Edit: Pii
Beta: TH
Kiều Hạ đến trước máy quẹt thẻ quét một cái, máy kêu “đinh” một tiếng báo đã thành công.
Cô xoay người lên căng tin ở tầng một, nhân lúc ít người, nhanh chóng mua hai phần cơm trộn.
Đến lúc tan học, một đám học sinh ùa vào nhà ăn, nhà ăn trở nên ồn ào đông đúc hẳn, khác hẳn với cái im lặng vừa rồi.
Trần Duyệt đeo túi đi lại, ngồi trước mặt Kiều Hạ: “Học vào cái giờ trưa thế này, tớ đói chết mất!”
Ăn đầy cả miệng, cô ấy mới phát hiện ra Kiều Hạ còn đang xem điện thoại, chớp mắt tinh ranh hỏi: “Đang nhắn tin với anh đẹp trai nào hay sao mà chú tâm vậy, còn không buồn ăn cơm?”
Kiều Hạ nói việc Cố Duyên Xuyên tìm khuyên tai giúp mình cho cô ấy: “Tớ muốn mời nam sinh này ăn cơm, như là lời cảm ơn của tớ. Nhưng mà cậu ấy nói sao cũng không chịu, nhất định muốn mời tớ, làm tớ rất ngại…”
Trần Duyệt nghe xong thì phân tích: “Cái này cũng bình thường nha. Thường thì nam sinh ra ngoài cùng nữ sinh, loại trừ trường hợp keo kiệt quá mức thì đều dùng tiền để thể hiện bản thân. Huống chi cậu nhìn xinh xắn như vậy, nam sinh đứng trước mặt cậu sẽ càng biểu hiện tốt hơn.”
“Cậu chiều ý người ta một chút, cho cậu ấy mời khách đi. Nếu còn do dự thì lần sau cậu mời lại là được rồi, vậy là huề. Con trai rất sĩ diện, nếu cậu không để cậu ta mời, không chừng cậu ấy lại cho rằng cậu không xem người ta ra gì.”
Kiều Hạ mang vẻ mặt như giác ngộ được một bài học, do dự một chút rồi nói ra điều làm cô băn khoăn.
“… Cậu ấy muốn mời tớ đến một nhà hàng sang trọng, ăn hải sản hoặc là cơm Tây. Nhưng mà tớ cảm thấy cậu ấy cũng không dư dả… Bởi vì lần trước tớ nghe cậu ấy nói điện thoại đã lâu không nạp tiền gọi.”
“Nếu lại khiến cậu ấy tiêu tiền, tớ có chút không đành lòng. Nhỡ như vì bữa ăn mà tháng này không đủ phí sinh hoạt, phải nhịn đói thì sao được?”
Trần Duyệt gắp đồ ăn vào miệng, chậc chậc hai tiếng, khinh thường đáp: “Tớ nhổ vào! Nghe cậu nói tớ thấy nam sinh này cũng quá ư là sĩ diện. Không có tiền còn muốn tán tỉnh cậu.”
Trần Duyệt vừa ăn canh vừa suy nghĩ, đột nhiên búng ngón tay kêu: “Bingo! Tớ có cách rồi!”
“Hạ Hạ, cậu nói với cậu ấy là không muốn ăn ở nhà hàng, sau đó chọn một quán ăn bình dân. Như vậy vừa cho người ta mặt mũi, vừa không để cậu ta tiêu hao nhiều, vẹn cả đôi đường!”
Kiều Hạ nghĩ nghĩ, vui mừng cười rộ lên: “Duyệt Duyệt, ý này của cậu tuyệt quá! Tớ sẽ làm như vậy.”
Vì vậy cô cúi đầu nhắn lại, nghĩ đến mặt mũi của anh, cô uyển chuyển viết: [Mình không muốn ăn hải sản và cơm Tây cho lắm. Chi bằng chúng ta đi ăn chỗ khác, quán Vị Hương đi, có được không?]
Đang trong tiết học máy tính, giảng viên dạy quá giờ vài phút, Cố Duyên Xuyên nhận được tin này là lúc bọn họ vừa tan học.
Mời khách ăn cơm dĩ nhiên là muốn theo ý nguyện của họ, anh nhìn qua điện thoại, ngón tay gõ chữ: [Được.]
Quán mà Kiều Hạ nói Cố Duyên Xuyên chưa từng đi, nhưng nghe qua tên, anh cảm thấy là có thể.
Bên cạnh anh có mấy người bạn cùng phòng: “Các cậu có biết quán ăn Vị Hương trước trường không?”
“Biết!” Trương Dương lập tức đáp.
Đồng thời, còn đề xuất: “Nấm hương, bắp ngô, với bánh sủi cảo nhân sen cũng không tồi. Một phần gồm mười hai cái, nếu như sức ăn của cậu lớn, thì có thể gọi phần rưỡi.”
Cố Duyên Xuyên nghe lời, chọn món mà cô đề cho. Anh nhìn xung quanh, không có phục vụ nào cả, anh không biết nên đưa cho ai.
Quán khá ồn ào, Kiều Hạ nâng giọng: “Dì Tề, tụi con muốn gọi món ạ.”
Một người phụ nữ trung niên tóc ngắn, hơn bốn mươi tuổi, đeo tạp dề từ trong bếp đi ra.
Lần đầu thấy Kiều Hạ đi với nam sinh tuấn tú mà không phải bạn cùng phòng, dì Tề cũng nhiệt tình chào hỏi: “Hạ Hạ, bạn trai con đây sao?”
Nghe vậy, khoé miệng của Cố Duyên Xuyên nhếch lên.
“Không phải đâu ạ.” Kiều Hạ nóng mặt, xua tay phủ nhận: “Dì Tề hiểu lầm rồi, tụi con là bạn học thôi.”
“Ồ, là do dì hoa mắt nhìn sai.” Dì Tề cảm thấy hai người nay rất là xứng đôi.
Bà với Kiều Hạ quan hệ rất tốt, thoải mái nói đùa: “Bạn học cũng tốt, có cùng đề tài nói chuyện, có thể phát triển bước nữa.”
Một câu làm Kiều Hạ lại đỏ mặt.
Chờ bà ấy cầm thực đơn đi vào, Cố Duyên Xuyên hỏi, “Cậu thường xuyên đến nơi này ăn à? Tôi thấy bà chủ quen thuộc với cậu.”
Kiều Hạ cầm bình nước trên bàn, rót chút nước ấm vào chén, cầm lấy hai đôi đũa ngâm vào.
“Năm nhất đại học là lần đầu tớ tới đây ăn. Lúc ấy dì Tề không có thuê tiệm, chỉ là một cái sạp nhỏ. Hơn nửa năm, tháng nào tớ cùng bạn bè đều đến đây ăn vài lần, thường xuyên qua lại nên thân với dì.”
Cố Duyên Xuyên nghe cô nói, lộ ra suy tư, cảm thấy cô có lẽ là giống như bạn cùng phòng nói, là thích ăn sủi cảo thật.
Vừa nghĩ thế, anh thuận miệng hỏi luôn.
Kiều Hạ trả lời: “Đúng thế, khi còn nhỏ bà ngoại thường làm sủi cảo cho tớ. Hơn nữa…”
Cô đưa một đôi đũa cho anh, nói nhỏ: “Có lần trong tiệm ít người, dì Tề nói chuyện phiếm với mình. Tớ biết được dì và người chồng mê cờ bạc đã li hôn, một mình đưa con nhỏ rời quê hương đến đây học.”
“Dì Tề rất khó khăn, mỗi ngày bốn giờ đều phải làm việc. Tớ cũng không làm gì, nên thường đến đây. Ngẫu nhiên biết được con gái bà nên tớ thuận tiện giúp đỡ cô bé học tập.”
Khi nói lời này, màu cam nhạt của ngọn đèn rọi vào mặt cô, nhìn rất dịu dàng như bức tranh sơn dầu ấm áp.
Cố Duyên Xuyên nhìn đến không chớp mắt.
Trong đầu nhảy ra lời mà bạn cùng phòng nói hôm qua.
Khoé môi nhếch lên một vòng cong nhẹ, anh cảm thấy người con gái ngồi trước mặt mình thật là một tiểu tiên nữ lương thiện.