Cô Ấy Rất Đáng Yêu – Chương 40 – Botruyen
  •  Avatar
  • 23 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Ấy Rất Đáng Yêu - Chương 40

Editor: Lam

Trong suy nghĩ của Tống Nhị Bạch, Kiều Hạ là ả đê tiện phá hỏng mối quan hệ giữa cô ta và Quý Hành, là hồ ly tinh cướp mất bạn trai cô ta.

Vậy nên một cái tát hồi sáng không làm cô ta hả giận chút nào. Trái lại chỉ cần nghĩ tới cảnh mình bị Quý Hành đẩy ngã xuống đất, còn Kiều Hạ thì được anh ta dắt đi, trong lòng cô ta không kiềm nổi lửa giận.

Tống Nhị Bạch hối hận lúc đó mình không dùng lực mạnh thêm một tí, thừa dịp trước khi Quý Hành xuống mà tát con ả mấy phát, tốt nhất làm banh luôn gương mặt ngây thơ vô số tội kia.

“Đúng là con ranh không biết xấu hổ!” Cô ta mắng chửi rồi ném ly thủy tinh “choang” xuống đất, không cam lòng bỏ qua đơn giản như vậy.

Vừa nổi lên tâm tư, Tống Nhị Bạch nhớ tới một gã tên Chu Bình. Cánh tay gã đầy hình xăm, vóc người cũng cao, xem chừng là kẻ lăn lộn ngoài giang hồ.

Gần đây cô ta mới quen Chu Bình ở quán bar. Sau khi uống mấy chầu rượu, gã nhét cho cô ta một tấm danh thiếp, quan hệ giữa hai người không thể nói là tốt đến đâu. Nhưng cô ta tin rằng có tiền là sai khiến được ma quỷ.

Dựa theo dãy số trên danh thiếp, Tống Nhị Bạch lướt lướt rồi gọi một tiếng anh Chu cực ngọt, đôi bên trò chuyện khách sáo một hồi.

Sau đó cô ta giả vờ yếu ớt đáng thương, ấm ức nói: “Anh Chu, em không có gạt anh. Sau đó, bạn trai em đang quen rất ổn thì một nữ sinh cướp mất, nghĩ tới mà em đau đớn tê tái, trong lòng cực kỳ nghẹn. Anh có thể giúp em trút giận được không?”

“Em đã tìm hiểu rồi, nữ sinh kia không có chống lưng, chỉ được gương mặt hồ ly tinh thôi. Em cũng không muốn gây phiền toái vô ích cho anh và các anh em, chỉ cần anh giúp em dạy cho con ả một bài học, sau đó anh nói một con số, em đây sẵn lòng cho.”

Chu Bình đồng ý sảng khoái, dạy dỗ một nữ sinh không ai chống lưng chẳng phải chuyện gì khó. Vốn dĩ đây là chuyện mà gã và các anh em hiểu thấu nhất, huống hồ nghe giọng điệu kia, Tống Nhị Bạch tuyệt đối sẽ không đưa ít tiền.

“Được, không thành vấn đề. Em gửi thông tin và ảnh chụp của nữ sinh kia cho anh, trước hết anh sẽ bảo các anh em ngồi bàn, chọn thời điểm phù hợp để ra tay.” Gã nói.

“Ok, trước tiên em chuyển cho anh hai mươi ngàn NDT (khoảng 60 triệu VND), coi như cảm ơn anh Chu nha, để anh và các anh em mua chút thuốc lá với trà.” Tống Nhị Bạch nở nụ cười thỏa mãn, rất biết cách nói chuyện.

Dám dụ dỗ bạn trai mình, đúng là chán sống. Không cho ả nếm mùi đau khổ thì coi như mình dễ bị bắt nạt quá.

Sau khi cúp máy, Tống Nhị Bạch yên tâm đợi tin từ Chu Bình.

Cô ta tưởng ít nhất phải đợi đến chủ nhật, không ngờ tối hôm sau gã đã gọi điện rồi.

Giọng nói bên đầu dây kia hơi khàn, câu đầu tiên là “Xin lỗi em”, kèm theo sự áy náy sâu sắc.

Kiều Hạ nghe ra giọng anh ta, bàn tay cầm bút viết chữ bỗng ngừng lại: “Không sao, em không trách anh đâu.”

Đúng là nhóc lùn không ghi thù…

Quý Hành cười cười, hỏi cô: “Hôm nay em bôi thuốc chưa? Vết thương trên mặt đỡ chút nào chưa? Còn đau không?”

“Bôi rồi.” Kiều Hạ trả lời từng câu rất kỹ càng: “Vết thương trên mặt đã đỡ hơn rồi, bớt sưng. Miệng vết thương cũng đóng vảy, không còn đau nữa, anh đừng lo.”

Kiều Hạ tưởng Quý Hành hỏi xong sẽ cúp máy, không ngờ anh ta đột ngột chuyển hướng, tự dưng hỏi: “Cậu ta đối xử với em tốt không?”

Cô sửng sốt mấy giây, cảm thấy có lẽ anh ta nói Cố Duyên Xuyên nên thành thật trả lời: “Tốt.”

“Tốt đến đâu?” Quý Hành truy hỏi.

Kiều Hạ đoán rằng anh ta đang quan tâm mình, không biết phải hình dung thế nào nên đành dùng mấy từ liên tục sau: “Thì… Cực kỳ cực kỳ tốt ấy.”

Quý Hành từ từ mở miệng, nói không lưu loát: “Vậy nếu sau này anh cũng đối xử với em cực kỳ cực kỳ tốt, em có thể…”

Kiều Hạ không nghe thấy câu nói kế tiếp, bởi vì Tưởng Điềm đã đến vỗ lưng cô: “Hạ Hạ, mình quên thẻ tắm, cậu có thể cho mình mượn chút không?”

“Nè, cậu cầm xài đi.”

Kiều Hạ mở ngăn kéo, tìm tấm thẻ đưa cho cô ta, sau đó nói tiếng xin lỗi với đầu dây bên kia, mơ hồ hỏi: “Vừa rồi bạn cùng phòng tìm em để mượn thẻ tắm, em không nghe rõ nửa câu sau, anh nói gì thế?”

Quý Hành im lặng một lát rồi cười rộ, chẳng qua tiếng cười ấy kèm theo mấy phần cô đơn: “Anh nói là, nếu sau này anh cũng đối xử với em cực kỳ cực kỳ tốt, em có thể mua bánh matcha ngàn lớp cho anh thêm vài lần không?”

“Hở?” Cô không rõ lắm nhưng đồng ý rất nhanh: “Được, sau này mỗi khi mua, em sẽ mang cho anh một phần.”

“Vậy em nhất định nói phải giữ lời đó.” Anh ta nói rất nhỏ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.