Edit: Lam
Beta: TH
Đón nhận ánh mắt kiên quyết lại quá đỗi dịu dàng từ anh, Kiều Hạ không thể nào nói lời từ chối. Cô khẽ nhấp môi, đồng ý: “Được.”
Nhưng dưới lầu đầy người qua kẻ lại, cô không muốn bị bạn bè đi ngang nhìn thấy vết thương trên mặt nên cùng anh tới rừng cây nhỏ ở phía sau.
Cố Duyên Xuyên cẩn thận kéo khẩu trang cô xuống.
Bên má phải vẫn ổn, trắng nõn mịn màng như trứng luộc mới lột vỏ. Nhưng bên má trái thì cực kỳ không ổn.
Sưng đỏ một mảng lớn, hơn nữa còn có vết thương kéo dài gây rách da, có thể mơ hồ nhìn thấy trước đó đã từng chảy máu.
Rõ ràng nhìn ra là bị móng tay gây thương tổn.
Mặt mày Cố Duyên Xuyên tức khắc phủ đầy sắc thái hung tàn, ánh mắt còn lạnh hơn băng nghìn năm, kèm theo cơn giận khó kiềm chế nổi.
Cục cưng mình đặt trong lòng bàn tay, cưng chiều còn ngại chưa đủ, thế mà bị người ta gây thương tổn đến nước này.
Lửa giận dồn nén lồng ngực anh, nhưng khi hỏi cô, anh lại cất giọng rất dịu dàng, ánh mắt hàm chứa tình thương vô hạn và đau lòng: “Mặt của cục cưng nhà anh đáng yêu như vậy, làm sao thành ra thế này?”
“Bị… Bị một nữ sinh tát.” Kiều Hạ nói nhỏ. Khoảnh khắc ngẩng lên nhìn anh, quanh viền mắt cô đỏ bừng, cảm xúc vốn luôn che giấu trong lòng đã hơi không kiềm được.
Tự dưng ăn một bạt tai, không ấm ức không khó chịu là chuyện không thể nào.
Trước mặt Quý Hành và đám bạn chung phòng, cô có thể kiên cường tỏ vẻ chẳng phải chuyện gì to tát, cố kiềm nén không rơi giọt nước mắt nào.
Nhưng ở trước mặt anh, được anh quan tâm hỏi han như vậy, Kiều Hạ giống như đứa trẻ bị bắt nạt tìm được người lớn dựa dẫm. Vẻ kiên cường ngụy trang kia tan thành mảnh nhỏ trong nháy mắt.
Nước mắt cô không kiềm nổi mà rơi xuống, muốn ngừng cũng chẳng được.
Cố Duyên Xuyên ôm cơ thể gầy yếu của cô vào lòng, cất tiếng khàn khàn: “Đừng sợ, anh ở đây.”
“Cục cưng có chuyện gì ấm ức, không vui thì cứ nói anh nghe, đừng giấu trong lòng.”
Nhưng dù cảnh tượng thay đổi liên miên, đối tượng trong mộng anh ta vẫn cứ là cô.
Trong mơ, lúc đầu nhóc lùn giãy giụa, cuối cùng cất giọng ngọt ngấy, uốn uốn éo éo gọi anh ta là anh trai, còn hơn cả tiêu hồn thực cốt [2]…
[2] Tiêu hồn thực cốt đại khái hiểu là cảm giác sung sướng, mãn nguyện sau khi hoan ái.
Nhưng tới giờ phút này, Quý Hành vẫn không chịu thừa nhận, lại còn cố gắng lừa mình dối người. Nói không chừng gu mình không phải ngực bự gợi cảm mà là vóc dáng lùn lùn xinh xinh như con nhóc ấy, vẻ ngoài ngoan ngoãn, nói chuyện dịu dàng, kiểu nữ sinh vừa nhìn đã thấy yếu đuối.
Nữ sinh bày tỏ tình cảm với anh ta không ít. Quý Hành dựa theo ba tiêu chuẩn “vóc người lùn lùn, vẻ ngoài ngoan ngoãn, nói chuyện dịu dàng” để chọn. Trước khi xác lập quan hệ cũng nói chuyện với đối phương, nói thử xem sao, không được thì chia tay.
Nói khoảng một tuần, anh ta phát hiện mình chẳng có cảm giác gì, ăn được vài bữa cơm, ngay cả tay còn chưa nắm mà đã chia rồi.
Cách hai tháng, anh ta lại đổi một người, lần ấy cũng chỉ kéo được một tuần.
Tống Nhị Bạch cũng bày tỏ tình cảm rõ ràng với anh ta. Không giống hai nữ sinh trước đó, vóc người cô nàng dong dỏng cao, ăn mặc cũng hợp mốt, trưởng thành.
Quý Hành nghĩ không chừng ngược lại sẽ có tác dụng nên mới đồng ý thử xem, nhưng kết quả vẫn vậy.
Anh ta hoàn toàn chẳng thấy xúc động về mặt tình cảm với cô nàng, hôn cũng không muốn hôn chút nào. Vì thế lại đề nghị chia tay, từ đó cũng bỏ luôn việc thử nghiệm bừa bãi.
–
Buổi chiều, Tôn Huy chơi bóng rổ đã về, đang đói vàng mắt thì thấy trên bàn Quý Hành có quả bánh ngọt: “Anh Hành, em nhớ anh ghét đồ ngọt lắm mà, cho em cái này làm bữa tối đi.”
Nói rồi, cậu ta vươn tay lấy một miếng.
Quý Hành đập cho một phát, lạnh lùng từ chối: “Đừng có mơ, đói thì tự kêu đồ ăn bên ngoài đi.”
Tôn Huy không thể hiểu nổi, chẳng biết tại sao chú Hành luôn hào phóng lại trở nên hẹp hòi như thế: “Không phải anh không thèm ăn à?”
“Không thích cũng không cho cậu.” Nói xong, Quý Hành cầm di động, nhấp một dãy số.
Anh ta không nỡ chạm vào nhóc lùn, sao có thể để cô vô duyên vô cớ bị người ta đánh!