Cô Ấy Rất Đáng Yêu – Chương 38 – Botruyen
  •  Avatar
  • 17 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Ấy Rất Đáng Yêu - Chương 38

Edit: TH

Tâm tình Quý Hành cực kỳ khó chịu quay về ký túc xá.

Trong phòng ngủ không có một bóng người, anh ta mở máy tính ra, trút hết tức giận vào game. Cũng không có cách gì đặc biệt, cứ thấy ai không vừa mắt thì lập tức bắn họ một phát.

Trên đường, tin nhắn từ WeChat vang lên vài lần, anh ta cầm lấy điện thoại nhìn chăm chằm. Là Tống Nhị Bạch gửi tới: [Em lập tức đến tìm anh ngay đây, em không đồng ý chia tay với anh.]

Quý Hành xem xong thì đặt điện thoại xuống, không nhắn lại lấy một tin, tiếp tục chơi game.

Đều là người trưởng thành cả rồi, dễ đến với nhau thì dễ chia tay, chia tay xong liên lạc tiếp có nghĩa gì.

Huống chi bọn họ nói chuyện cũng chưa đến một tháng, chẳng chút thân thiết nào. Nói chuyện không hợp thì chia tay, cho nên anh ta căn bản cũng chẳng cần phải đi phụ trách.

Tôn Huy ôm bóng rổ trở về, lấy chìa khóa ra mở cửa, sau khi đi vào liền kích động mở miệng, “Anh Hành, có một cô nàng xinh đẹp đang chờ anh ở dưới lầu đấy. Cô ấy bảo em nhắn với anh một tiếng, anh xuống lầu xem thử đi.”

Quý Hành cho rằng trong lời cậu ta nói là Tống Nhị Bạch, mắt không dời khỏi màn hình máy tính, không chút nghĩ ngợi lạnh lùng từ chối, “Không đi.”

Tôn Huy nhớ tới dáng vẻ Kiều Hạ lúc ấy mở to mắt cầu xin, không đành lòng lại khuyên một lần nữa, “Anh Hành, anh đừng vô tình như vậy, đi xuống đi, ngay ở dưới lầu thôi, không xa đâu. Có vài bước đường là đã đến mà.”

Quý Hành không bị lung lay, ngón tay gõ bàn phím thoăn thoắt, “Muốn đi thì cậu tự đi, tôi không có hứng thú.”

Vẻ mặt Tôn Huy thảm thiết, “Dĩ nhiên em cũng muốn đi. Nhưng mấu chốt là người cô ấy muốn gặp là anh, không có hứng thú với em.”

Vương Hạo ngủ ở cạnh cửa trêu ghẹo nói: “Em gái muốn gặp anh Hành còn ít hay sao? Nếu mỗi lần có người đến đều chạy xuống thì chẳng phải anh Hành sẽ chạy gãy chân à.”

Tôn Huy không phục phản bác, “Lần này không giống đâu, thật sự giá trị nhan sắc đặc biệt cao, lớn lên xinh y như tiểu tiên nữ.”

Vương Hạo cười truy hỏi, “Tả thử xem đẹp cỡ nào?”

Tôn Huy nghĩ nghĩ, mô tả: “Tóc dài màu đen, mặt trái xoan, mắt to, đặc biệt nhất là khí chất, cực kì ngây thơ trong sáng, nhìn vô cùng nhỏ nhắn, hệt như em gái nhà kế bên vậy.”

Cảm giác ngủ hình như hơi lâu, mãi đến buổi tối hơn năm giờ cô mới mở mắt. Mấy bạn cùng phòng ra ngoài tự học cả, trong phòng ngủ tối thui, cực kì yên tĩnh.

Kiều Hạ mở di động ra nhìn đồng hồ, nhắn một tin cho Cố Duyên Xuyên qua WeChat: [Buổi tối em không muốn ăn, cũng không cùng anh đi ăn ở nhà ăn được. Trong kí túc xá của em còn dư lại ít bánh mì~]

Sau khi gửi xong, cô xuống giường, mở máy tính ra, tìm một bộ phim Mỹ xem.

Lấy cái bánh mì trong ngăn kéo, Kiều Hạ cầm cắn mấy miếng. Phát hiện ra có gì đó không ổn, ấn nút tạm dừng trên máy tính, mau chóng xem ngày sản xuất, thế mà đã hết hạn.

Cô bất đắc dĩ chỉ đành ném gói bánh còn tốt vào thùng rác, tiếp tục xem phim. Rõ ràng là nhiều tình tiết gây cười, nhưng cô cười chẳng được mấy lần.

40 phút xem xong phim, di động vang lên, Kiều Hạ mở ra thấy là Cố Duyên Xuyên gọi tới, nói là mua cháo, muốn cô xuống lấy.

Kiều Hạ kỳ thật rất không muốn để anh nhìn thấy gương mặt mình, không đi ăn cơm với anh cũng vì lý do này.

Nhưng anh đã mua tới rồi, cô cảm thấy sẽ không tốt nếu để anh cầm về, đành phải đồng ý trước. Sau khi cúp điện thoại, cô lập tức lục lọi tìm khẩu trang.

Cố Duyên Xuyên chờ dưới lầu, nhìn mặt cô đeo khẩu trang, lập tức khẩn trương hỏi: “Đây là thế nào?”

Kiều Hạ trừng mắt nhìn, nói lý do đã chuẩn bị từ sẵn, “Trên mặt có bị dị ứng, anh đưa cháo cho em đi, em cầm lên ăn.”

Cố Duyên Xuyên không động đậy, bên môi thở ra một tiếng than nhẹ, “Em biết không, biểu hiện nói dối của em sẽ cực kì mất tự nhiên, vừa nháy mắt vừa cắn môi.”

Dừng một chút, mặt mày anh trầm xuống nhìn cô, tiếp tục hỏi, “Cục cưng, em còn nhớ lần trước ở đây, em đã đồng ý hai điều gì không? Một trong số đó là gì?”

Kiều Hạ nhẹ giọng nói, “Nhớ ạ.”

Cô đã đồng ý rằng bất kể gặp khó khan hay phiền toái gì, đều phải nghĩ đến anh đầu tiên, không được gạt anh.

“Vậy bây giờ…” Cố Duyên Xuyên đưa tay, đặt bên cạnh cái khẩu trang của cô. Như hết sức kiên nhẫn chờ cô trả lời, “Cục cưng, để anh xem một chút, lại nói cho anh biết có chuyện gì xảy ra được không?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.