Cô Ấy Rất Đáng Yêu – Chương 62 – Botruyen
  •  Avatar
  • 29 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Ấy Rất Đáng Yêu - Chương 62

Edit: Kali

Beta: TH

Kỳ kinh nguyệt lần này của Kiều Hạ dài hơn hai ngày so với bình thường, cũng đau hơn một chút. Nhưng cô không thấy khó chịu chút nào, trái lại còn rất hạnh phúc và vui vẻ.

Bởi vì bên cạnh có một người rất thương yêu, chăm sóc và lo lắng cho cô.

Cô chỉ nhíu mày một cái, Cố Duyên Xuyên đã tới xoa bụng cho cô. Gội xong đầu, anh sẽ sấy tóc giúp cô, còn đi ra ngoài mua cho cô rất nhiều đồ ăn vặt. Tóm lại là tốt đến mức không thể nào tốt hơn được nữa.

Sau khi kỳ kinh nguyệt hết, tinh thần mệt mỏi của Kiều Hạ cũng được khôi phục, lại trở nên sinh động và hoạt bát hẳn lên. Mỗi hoạt động đều phấn chấn và hoạt bát như một thiếu nữ mới lớn.

Buổi tối lúc ngủ, cô nằm trong lòng anh chơi di động, bỗng dưng có ý tưởng thế này: “Bắt đầu từ ngày mai, em học nấu ăn với dì trong nhà, có được không?”

Cố Duyên Xuyên nghe vậy, động tác lật giấy dừng lại, “Không được.”

“Hả?” Kiều Hạ ngẩng đầu, vẻ mặt nghi ngờ, “Vì sao chứ?”

Cố Duyên Xuyên giải thích, “Dao thái rau rất sắc bén, không cẩn thận cắt vào tay sẽ chảy máu. Chiên dầu mỡ rất nóng, bắn người em sẽ bị bỏng, quá nguy hiểm.”

“Cục cưng muốn ăn gì, để cho dì ấy làm là được. Nếu dì không biết làm, anh sẽ mua ở ngoài tiệm cho em.”

“… Được rồi, em không học nữa.” Kiều Hạ nhỏ giọng đáp.

Cô bộc lộ cảm xúc rất rõ ràng, có điều gì mất hứng biểu lộ ra ngay nên Cố Duyên Xuyên nhìn là biết.

Anh bỏ quyển sách xuống, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hỏi: “Sao cục cưng không vui?”

Kiều Hạ chu miệng: “Em cảm thấy anh chê em tay chân vụng về.”

Thật ra chuyện này hoàn toàn không phải là chuyện gì lớn, chỉ là sau khi bị nuông chiều quá, tính cách trước mặt đối phương trở nên không giống với khi ở bên ngoài.

Sẽ càng nhõng nhẽo hơn, tục ngữ có câu: “Ỷ được nuông chiều nên làm nũng.”

“Anh làm sao có thể chê cục cưng ngốc cơ chứ.” Cố Duyên Xuyên nhẹ cười một cái.

Nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cô, anh dịu dàng nói: “Anh chỉ là không muốn cục cưng bị thương một chút nào. Hơn nữa em nghĩ xem, nếu học nấu ăn chắc chắn phải thái thịt, rau quả bình thường còn được. Nhưng nếu gặp cá thì sao?”

“Đến lúc đó em chặt một phát, cá vẫn chưa chết hoàn toàn, máu chảy đầm đìa mà vẫn ngọ ngọe cái đuôi, nhảy phịch phịch trên thớt. Còn trợn trắng mắt nữa, dùng tròng mắt chết cũng không được nhắm mắt nhìn trừng trừng em, cục cưng có sợ không?”

Anh miêu tả được quá chân thật, Kiều Hạ theo lời của anh tưởng tượng một chút, quả thật bị hù dọa, không còn mặt mũi nào mà phải thừa nhận: “Sợ.”

“Sao cục cưng đột nhiên lại muốn học nấu ăn?” Cố Duyên Xuyên hỏi.

Đôi mắt Kiều Hạ sáng ngời, trong veo. Cô hơi thẹn thùng, giọng hết sức chân thành: “Là do, là do anh đối với em quá tốt, em cũng muốn làm những việc trong khả năng, để có thể làm cho anh vui.”

Trong phim thần tượng cũng diễn như vậy đấy. Nữ chính tự tay làm một bàn đồ ăn cho nam chính, sau khi nam chính nhìn thấy thì vô cùng vui vẻ.

Hơn nữa sau khi học xong nấu ăn, tương lai cô còn có thể nấu sẵn đồ ăn vào tối hôm trước để sáng hôm sau anh mang đi làm.
“Sau khi khai giảng, em sẽ tìm một công việc dạy kèm. Chuyên môn của em là tiếng Anh mà, có thể đi phụ đạo học sinh. Như vậy một tháng sẽ có thêm một đến hai ngàn thu nhập, tự nuôi mình cũng không thành vấn đề.” Cô nói quyết định của chính mình.

Cố Duyên Xuyên không tán thành, “Dạy kèm rất vất vả, phải vừa học vừa làm ở bên ngoài. Gặp phải học sinh bướng bỉnh không nghe lời hoặc là phụ huynh khó, cục cưng sẽ rất dễ tức giận.”

Kiều Hạ biết công việc này quả thực cũng không dễ dàng, nhưng cho dù không dễ dàng cô cũng không thể lấy tiền của anh.

“Trong thời gian này em ở trong nhà anh, ăn cũng là cơm của anh, nếu còn lấy thêm tiền của anh cũng quá vô lý rồi.”

“Cái gì gọi là vô lý chứ.” Cố Duyên Xuyên nhíu mày, hiếm khi nói với cô với giọng không vui, “Cục cưng nhất định biến chúng ta thành xa lạ như vậy sao?”

“Không phải xa lạ, mà là…” Kiều Hạ suy nghĩ mãi, cũng không tìm được cách nói nào.

Cố Duyên Xuyên cúi đầu nhìn cô, giọng mềm hơn rất nhiều, “Cục cưng, tiền của anh cũng chính là tiền của em, trên luật pháp gọi là tài sản chung của vợ chồng.”

Kiều Hạ nghe nói xong thì kinh ngạc mà trố mắt, trợn tròn đôi mắt.

Làm sao đã thành… Tài sản chung của vợ chồng rồi? Bọn họ kết hôn khi nào chứ!

“Anh nói linh tinh cái gì vậy.” Cô thật không có ý đó mà. Ánh mắt cô gợn sóng, vành tai lặng lẽ ửng đỏ.

Cố Duyên Xuyên bày ra vẻ mặt thương tâm khổ sở, cố ý hỏi lại, “Anh nói có cái gì không đúng à? Chẳng lẽ sau này cục cưng không muốn kết hôn với anh sao?”

Đây đâu có giống nhau! Kiều Hạ hơi mím môi, đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Em muốn.”

“Muốn cái gì? Cục cưng phải nói rõ ràng, năng lực lý giải của anh rất kém, nghe không hiểu.” Cố Duyên Xuyên nhẹ nâng đuôi lông mày lên, nhất quyết không bỏ qua.

Kiều Hạ: “…”

Mặt cô lại càng đỏ hơn: “Em muốn kết hôn với anh.”

Trong mắt Cố Duyên Xuyên đầy vẻ đắc ý, trầm thấp cười ra tiếng, “Nếu sau này chúng ta nhất định kết hôn, thì bây giờ chẳng qua chỉ là tiền đưa trước mấy năm cho vợ anh mà thôi.”

“Nếu cục cưng không muốn lấy tiền của anh, thì có nghĩa là sau này em không dự định gả cho anh.”

“Nhưng mà…” Kiều Hạ cảm thấy logic này có chút không đúng, nhưng mà nhất thời không biết phải phản bác như thế nào.

“Không có nhưng nhị gì hết.” Cố Duyên Xuyên cắt lời cô, tiếp tục tẩy não cho cô, “Bây giờ đối với cục cưng mà nói thì điều gì là quan trọng nhất, em biết không?”

“Cái gì ạ?” Kiều Hạ dấy lên lòng hiếu kỳ, dựng lỗ tai lên nghe.

Cố Duyên Xuyên môi hướng về phía trước kiều vài phần, nén cười nói: “Là học tập cho tốt, mỗi ngày hướng về phía trước. Cho nên, cục cưng chớ vì tiền mà xa cách với anh, nhanh đi học tiếp từ vựng đi.”

Kiều Hạ: “…”

Ai nghĩ sao chứ mình không tán thành mấy việc Cố Duyên Xuyên không muốn Kiều Hạ làm trong chương này.:3

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.