Cô Ấy Rất Đáng Yêu – Chương 6 – Botruyen
  •  Avatar
  • 35 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Ấy Rất Đáng Yêu - Chương 6

Edit: Pii

Beta: TH + Sun

Nói dối sẽ phải trả giá rất lớn.

Cố Duyên Xuyên hiển nhiên không hề nghĩ đến cô nhóc sẽ để ý những chi tiết nhỏ như vậy.

Bởi vì thế, cô gái nhỏ chớp chớp đôi mắt to ngập nước, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Không phải cậu bảo cậu không dùng WeChat, di động cũng hư sao?”

Nghe cô hỏi, anh xấu hổ nói: “Xin lỗi, vừa nãy là tôi nói dối.”

Nói ra lời này, anh cảm thấy cấp bậc của mình như thấp xuống, cũng có chút không xứng với cô gái nhỏ lương thiện đáng yêu.

Không khí xấu hổ yên lặng hơn mười giây.

Cố Duyên Xuyên gượng gạo tìm lấy cái cớ: “Cậu cho tôi nick WeChat đi, khi về tôi sẽ thêm bạn bè.”

“Ừm… Cũng được.” Kiều Hạ không nghĩ nhiều, lấy giấy note từ trong túi ra, viết một dãy số.

“Đây, nick WeChat của tớ cũng chính là số di động, khi về cậu trực tiếp tìm kiếm là được rồi.”

Cố Duyên Xuyên cẩn thận cất tờ giấy vào.

Vốn dĩ là cho WeChat xong, hai người nên say goodbye nhau quay về kí túc xá.

Nhưng nghĩ đến đây là lần đầu anh dùng WeChat, thao tác có thể sẽ chưa thuần thục, Kiều Hạ lại tốt bụng chỉ anh làm thế nào để thêm bạn bè.

“Sau khi cậu đăng kí thì nhấn vào nút dấu cộng bên góc phải, chọn “thêm bạn bè” rồi gõ dãy số mình đưa vào. Cuối cùng ấn “thêm thông tin” là ok.”

Kiều Hạ rất kiên nhẫn, tốc độ nói lẫn động tác đều chậm. Cố Duyên Xuyên đứng cạnh cô, âm thanh nhỏ nhẹ dịu dàng mềm mại cứ quanh quẩn bên tai.

Cụ thể là cô nói cái gì thì hầu như không nghe rõ.

Hai người đứng gần nhau, vì thế anh có thể dễ dàng thấy lông tơ nhỏ trên cánh mũi của cô, nhẹ nhàng chuyển động theo hơi thở.

Môi anh đào trơn bóng lúc khép lúc mở, càng nhìn lại càng thấy khô cổ.

Vì vậy anh không dám tiếp tục nhìn, cúi đầu. Nhìn ngón tay non mịn chọc chọc dí qua dí lại trên màn hình.

Đại khái là do vóc dáng nhỏ nên ngón tay cũng nho nhỏ xinh yêu.

“Cậu nhìn có hiểu không?” Kiều Hạ ngẩng đầu, nhìn lên mắt anh.

“Ừm.” Cố Duyên Xuyên cong môi, giọng nói dịu dàng: “Để tôi về kí túc rồi thêm cậu.”
Đại học A mấy năm gần đây mới ban ra một chính sách, tính chạy bộ vào thành tích môn thể dục. Quy định mỗi sinh viên phải chạy quanh trường ít nhất 30 vòng, trên đường còn có máy quét thẻ, không làm giả được.

Kiều Hạ mặc đồ thể thao, nhìn về phía trước mà chạy.

Mây đen đã nhiều ngày, hôm nay khó mới có được một ngày thời tiết đẹp. Dọc đường có thể thấy không ít người chạy bộ quẹt thẻ như cô.

Chạy được nửa vòng thì đột nhiên di động vang lên, Kiều Hạ dừng bước lấy ra xem, là một tin nhắn.

Cố Duyên Xuyên: Tôi tìm được khuyên tai rồi, cậu xem khi nào rảnh tôi đưa cho.

Mắt Kiều Hạ sáng lên vui mừng, cô vốn nghĩ là không thể, ai ngờ anh lại tìm được nha!

Nhưng sao mà nhanh thế, chỉ có một ngày thôi mà?

Chạy bộ là tính thời gian, nếu vượt quá thì sẽ không tính là một vòng, cho nên Kiều Hạ không kịp đánh chữ, bèn gửi ghi âm giọng nói cho anh.

Mười phút trong giờ học, Cố Duyên Xuyên nhận được một cái ghi âm hơn 10 giây, anh để lên tai nghe —

“Ngại quá, tớ bây giờ đang chạy bộ, không tiện gõ chữ, cảm ơn cậu đã giúp mình tìm khuyên tai. Tối mai tớ không có lớp, cậu xem giờ đó được chứ? Tớ mời cậu ăn cơm, xem như là gửi lời cảm ơn.”

Âm thanh cô gái nhỏ mềm mại tràn ngập trong tai, cảm giác tê dại truyền đến cả tứ chi.

Lại còn mang theo điệu dồn dập mềm nhũn…

Rõ là một câu bình thường, lại dễ cho người ta cảm giác, ừm, thật sự dễ ảo tưởng.

Yết hầu Cố Duyên Xuyên hơi khô khốc, anh liếm môi dưới, trả lời lại: Được, tôi mời cậu, thời gian địa điểm chờ cậu chạy xong rồi thương lượng.

Gửi xong, anh lại nói thêm: Về sau chạy bộ đừng gửi giọng nói, không an toàn, dễ bị ngã sấp xuống.

Kiều Hạ rất nghe lời, một giây sau cô gửi tự văn qua: Được~

Nói chuyện phiếm xong, Cố Duyên Xuyên tuỳ ý đặt điện thoại lên bàn, không qua bao lâu lại cầm lên, để bên tai, nghe lại lần nữa.

Bạn cùng phòng Trương Dương ngồi ở bên cạnh anh, nãy giờ toàn ngủ trong giờ học.

Vừa tỉnh ngủ cậu ta dụi mắt, nhìn hành động của Cố Duyên Xuyên xong cười ha hả: “Anh Xuyên nghe gì đấy? Cho em nghe với!”

Nói xong cậu ta nghiêng đầu qua chỗ điện thoại, chưa nghe được gì đã thấy đối phương tắt điện thoại, cất vào trong ngăn kéo.

Trương Dương đầu đầy chấm hỏi: “???”

Dạo này anh Xuyên thật là keo kiệt quá đi!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.