Cô Ấy Rất Đáng Yêu – Chương 52 – Botruyen
  •  Avatar
  • 23 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Ấy Rất Đáng Yêu - Chương 52

Edit: Bonie

Beta: Xanh + TH

Kiều Hạ vừa áy náy vừa cảm động, giang tay ra ôm lấy anh, cái đầu nhỏ nhắn đặt ở bả vai to rộng của anh, cam đoan: “Sẽ không sao đâu, sau này em sẽ chú ý để không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa”.

Cô nói xong, ngẩng mặt lên, mắt nai không chớp nhìn về phía anh, giọng điệu rất nghiêm túc: “Anh vừa rồi không chịu nói chuyện với em. Thật ra, em rất sợ anh sẽ vẫn giận em rồi sau vài ngày sau đó sẽ không để ý tới em.”

Tay Cố Duyên Xuyên nhẹ nhàng vuốt mũi cô, cười nói: “Anh sao lại có thể không để ý tới cục cưng của anh được.”

Trong lòng Kiều Hạ vui vẻ không nói nên lời, nhưng cũng không thể dùng từ ngữ để giãi bày cho nên đành phải ôm anh càng chặt, “Anh định ở lại đây mấy ngày?”

Dứt lời, trong lòng cô cũng bắt đầu có chút luyến tiếc.

Lúc trước không thấy mặt nhau thì còn được, sau này vừa gặp mặt lại phải tách ra, cảm giác khó chịu tăng lên gấp bội.

Cố Duyên Xuyên nhìn cô, dùng giọng điệu đương nhiên nói, “Ở đến khi việc dạy học của em kết thúc.”

Kiều Hạ vô cùng ngạc nhiên, lộ ra một nụ cười rạng rỡ, lại thấy cực kỳ áy náy: “Điều kiện đây này thật sự kém hơn ở nhà rất nhiều, anh có lẽ sẽ ở không quen.”

Tuy rằng anh vẫn không hỏi qua nhưng mà sau khi cô hẹn hò với anh vẫn cảm nhận được, sinh hoạt bình thường của anh như ăn, mặc, ở, đi lại trước nay đều rất tốt, chưa từng phải buồn vì tiền.

Nếu không phải do cô đi dạy học thì anh cũng không cần vì mình mà ngàn dặm xa xôi vào trong núi chịu khổ…

Cố Duyên Xuyên nhướn mày, cười một tiếng, “Cục cưng, em đang xem thường anh à, em còn có thể chịu được thì tại sao một tên đàn ông như anh lại không chịu được?”

Dường như nhớ tới điều gì, anh bỗng nhiên dừng lại, con ngươi đen nhánh nhìn về phía cô, hỏi: “Nếu anh không đến, cục cưng tính khi nào nói chuyện này với anh?”

Kiều Hạ do dự hơn mười giây, vẫn là lựa chọn ăn ngay nói thật, nhưng bởi vì không đủ tự tin cho nên giọng cũng rất nhỏ, “Nếu anh không đến, em sẽ, sẽ… không nói cho anh.”

Nói xong, cô thấy anh nhíu mày, vội vàng nhỏ giọng giải thích, “Bởi vì em bị thương không nặng, bôi chút rượu thuốc sẽ khỏi, nói cho anh sẽ khiến anh lo lắng. Hơn nữa, em không muốn thêm phiền toái cho anh.”

Cô cắn cắn môi, nhẹ nhàng thở dài, “Chúng mình hẹn hò, em hy vọng mình sẽ mang cho anh thêm niềm vui chứ không phải cứ mãi làm anh vì em mà nhọc lòng.”

“Thời gian lâu, em sợ, sợ… Sợ em sẽ trở thành gánh nặng của anh.”
Thời gian dạy học một tháng thật ra có hơi lâu, nhưng đối với Kiều Hạ mà nói, mỗi ngày trôi qua rất nhanh, chớp mắt một chút đã trôi qua ngay rồi.

Ban ngày bị một đám trẻ con hoạt bát đáng yêu quây xung quanh, buổi tối lại có thể cùng người mình thích nhất ở bên nhau, mỗi ngày của cô đều vui vẻ, phong phú.

Tới buổi sáng ngày phải tạm biệt, mọi người trong lòng đều tràn ngập cảm xúc không muốn.

Kiều Hạ thu được một xấp thư rất lớn, trên mặt bọn học sinh tràn đầy chúc mừng cùng cảm ơn.

Trước khi lên xe vài phút, nữ sinh thẹn thùng nhất lớp Tiểu Đình chạy tới ôm cô, “Cô ơi em rất thích cô, chờ em thi vào đại học em đi tìm cô chơi được không ạ?”

Kiều Hạ từ cặp sách tìm ra một tờ giấy ghi chú, viết số điện thoại liên hệ cho cô, rất nghiêm túc mà nói vài câu, “Được nha, cô chờ em.”

Trên chuyến xe nhỏ, Kiều Hạ mở thư xem, mỗi một phong thư đều tràn ngập lời nói trong lòng của bọn nhỏ.

Ngôn từ chất phác của bọn nhỏ luôn động lòng người, nhìn mấy dòng mà hốc mắt cô không kiềm được đỏ lên.

Cố Duyên Xuyên lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng vỗ về chăm sóc, không tiếng động an ủi cô.

Chiếc xe nhỏ xóc nảy hơn một giờ mới xuống núi, đoàn người lại đi ngồi xe lửa.

Lúc đến thành phố A, Kiều Hạ nhận được một cú điện thoại bất ngờ.

Mẹ cô tự nhiên muốn tới ga tàu đón cô, hơn nữa còn cùng… với Quý Hành?

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm giác Xuyên Xuyên giống như nuôi thêm đứa con gái, ban ngày ra sức chiều chuộng, buổi tối ra sức bắt nạt ha ha ~

Xuyên Xuyên: Khi nào thì để tôi thực sự bắt nạt một chút nhỉ?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.