Cô Ấy Rất Đáng Yêu – Chương 66 – Botruyen
  •  Avatar
  • 37 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Ấy Rất Đáng Yêu - Chương 66

Edit: Byun

Beta: TH

Đến tối hôm nay, Kiều Hạ cuối cùng cũng đã dùng máu và nước mắt của mình đổi lấy một bài học kinh nghiệm sâu sắc, lý giải vì sao lại nói nam sinh đều là đại móng heo [1]!

[1] Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, câu nói ám chỉ “đàn ông chẳng có gì tốt” hay áp dụng với anh chàng nào nói chuyện không đáng tin.

Mới thề thốt các kiểu, vừa xoay mặt đi đã quên ngay những lời vừa nói. Nói sẽ nhẹ nhàng? Nói sẽ nhanh một chút? Hóa ra đều là nói lời ngon ngọt lừa cô!

Sau khi vận động xong, trên mặt Kiều Hạ ửng đỏ rất lâu vẫn chưa tan hết, ánh mắt mê man, ngượng ngùng nhỏ giọng thúc giục, “Anh, anh mau ra ngoài đi.”

“Không được.” Cố Duyên Xuyên kiên quyết không đồng ý.

Anh ôm chặt lấy cô, hơi thở dần bình thường trở lại, giọng nói có chút khàn khàn, “Ở trong cơ thể cục cưng rất ấm áp, rất thoải mái, anh không nỡ đi ra ngoài, muốn ở lại lâu hơn một chút.”

“Cục cưng, nếu em mệt thì ngủ trước đi, đợi một chút nữa anh lại tắm cho em.” Anh lại nói.

Kiều Hạ: “!!!”

Hiện giờ cô đang cực kỳ mệt mỏi, gần như nhắm mắt lại giây tiếp theo đã có thể chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mà anh ấy như vậy, vẫn để cái kia ở bên trong cô thì làm sao cô có thể ngủ được?!

Đồ đểu, xấu lắm, chỉ biết bắt nạt cô thôi!

Kiều Hạ không muốn để ý đến anh nữa, giãy giụa thoát khỏi cái ôm của anh, quyết định tự xuống giường đi tắm.

Toàn thân cô đều dinh dính, nhớp nháp, cô không biết đây là mồ hôi hay là thứ gì khác…

Sau khi tách khỏi anh, một tiếng “phựt” vang lên làm Kiều Hạ đỏ mặt.

Cô tìm được dép của mình ở mép giường, mới vừa chạm đất, bước chưa được vài bước, chân cô đã mềm nhũn, xém chút nữa là té ngã.

May mà hình như người đàn ông phía sau đã sớm đoán trước được, duỗi cánh tay dài đỡ lấy cô.

“Cục cưng, vừa rồi em đã vất vả rồi nên để anh bế em đi tắm.” Giọng nói Cố Duyên Xuyên nhẹ nhàng, trong mắt hơi hiện ý cười.

“Đều tại anh, cứ đòi chơi đùa lâu như vậy.” Kiều Hạ đỏ mặt trừng mắt anh.

“Ừ, đều là anh sai.” Cố Duyên Xuyên rất sảng khoái thừa nhận nhưng lại không có ý gì là tự trách. Nhìn qua vẻ mặt thì chính là sung sướng không nói nên lời, thậm chí còn có chút tự hào.

Kiều Hạ nhìn anh, hận không thể lại gần vai anh cắn một cái.

“Anh không tin, muốn kiểm tra một chút, xem chỗ này nay của cục cừng còn sưng đỏ không.” Anh kéo nó ra, di chuyển về phía trước, cẩn thận kiểm tra.

Kiều Hạ cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh tràn lại gần, mặt đỏ bừng, vô thức dịu giọng: “Đã đỡ rồi, em lừa anh làm cái gì.”

Âm cuối cùng của còn hơi run, cho thấy cô đang lo lắng.

“Tự mình nhìn thấy anh mới yên tâm.” Cố Duyên Xuyên cười, ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra nhìn, rồi mặc lại lần nữa cho cô, “Ừ, cục cưng đã khôi phục tốt rồi.”

“Vậy bây giờ em đặt vé, ngày mai chúng ta xuất phát đi Hàng Châu luôn.” Kiều Hạ hứng thú hừng hực nói.

“Không vội.” Cố Duyên Xuyên nhìn cô với ánh mắt sâu xa, “Cục cưng đã nghe qua trên có thiên đường, dưới có Tô Châu, Hàng Châu chưa?”

“Đương nhiên là rồi.” Kiều Hạ thành thật gật đầu.

Cô tưởng anh không biết nên cố ý phổ cập kiến thức cho anh, “Câu nói này rất nổi tiếng, là câu nói của nhà thơ Phạm Thành Đại [2] nói. Lúc em học tiểu học đã nghe qua, ý chính là Tô Châu, Hàng Châu giàu có và đông đúc lại mỹ lệ, có thể coi là thiên đường ở nhân gian.”

[2] Phạm Thành Đại (范成大) là một nhà địa lý, nhà thơ và chính trị gia người Trung Quốc. Được biết đến như một trong những nhà thơ Trung Quốc nổi tiếng nhất thời nhà Tống.

Cố Duyên Xuyên cười cười, nói: “Với anh mà nói, thiên đường nhân gian không phải là hai địa điểm này.”

Kiều Hạ sửng sốt, tờ mò chớp chớp hai mắt, “Vậy ở đâu?”

“Ở…” Tay Cố Duyên Xuyên dọc một đường sau sống lưng cô, tiếp theo lại cắn vành tai cô, khẽ liếm, từ từ đùa nghịch, “Trong cơ thể cục cưng.”

“Cục cưng, tối nay lại cho cảm nhận thêm lần nữa tư vị vui sướng ở thiên đường nhân gian được không?” Con ngươi Cố Duyên Xuyên sâu thẳm, giọng có chút vội vàng và thở gấp.

Kiều Hạ: “!!!”

Không ổn, một chút cũng không ổn, không phải hai ngày trước bọn họ mới làm rồi sao?

Nhưng mà kháng nghị trên giường không hiệu quả, anh có trăm phương ngàn kế trêu chọc cô, cuối cùng phải khiến cô cam tâm tình nguyện tiếp nhận…

Nhìn sắc trời dần sáng ngoài cửa, Kiều Hạ thương tâm.

Hu hu hu có một người bạn trai có thể lực tốt thật đáng sợ.

Sau khi tách khỏi anh, một tiếng “phựt” vang lên làm Kiều Hạ đỏ mặt.

TH: Tôi thề tôi không biết tiếng nó chính xác kêu phải vầy không =))))

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.