Cô Ấy Rất Đáng Yêu – Chương 69 – Botruyen
  •  Avatar
  • 52 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Ấy Rất Đáng Yêu - Chương 69

Edit: Bonie

Beta: Xanh, TH

Đôi mắt trong veo của Kiều Hạ nhìn về phía anh, vẻ mặt có chút nghi ngờ, thúc giục: “Sao anh còn đứng đó, chúng ta phải tranh thủ thời gian để ngủ.”

Môi Cố Duyên Xuyên hơi mấp máy, hình như có lời muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn không nói lời nào.

Lần đầu tiên anh thấy có đôi yêu nhau, sáng sớm chạy đến thuê phòng. Sau đó, không có sau đó nữa, chỉ trải chăn ra ngủ một giấc.

Nhưng mà cô gái nhỏ tốt như vậy, vừa nghe anh nói gần đây không nghỉ ngơi đủ thì tới đây để anh ngủ ngay. Cố Duyên Xuyên thật sự không nỡ mà nói ra câu: “Cục cưng, anh không muốn ngủ, anh chỉ muốn “ngủ” với em.”

Bạn gái mình vừa đơn thuần, hiền lành lại hiểu chuyện. Nếu anh nói lời đó ra thì không phải suy nghĩ thấp kém sao…

“Được rồi, anh ngủ ngay.” Vẻ mặt Cố Duyên Xuyên đầy phức tạp, nằm bên cạnh Kiều Hạ.

“Mấy ngày anh về nhà đã xảy ra chút việc.” Anh mở miệng, chuẩn bị nói tất cả với cô.

Kiều Hạ rất tò mò muốn biết, nhưng lúc này lại lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Trước tiên anh cứ đi ngủ đã, anh nghỉ cho khỏe rồi chúng ta hẵng nói chuyện sau.”

Cô chui vào lòng anh, tay ôm eo anh, vô cùng thân mật và vui mừng: “Em thích nhất là ôm anh ngủ.”

Khóe môi Cố Duyên Xuyên cong lên, trong lòng vui vẻ. Một chút tiếc nuối vì không được “làm gì” bỗng chốc tan biến.

“Anh cũng thích ôm cục cưng của anh ngủ nhất.”

Nói chung là vô cùng mệt nên anh nhắm mắt lại, chưa tới vài phút đã ngủ rồi.

Kiều Hạ mới rời giường không bao lâu, mục đích tới đây chủ yếu là vì giúp anh ngủ, còn mình thì không như vậy.

Nhưng kì diệu đó là, khi ở bên anh, ngửi thấy mùi thơm dễ chịu trên người anh, nghe tiếng hít thở đều đặn của anh, cô cảm thấy an lòng, từ từ cũng thấy buồn ngủ.

Giấc ngủ này kéo dài hai ba tiếng đồng hồ, đến khi Kiều Hạ mở mắt ra thì Cố Duyên Xuyên đã tỉnh một lúc rồi.

Đầu óc cô chưa hoàn toàn tỉnh táo, theo phản xạ chôn mặt vào lồng ngực anh mà cọ cọ.

“Cục cưng, em sao vậy?” Anh dịu dàng hỏi.

Kiều Hạ hít một hơi thật sâu, hốc mắt đỏ ửng, “Em cảm thấy bà ngoại của anh rất đáng thương, mẹ anh cũng đáng thương. Còn cả anh nữa.”

Nói đến đây, giọng nói của cô có chút nghẹn ngào, như bất bình thay cho anh: “Rõ ràng tất cả chuyện này đều không liên quan tới anh, cuối cùng lại…”

Cô không nói câu tiếp theo.

Đến lúc này, cô mới biết được vì sao tối hôm ấy, khi cô mua bánh sinh nhật cho anh, anh nói trước đây chưa từng có ai chúc mừng anh cả.

Đồng cảm với cảnh ngộ của anh, trong lòng Kiều Hạ hiểu rõ, từ nhỏ sống ở một gia đình không hoàn chỉnh như thế đau khổ biết mấy.

Hơn thế nữa là mẹ anh, vì oán hận ba anh ngoại tình nên cũng chán ghét anh theo.

Còn nhỏ như vậy, bị chính mẹ ruột mình căm ghét, phải đau khổ cỡ nào chứ. Huống hồ anh vô tội, không làm chuyện gì cả.

Cố Duyên Xuyên biết cô đang đau lòng cho mình, cảm thấy cục cưng của anh thật là một cô gái nhỏ ngốc nghếch.

Chính anh cũng không để chuyện này trong lòng, mà cô thì vì anh mà đau xót như vậy.

Anh ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Không có chuyện gì, quá khứ không vui đó đều đã qua rồi. Bây giờ anh đã có cục cưng, anh rất vui mà.”

Cô giống như ánh mặt trời, không chỉ đem ánh sáng tới bên anh, còn cả sự ấm áp nữa.

Kiều Hạ giơ tay dụi mắt, vô cùng nghiêm túc nhìn anh: “Sau này em sẽ đối với anh tốt hơn nữa.”

Khóe môi Cố Duyên Xuyên cong lên, “Cục cưng, bây giờ em cũng đối xử với anh rất tốt rồi.”

“Em còn muốn tốt hơn nữa. “Kiều Hạ mặt mày kiên định, giọng đầy trịnh trọng: “Còn phải tốt cả đời.”

Đôi mắt đen như mực của Cố Duyên Duyên chỉ có bóng hình cô. Anh mỉm cười, cùng cô ngoắc tay: “Cục cưng, yêu cầu em giữ lời.”

Mai là hoàn chính văn rồi nha~

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.