Cô Ấy Rất Đáng Yêu – Chương 9 – Botruyen
  •  Avatar
  • 41 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Ấy Rất Đáng Yêu - Chương 9

Edit: Pii

Beta: TH

Buổi tối sau khi ăn no, Kiều Hạ đề nghị: “Chúng ta đi bộ về đi, cũng không xa lắm, đúng lúc có thể xuôi bụng.”

Đi bộ về sẽ tốn thời gian hơn đi xe, đương nhiên Cố Duyên Xuyên không có ý kiến gì.

Thời tiết đã ấm áp hơn, nhưng gió đêm vẫn có chút lạnh. Anh nhìn cô kéo áo khoác xuống, nhíu mi nhẹ.

Lại nhớ đến lần trước không cẩn thận đụng trúng tay cô, anh cảm thấy rất lạnh.

“Kéo áo lên đi, buổi tối lạnh, rất dễ bị cảm.”

Kiều Hạ hít sâu một hơi, rất vui vẻ lắc đầu nói: “Vừa nãy ăn cay nhiều, nên giờ tớ không hề lạnh chút nào.”

Cố Duyên Xuyên không nói gì, rũ mắt cầm tay cô.

Bàn tay nhỏ xinh, nhẵn nhụi mềm mại tựa như không xương, nhiệt độ lạnh lẽo truyền đến.

“Tay lạnh cóng thế này, sao cậu nói không lạnh?” Anh nhướng mi, hỏi cô bằng chất giọng trầm ấm.

Kiều Hạ bị hành động của anh làm cho kinh ngạc, nhất thời quên luôn cử động. Ban nãy vừa hít sâu vào một ngụm khí vẫn còn vui vẻ ngậm trong miệng, giây tiếp theo đã vô cùng khó khăn nuốt xuống.

Thật ra bị nam sinh chạm tay cũng không phải chuyện gì to tát.

Nhưng mà trong suốt cuộc đời, đây là lần đầu cô bị nam sinh nắm tay đấy!

Cái nắm tay này so với “tay trong tay” với bạn cùng phòng cùng lên lớp và dạo phố cảm giác hoàn toàn khác nhau! Bàn tay anh rất to, có thể dễ dàng bao trọn tay cô.

Không hiểu vì sao, Kiều Hạ đột nhiên cảm thấy gió lạnh lướt qua chợt biến thành hơi nóng.

Tim cô đập thình thịch, đập nhanh vô cùng, giống hệt lúc trước viết H ở phòng học, thật ngại ngùng quá đi mất.

Lạnh gì mà lạnh chứ, mặt cô rõ ràng nóng như bị thiêu cháy rồi. Kiều Hạ im lặng phản bác trong lòng.

Thừa dịp cô ngây người, Cố Duyên Xuyên đứng trước mặt cô, cúi người cầm dây kéo áo khoác cô lên cao. Sau đó mới hài lòng nhếch môi cười.

Anh cảm thấy dáng người của cô bạn cùng bàn rất nhỏ, vô cùng mảnh mai. Nếu gió thổi sẽ không chịu nổi, muốn bọc kín cô mới có thể yên tâm.

Kiều Hạ nhất thời buồn bực, ngẩng mặt lên, dùng đôi mắt nhỏ u oán nhìn anh: “Mình tuy không cao, nhưng mà ít nhất cũng không thấp như học sinh cấp một mà…”

Cô nói rồi giơ tay ra, để ngón cái và ngón trỏ với nhau, mục đích cho anh biết khoảng cách: “Cao hơn nhiều như vậy nè!”

“Cậu sao có thể nói mình là bạn nhỏ được chứ!” Cô cảm thấy như mình bị sỉ nhục.

Cố Duyên Xuyên mới đầu thấy cô bực có chút khó hiểu. Chờ khi nghe cô nói xong, suy nghĩ cẩn thận thì không khỏi cười khẽ.

Kiều Hạ cũng coi như là nhân từ. Chỉ cần anh giải thích với mình là xong nhưng anh còn bật cười, càng thêm tức giận, trừng mắt nhìn anh.

“Tôi không có ý nói cậu thấp.” Cố Duyên Xuyên cố không nhếch môi cười, nhìn xuống chân cô.

Thì ra… Bạn nhỏ cùng bàn giận là bộ dạng thế này.

Phồng miệng, trừng mắt, tự cho là rất có khí thế, trên thực tế lại giống như bé mèo nhỏ xù lông, hung hăng.

Quan trọng là còn cố kiễng chân, làm cho mình cao hơn.

Làm sao mà… Đáng yêu được vậy cơ chứ, cả trái tim đều bị cô làm cho mềm nhũn.

Cố Duyên Xuyên mím môi: “Gọi cậu là bạn nhỏ là bởi vì nhìn qua cậu…”

Anh cúi xuống, thật sự là ngứa ngáy khó nhịn nên đưa tay vuốt tóc mềm mại của cô, giống như vuốt lông mèo con vậy.

“… Hoạt bát đáng yêu giống bạn nhỏ.”

Kiều Hạ sửng sốt, mặt ửng đỏ lên.

Cậu ấy vừa mới khen mình hoạt bát đáng yêu sao?

Không không không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là — Cậu ấy đánh trúng sơ hở của mình?!

Ở đây chỉ mành treo chuông, thậm chí khá mập mờ, trong đầu Kiều Hạ vụt qua một vấn đề quan trọng —

Người này sao có thể một lời không hợp liền tuỳ tiện vuốt tóc cô! Nếu mà tóc cô chưa gội qua, đầu bết thì không phải thật xấu hổ sao!?

Nhưng mà may quá, tóc cô hôm qua vừa mới gội, rất sạch sẽ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.