Edit: Lam
Kiều Hạ đi tắm một lát.
Sau khi thay đồ ra ngoài, tóc cô vẫn còn ướt, bọc khăn lông nhưng không tìm máy sấy mà đi thẳng đến trước mặt Cố Duyên Xuyên.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh như đang trách cứ, đỏ mặt chất vấn: “Sao anh lại biến cổ em thành như vậy?!”
Vừa rồi soi gương trong phòng tắm, cô thấy những dấu đỏ lan đầy ở chỗ xương quai xanh lại còn rất rõ, người ngoài nhìn là biết mình làm chuyện gì ngay, đúng là quá xẩu hổ.
Cố Duyên Xuyên kéo cô ngồi xuống giường, lấy khăn lông trên đầu ra rồi dịu dàng lau tóc cho cô.
Anh nở nụ cười, giọng điệu như vô tội: “Cục cưng, anh nói rồi mà, anh tò mò làn da em mềm mịn tới đâu thôi.”
Đây mà tính là lý do gì chứ, lại là cơn tò mò quái đản ấy…
Kiều Hạ quay sang nhìn anh mà hờn trách: “Nếu anh tò mò, hoàn toàn có thể véo cánh tay em mà.”
Cố Duyên Xuyên: “Anh không nỡ véo.”
Kiều Hạ: “…”
Không nỡ véo, vậy mà không tiếc biến cả người cô trở nên đầy dấu hôn ư?!!
Cố Duyên Xuyên cầm máy sấy lên, Kiều Hạ đưa tay muốn lấy nhưng anh không cho. Đuôi lông mày anh ngả ngớn, ý cười trong mắt như sóng lăn tăn: “Anh sấy cho, cục cưng vất vả rồi, không phải ban nãy em mới nói mỏi tay sao?”
Khó khăn lắm mới quên được chuyện kia mà còn bị nhắc lại, gương mặt Kiều Hạ “bùm” một phát đã đỏ bừng. Thấy anh vẫn muốn nói tiếp, cô vội đưa tay bịt miệng anh lại: “Mau quên đi! Không được nhắc nữa, bằng không…”
Cô xoay mái đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra, tỏ vẻ cực kỳ nghiêm túc mà uy hiếp anh: “Sau này anh không được phép tùy tiện hôn em.”
“Được.” Cố Duyên Xuyên bắt lấy tay cô, hôn một nụ lên mu bàn tay.
Ý cười trong mắt càng sâu, anh hỏi lại: “Anh không nhắc nữa, vậy có phải sau này anh có thể tùy tiện hôn cục cưng, muốn hôn thế nào, hôn ở đâu cũng được đúng không?”
Kiều Hạ: “?!!”
Anh hạ ánh nhìn, nghiêm túc nhìn cô, nói rất trịnh trọng: “Cục cưng, anh không yếu như em nghĩ đâu. Cho nên lần sau em chạy ra sau lưng để anh bảo vệ, có được hay không?”
“Được.” Cô gật đầu.
Kiều Hạ về phòng ngủ, kể lại tình huống đêm qua với nhóm bạn. Cô lấy di động trong túi ra, pin đã hết nên nó tự động tắt máy.
Kiều Hạ cắm sạc điện, sau khi khởi động máy thì phát hiện có mười mấy cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là Quý Hành gọi.
Buổi sáng anh ta hùng hổ chạy tới, chắc cũng thực lòng lo cho mình. Kiều Hạ cảm thấy rất áy náy, muốn gọi điện xin lỗi anh ta, bấm rồi nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Nhớ lần đó anh ta còn đặc biệt tới nhà ăn, đưa mình rời đi, trong lòng cô càng tự trách, ngồi một lát rồi cầm chìa khóa và di động ra cửa.
Ngồi xe suốt đoạn đường, cô tới tiệm bánh ngọt nổi tiếng ở trung tâm thành phố, mua một phần bánh Matcha ngàn lớp rồi mang tới Đại học S, muốn tự mình xin lỗi và giải thích rõ ràng với anh ta.
Kiều Hạ biết ký túc xá của Quý Hành nhưng lại không thể đi lên. Dì quản lý ở lầu một rất nghiêm, phải dùng thẻ học sinh đăng ký. Cô không phải học sinh của trường nên nói sao cũng không được phép lên.
Một anh chàng ôm quả bóng rổ đi ngang, nghe thấy người mà cô muốn tìm thì chủ động hỏi: “Bạn tìm anh Hành của tụi tui có gì không? Tui với ảnh ở chung ký túc xá, ngủ giường dưới ảnh nè.”
Kiều Hạ nhờ cậu ta giúp đỡ: “Mình có chuyện rất quan trọng muốn nói với Quý Hành, cậu có thể nói cho anh ấy biết là mình chờ anh ấy dưới lầu không?”
“À phải, mình tên là Kiều Hạ.” Cô bổ sung một câu.
“Không thành vấn đề.” Anh chàng sảng khoái đồng ý, đối với yêu cầu của gái xinh, trước giờ cậu ta toàn “xin gì được nấy”.
“Cảm ơn cậu.” Cô cười cảm kích cậu ta.
Kiều Hạ tới chỗ râm mát ở cửa mà chờ, hết nhìn đông lại nhìn tây, chờ Quý Hành đi xuống. Một cô gái khá xinh, ăn diện đẹp đẽ bước tới.
Trước tiên, cô ta hoài nghi quan sát Kiều Hạ mấy lần, đôi mày lá liễu hơi cau lại, mở miệng hỏi: “Có phải tên cô có một chữ Hạ không?”
Kiều Hạ không hiểu cho lắm, cô không nhớ rõ cô nàng này, nhưng e là người quen rất lâu trước đây nên vẫn lễ phép trả lời: “Đúng vậy.”
Vừa dứt lời, trong khi cô không có chút phản ứng nào thì bàn tay của cô nàng kia đã giáng tới.