Edit: Bé Lá
Beta: TH
Trên bàn đặt một cuốn Triết học, lật sách tới trang giữa, nội dung trong đó nói về chủ nghĩa duy vật.
Kiều Hạ lặng lẽ ghi nhớ những kiến thức cần kiểm tra vào trong đầu, “Phép biện chứng duy vật tin rằng thực tiễn là tiêu chí duy nhất để kiểm tra sự thật. Điều này là do…”
Đọc đến một nửa, cô ngẩng đầu, quyết định giải thích rõ ràng với anh.
Mặc dù nhắc đến rất xấu hổ, nhưng nếu không nói khẳng định sẽ làm cho anh lầm tưởng cô rất “muốn” mà không được thoã mãn.
Kiều Hạ hít sâu một hơi, “Cái hộp gì đó không phải em mua, là của Mẫn Mẫn. Chính là bạn cùng phòng mà em đi học hộ lần trước trúng thưởng được.”
“Nhưng hiện giờ cô ấy không có bạn trai nên mới tặng em cái này, anh không nên hiểu lầm, em không phải cố ý đi mua nó.”
Cố Duyên Xuyên gật đầu, rất đứng đắn nói, “Được, anh biết rồi.”
Cuối cùng đã nói rõ sự tình, Kiều Hạ nhẹ nhàng thở ra, vừa mới chuẩn bị cầm lấy sách tiếp tục đọc, lại nghe được anh nói, “Tuy rằng em không mua, nhưng bây giờ em lại luôn mang nó theo người. Cục cưng, anh hiểu ý em mà…”
Kiều Hạ nghe không hiểu ra sao.
Cô có thể có ý gì, sao cô lại không biết!
Cố Duyên Xuyên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt vào trong lòng bàn tay mình, trêu chọc, giọng điệu phá lệ nghiêm túc, “Em yên tâm, khi ngày đó đến, trước tiên anh sẽ mua những thứ này thật tốt, sẽ không làm em thất vọng vào thời khắc quan trọng. Cục cưng, em không nên nóng vội.”
Anh nhướng mày, nhẹ nhàng bật cười, “Hơn nữa anh nhớ kỹ, cục cưng thích vị dâu tây, lần sau anh nhất định sẽ dựa theo yêu cầu của em mà chọn.”
Kiều Hạ: “??!”
Nói cô nóng vội? Cô chưa từng cảm thấy gấp gáp có được hay không? Sao anh lại phản công cơ chứ!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Hạ nhuộm một mảng đỏ, “Em mới không phải lúc này cũng mang theo, cái này là do em không cẩn thận mới để ở trong túi sách.”
Trên mặt Quý Hành hiện lên một chút dịu dàng, hắn nói, “Trách cái gì mà trách! Thế kỷ 21 rồi, em cho rằng đây vẫn là thời cổ đại sao, lại còn muốn thi hành tội liên đới à. Mau ăn cơm đi, vốn đã lùn rồi, nếu không ăn thì về sau đừng nghĩ muốn cao hơn nhé?”
…
Kiều Hạ tiếp tục chậm rãi nói: “Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Liễu Mộng Hàm tìm em và nói xin lỗi, nói rằng lúc đó còn nhỏ, không hiểu chuyện nên nhất thời xúc động mà làm vậy.”
“Lúc đó em tha thứ cho cô ấy, nhưng về sau em lại phát hiện, em không rộng lượng như vậy, cái gai kia từ đầu đến cuối vẫn luôn cắm ở đó. Đã lâu lắm rồi, nhưng em vẫn luôn để ý đến.”
Kiều Hạ nhìn về phía anh, “Anh nói đi, có phải vừa rồi em biểu hiện hẹp hòi lắm không?”
Cô có chút lo lắng trong lòng, sợ anh biết mình không lương thiện, lòng dạ hẹp hòi, cảm thấy mình không tốt như anh nghĩ trước đó.
“Ừ, có chút hẹp hòi.” Cố Duyên Xuyên gật đầu.
Kiều Hạ cúi đầu buồn bã thở dài, quả nhiên…
Cố Duyên Xuyên đưa tay xoa mặt cô, cười khẽ một tiếng, “Nhưng mà, anh thích em lòng dạ hẹp hòi như vậy, những người từng khiến em không vui, anh hy vọng em vĩnh viễn cũng không cần để ý tới họ.”
“Hơn nữa, anh còn càng hẹp hòi hơn em. Lần sau gặp lại cô ta, anh sẽ coi như không thấy. Cho dù cô ta hỏi anh cái gì, anh cũng không trả lời.”
Lời nói rất ngây thơ, Kiều Hạ biết anh cố ý nói như vậy là làm cho mình vui vẻ.
Cô ngước mắt, nhìn về phía anh nói: “Đây là chuyện giữa em với cô ấy, hai người không có mẫu thuẫn gì, anh không cần thiết phải như vậy.”
Cố Duyên Xuyên nhếch môi lên, mỉm cười dịu dàng, “Đối với anh mà nói, cục cưng mới là quan trọng nhất. Những người làm em không vui, đối với em không tốt, cũng khiến anh thấy chán ghét.”
Kiều Hạ cố nhịn, rốt cuộc cũng không nhịn được, hốc mắt hơi đỏ lên.
Trước kia, cô có cũng được mà không có cũng không sao. Khi cha uống say sẽ không quan tâm đến cô, mẹ cũng nói nếu không ngoan sẽ đưa cô về.
Đây là lần đầu tiên, có người nói cô là người quan trọng nhất…