an N
– xước sát hết cả chân tay thế này mà a nói không sao à, e sợ lắm e sợ a… – mắt N đỏ ngầu, bờ môi bụm lại ngăn không cho dòng nước mắt trực chảy ra
– Nhung à, nhìn a nhìn a này, a vẫn bình thường mà – e nắm vai N lắc nhẹ
Nhung ngước đôi mắt ngấn lệ, 2 môi mím chặt như cố gắng chặn cơn nấc nghẹn ngào đang kéo đến
– Em…em…hức hức
Nghe tiếng N 2 con bé phòng đầu chạy ra, biết sự tình không ổn Duyên lên tiếng
– a Đức không sao đâu chị, sáng nay e thấy a ấy chạy mấy vòng cầu thanh mà – Duyên nháy nháy mắt chọc cùi chỏ vào Phương
– à…vâng đúng rồi e thấy a ý chạy khỏe lắm chị, chị đừng lo – Phương lấm liếm
– đấy, e thấy chưa, a không sao thật mà, a khỏe lắm 2 đứa nhỉ – e cười gian háy 2 đứa
– “vâng, chuẩn luôn hihi ” P,D đồng thanh
Nhung nín dần, người vẫn run lên nhè nhẹ
– thôi, để a xách đồ vào rồi nấu cơm đi trưa rồi – e cầm túi thức ăn kéo nhẹ Nhung vào phòng
Đúng lúc đấy con e e với Ngọc Anh về
– e chào chị Duyên chị Phương hihi – tiếng Ngọc Anh
– 2 chị hôm nay về sớm vậy ạ – đến con e
……
Không khí trở nên khá tĩnh lặng sau đó, e với Nhung đang trong bếp bày thức ăn ra nên không biết, chắc mấy chị e chào hỏi nhau thôi hị hị e có dặn tụi nó không được nói chuyện của e với Nhung cho Ngọc Anh biết rồi
– e chào a ạ, e chào chị hihi – Ngọc Anh lễ phép
Nhung đang nhặt rau, thấy Ngọc Anh N khẽ gật đầu cười, chắc có gặp nhau ngoài chợ thì phải
– ừ, sao có vài người mà mua nhiều đồ thế – e cầm khăn lau nồi cơm chuẩn bị cắm
– hihi hôm nay e là đầu bếp mà, với lại phải tẩm bổ cho a nhiều thì a mới nhanh khỏe chứ ạ – Ngọc Anh hồn nhiên cũng phải e ấy chưa biết chuyện của e với Nhung mà
Em đứng hình, chả biết nói sao thì bắt gặp ánh mắt Nhung ánh mắt buồn xa xăm
– à, ừ vất vả cho e quá – e đáp nhát gừng
– dạ, có gì đâu ạ, a khách sao ghê ý hihi –
– ừ, ừ – e ngập ngừng tim đập mạnh
Làm sao bây giờ, làm sao đây khi 1 bên là nyc vẫn đang yêu e rất nhiều 1 bên là 1 cô bé hồn nhiên ngây thơ đã chớm nở tình cảm với e. Tâm trí e như điên loạn e không muốn là 1 ai tổn thương nữa, trái tim họ yếu đuối mềm mỏng dễ vỡ lắm. Tại sao ? tại sao lại dành tình cảm cho e cho 1 thằng tồi tệ. Em muốn thoát khỏi đây chạy thật nhanh thật nhanh để thoát khỏi cái tình cảnh điên rồ này
– kìa a, a cắm cơm đi chứ, muộn rồi đó – Nhung nhắc e, đôi tay cặm cụi nhặt,và ở đâu đó trong đống rau kia có giọt nước mắt rơi hòa quyện vào nhau
Con e nãy giờ đứng nhìn hết e rồi đến Nhung rồi đến Ngọc Anh, nó biết e rất khó xử nhưng là người ngoài cuộc chẳng biết làm sao.
Em cắm dây nồi cơm vào ổ điện, không dám nhìn Nhung không dám nhìn Ngọc Anh. Ngọc Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cứ sán lại gần e , cầm cánh tay e lên xem xét, mặc ánh mắt Nhung nhìn nãy giờ
– A, vết xước đang liền lại rồi này a hi, công nhận sức hồi phục của a nhanh ghê hihi
– ừ, hì nhanh mà – e lắp bắp
– anh hôm nay làm sao vậy ạ, cứ ấp a ấp úng ý – Ngọc Anh chu môi nhăn trán nheo mắt lại nhìn e
– à, anh…anh
– anh Đức đang bận làm báo cáo mà e, chắc tại ngồi máy tính nhiều quá nên đau đầu đó – Nhung nói với giọng lạnh lùng cũng không nhìn e lấy 1 cái
– Thật ạ, để e xem nào – Ngọc Anh nhướn chân dơ bàn tay nhỏ bé xinh xắn dờ lên trán e rồi dờ lên trán mình, ngây thơ vậy cô bé
– không nóng mà lạ nhỉ, a bị đau đầu thật ạ – mặt cô bé như này này
– ừ ừ đúng rồi, a ngồi đánh máy từ sáng đến giờ nên hơi đau đầu tí ấy mà hì – e cười chữa cháy
– a chăm ghê hihi, vậy a ngồi nghỉ đi để e làm cho – cô bé cười kéo tay e lại giường
– thôi, chị e mình làm đi muộn rồi – con e giờ mới lên tiếng không quên lườm e 1 cái như dao cạo