Edit: TH
Sáu rưỡi đã phải tập hợp để xuất phát, hơn năm giờ một chút, đồng hồ báo thức trong di động đã bắt đầu kêu vang.
Đồng hồ báo thức vang lên hai tiếng, Kiều Hạ mở mắt ra, mò di động bên gối, tắt đồng hồ báo thức.
Lâu lắm mới được một hôm thức dậy sớm như vậy, cho dù có tỉnh thì ý thức cô vẫn có chút mơ màng.
Trong phòng không bật đèn, tối mịt, cô ngáp một cái, vừa ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh kéo nằm xuống.
“Không ngủ nữa, mau dậy đi chuẩn bị đi…” Cô nhỏ giọng nói.
“Còn sớm. Tối qua anh đã bảo 5h40p xe đợi chúng ta dưới lầu. Chúng ta đi từ đây đến ga tàu nửa tiếng là đủ rồi.” Cố Duyên Xuyên nói đâu ra đấy.
Trong lòng Kiều Hạ nhẩm tính thời gian, cảm thấy anh nói rất có lý. Cô vui vẻ cài lại chuông báo thức, lần nữa nằm xuống.
“Chúng ta có thể chợp mắt 20 phút.” Cô nói xong, đang chuẩn bị ngủ tiếp một giấc thì bị tay anh vuốt ve trên mặt.
“Anh làm gì vậy, không ngủ sao?” Kiều Hạ mở mắt ra.
“Cục cưng phải đi một tháng, tức là một tháng tới anh không thể ôm cục cưng cũng không thể hôn cục cưng.” Cố Duyên Xuyên nhìn cô, giọng điệu rất tiếc nuối.
Mặt Kiều Hạ đỏ lên, ai có thể nghĩ tới chàng trai tính cách lạnh lùng, cao ngạo, cấm dục trong miệng người khác giờ lại làm vẻ quang minh chính đại nói muốn được ôm hôn.
“Chờ đi hỗ trợ dạy học xong… Em lại để anh hôn.” Cô nhỏ giọng nói.
Cố Duyên Xuyên lắc đầu từ chối, “Không được, anh muốn để dành trước.”
Kiều Hạ ngơ ngác, “Hả? Để dành gì?”
“Anh nghĩ trước tiên nên hôn bù cho một tháng.” Cố Duyên Xuyên còn chưa dứt lời, liền xoay người chặn cô lại, tay trượt xuống dưới váy ngủ, tiếng cười trầm thấp vang lên.
Kiều Hạ: “…”
Đây là tiền trong ngân hàng sao, sao có thể có tiền tiết kiệm trước chứ.
Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ tiếp, ngay sau đó môi đã bị lấp kín.
Trời tờ mờ sáng, những ngôi sao biến mất nhường vị trí cho tia nắng sớm ban mai đầu tiên chiếu qua khung cửa sổ.
Kiều Hạ bị anh hôn đến đầu mơ mơ màng màng, ngơ ngác mê ly.
Đang nói chuyện thì taxi đến, Cố Duyên Xuyên xách hành lý đặt sau cốp xe, ngồi xuống ghế sau với Kiều Hạ.
Đường thẳng, so với thời gian dự đoán trước còn nhanh hơn vài phút. Những người khác còn chưa tới, bọn họ ngồi ở phòng chờ.
Kiều Hạ hơi khát nước, mở túi xách ra muốn tìm chai nước, lại phát hiện bên trong rất nhiều đồ kì quái.
“Những thứ này là anh bỏ vào sao?” Cô moi ra mấy cái giống móc chìa khoá, hỏi anh, “Đây là gì vậy?”
“Máy báo nguy.”
Cố Duyên Xuyên giải thích cho cô, “Anh vốn định mua gậy to hoặc là bình xịt phòng biến thái, nhưng nghĩ đến lực của cục cưng khá nhỏ. Nếu như bị người xấu cướp mất cũng rất nguy hiểm. Cái này tương đối được, vừa nhỏ lại tiện mang theo.”
Kiều Hạ cảm thấy anh tính quá chu đáo, cười nói tiếng cám ơn, “Trong nhóm của em rất nhiều người, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Anh không cần lo lắng như vậy, nếu là thực sự có chuyện gì, em gọi điện thoại cho anh.”
Đáy lòng Cố Duyên Xuyên thở dài, bên ngoài lòng người hiểm ác, cô lại ngây thơ không phòng bị. Nếu như nhỡ có xảy ra chuyện gì, cô gọi điện thoại cũng muộn rồi.
“Anh bỏ vào túi em hai cái cục sạc điện thoại, di động nhất định phải duy trì trạng thái nhận điện thoại. Trời tối được một mình đi ra ngoài, gặp người lạ phải cẩn thận, không nên tùy tiện đi theo.”
Vùng núi nhiều muỗi, đến buổi tối phải phụt nhiều nước hoa, dùng hương chống muỗi, đừng để bị đốt…” Anh dặn dò đủ điều.
Kiều Hạ cứ tý lại gật đầu, cong mắt cười: “Em biết mà, anh yên tâm. Thật ra em có khả năng lo cho mình rất tốt, hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân.”
Mắt Cố Duyên Xuyên khẽ nheo lại, không nói gì.
Đến giờ phút này, cuối cùng cũng chân chính cảm nhận được bận tâm trong lòng. Chỉ cần đối phương ở chỗ mình không chăm sóc được, trái tim luôn muốn đi theo, không an tâm.
Trong nhóm WeChat vang lên vài tiếng, thông báo mọi người đi tập trung. Kiều Hạ đeo balo nhỏ trên lưng, nhấc vali hành lý lên.
Cuối cùng vẫn quyến luyến không muốn tách rời, trong lòng cô đầy nỗi buồn ly biệt, hốc mắt ướt ướt, “Em… Phải đi rồi.”
Cố Duyên Xuyên nắm tay cô, ngoắc lấy ngón út, “Chăm sóc tốt cho bản thân, cục cưng đã đồng ý với anh. Nói phải giữ lời, chúng ta ngoéo tay.”
“Em biết.” Kiều Hạ nhón chân, hôn lên mặt anh một cái, ngọt ngào hứa hẹn: “Đợi trở sau khi về, mỗi ngày em đều ở bên anh.”
–
Thực ra bộ này tác giả đã sửa raw rất nhiều, cắt bớt mấy cảnh thân mật “quá đà”, có lẽ là sợ Tấn Giang khoá chương mất. Tuy bọn mình cũng muốn edit theo bản cũ “thịt thà” nhỉnh hơn tý xíu nhưng thôi, vẫn nên đúng theo bản gốc hoàn chỉnh nhất.
Quà mừng năm mới cho các bạn độc giả theo dõi nhà mình~ Chúc các bạn có năm mới vui vẻ, và đừng quên lịch hoàn bộ này tụi mình vẫn diễn tiếp đều đều và khẳng định hoàn trước Tết nguyên đán nha. Follow tụi mình để nhận được thông báo sớm nhất. Cảm ơn các bạn.